Tại tầng cao nhất của một khách sạn được đầu tư dưới tên CM, đèn khắp phòng được bật sáng trưng, ánh đèn chói mắt phản chiếu lên sàn nhà bóng loáng càng làm nổi bật bóng người đang đổ xuống, đồng thời thêm phần lạnh lẽo và im ắng trong căn phòng.
Mà người duy nhất ở đó đang ngồi trên băng ghế, một tay hắn gõ nhịp trên tay ghế, chẳng ai có thể nhìn ra được lúc này hắn đang nghĩ gì.
Chỉ biết rằng hôm nay, tâm trạng của hắn đã tệ đến mức chạm đáy.
Từ căn phòng đang được đóng chặt cửa cách đó không xa, bên trong truyền ra tiếng chửi rủa và kêu la thảm thiết, âm thanh đó càng lúc càng yếu dần, cho đến khi cố gắng lắm mới nghe được chút động tĩnh ở trong thì cánh cửa căn phòng cuối cùng cũng được mở ra.
Hàn Kiền cầm khăn lên lau tay và chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Tịch Tư Yến nâng mắt lên nhìn anh ta.
Hàn Kiền không thể chịu nổi trước ánh nhìn áp lực của hắn, anh ta nói rất nhanh: "Đã hỏi được rồi."
Anh ta vứt khăn tay sang cho vệ sĩ đứng bên cạnh rồi bảo: "Cậu đoán không sai, không chỉ có một nhóm người, mà nói đúng ra phải là 3 phe khác nhau. Trần Mặc nắm giữ trong tay kha khá chứng cứ phạm pháp của Truyền Hưng, UA gặp chuyện, Nhậm Hiền Sâm sợ sẽ bị tra đến gã, hơn nữa gã sợ bị Trần Mặc tố cáo, vì vậy đã cho người lẻn vào rồi trộm tài liệu đi, đây là nhóm thứ nhất. Kẻ phóng hỏa là do Lunar bày mưu. Hiện tại tên Trần Mặc vẫn đang nằm trong danh sách thừa kế hợp pháp của nhà họ Dương, thái độ của Dương Chích thì còn mập mờ, hắn không phủ nhận chuyện Trần Mặc có thể quay lại tiếp nhận nhà họ Dương, hẳn là Lunar nghĩ rằng chỉ cần Trần Mặc chết đi thì lão ta vẫn còn một đường sống cuối cùng, vì thế chẳng thà đã làm thì làm cho trót. Còn về lần ở bệnh viện, cậu thử đoán xem người đứng sau là ai?"
Hàn Kiền nhướng mày, kéo một cái ghế khác từ chỗ vệ sĩ sang rồi ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối, Tịch Tư Yến chẳng hề thay đổi tư thế lấy một lần, lúc này hắn nhìn về phía Hàn Kiền, bình tĩnh nói rằng: "Là Dương Thư Lạc."
"Đệt, cậu biết rồi à." Hàn Kiền không nhịn được mà chửi thề: "Mỗi lần chơi cái trò đoán đố này với cậu đúng là chán muốn chết."
Thấy cả buổi trời mà sắc mặt Tịch Tư Yến vẫn chẳng thả lỏng được chút nào, Hàn Kiền cũng không còn ý định nói đùa nữa, anh ta tiếp tục nói: "Trần Mặc cậu ấy... xem như cũng may mắn. Lần đánh úp ở bệnh viện này chỉ mới được chuẩn bị sơ sài, Dương Thư Lạc biết những người khác vẫn chưa rời đi, nhưng hiển nhiên là cậu ta không cam lòng nên lúc đó liền tìm người lên kế hoạch."
Khuôn mặt Tịch Tư Yến trầm tư đến đáng sợ: "Cậu ta đâu rồi?"
"Đương nhiên là chạy rồi." Hàn Kiền như muốn viết mấy chữ "Cậu ta cũng đâu phải là thằng ngu" lên mặt, anh ta nói: "Nếu Trần Mặc chết trong vụ hỏa hoạn, vậy bọn họ sẽ đạt được điều mình muốn, nhưng mọi chuyện lại cứ không diễn ra theo kế hoạch, cậu ấy không chỉ không hề ở lại khu Thuyền Rhine mà hơn nữa còn ở lại bệnh viện. Bây giờ Dương Thư Lạc đã đánh mất cọng rơm cuối cùng là cái danh ân nhân của Lunar, khoan nói đến chuyện bây giờ cậu ta đang thảm bại thế nào, nếu rơi vào tay cậu thì càng khỏi nói nữa, bây giờ không chạy thì chẳng lẽ lại ngồi đấy cho cậu bắt à?"
Tịch Tư Yến đứng dậy từ ghế ngồi: "Phối hợp với cảnh sát tuần tra hết tất cả các trạm xe và sân bay đi, đừng để ngày mai tôi nghe được thông báo vẫn chưa tìm được người của các anh. Trong lúc đó thì tra rõ xem ai là người đã làm lộ lịch trình của tôi, cho dù là ai, không cần đưa đến trước mặt tôi, cứ lấy danh nghĩa vi phạm nghiệp vụ mà khởi tố thẳng đi."
Hàn Kiền chậc lưỡi: "Kẻ tiết lộ lịch trình tới giờ chắc vẫn chưa biết mình đã gây ra chuyện tày trời gì đâu quá, hơn nữa cái cậu Dương Thư Lạc kia cũng để ý cậu thật đấy, cứ phải nhằm lúc cậu không có ở đó để ra tay. Cậu nói xem, cậu ta có biết được hôm qua cậu cũng ở bệnh viện không nhỉ?"
Tịch Tư Yến quét mắt sang: "Nếu anh thấy rảnh rỗi quá, vậy thì lo đi tìm người đi."
Tịch Tư Yến nói xong thì quay người rời đi.
Hàn Kiền bối rối trong giây lát, anh ta gọi với theo: "Vậy đám người ở trong đấy tính sao bây giờ?"
"Chặt ra cho chó ăn." Giọng nói lạnh lẽo của Tịch Tư Yến vang lên nhưng bước chân thì chẳng hề dừng lại.
Hàn Kiền đứng đấy thầm mắng một câu.
Một tên cấp dưới chần chừ lại gần anh ta: "Trợ lý Hàn, giám đốc Tịch đã ra yêu cầu như thế..."
"Vậy mà tôi nói cậu ngu cậu còn nhảy dựng lên?" Hàn Kiền tức giận đá một cái sang chỗ anh ta: "Đó là do cậu ta đang trong cơn giận thôi, người của Tịch Tư Yến suýt chút nữa bị đâm ngay trước mặt mình, bây giờ cậu ta mà muốn giết người thì việc của chúng ta là phải khuyên can chứ không phải đưa dao cho cậu ta cầm, cậu nghĩ chúng ta là giang hồ thật đó à! Nói chứ may mà đầu óc cậu ta vẫn còn dùng được, chưa đến mức mất hết lý trí."
Tâm trí Hàn Kiền đang phải suy nghĩ rất nhiều thứ.
Cứ nghĩ đến việc chuyện này không đơn giản chỉ là Trần Mặc suýt chút nữa bị đâm trúng, ngay từ đầu đám người kia hẳn đã muốn biến đây thành một sự việc ngoài ý muốn.
Đang yên đang lành, đột nhiên lại muốn nhắm vào mạng người mà ra tay.
Điều này khiến cho Hàn Kiền nhớ lại hai năm nguy hiểm ở nước ngoài cùng Tịch Tư Yến, khi đó Tịch Tư Yến cũng phải đối mặt với những thủ đoạn tương tự, đến nỗi mỗi lần nhớ lại Hàn Kiền đều không khỏi thấy run sợ trong lòng.
Hàn Kiền dám đảm bảo, Lunar đã dám xuống tay với Trần Mặc thì đây chắc chắn sẽ là quyết định tồi tệ nhất cuộc đời lão.
Còn về Dương Thư Lạc.
Hàn Kiền bây giờ cũng không còn muốn bình phẩm về cậu ta nữa.
Nếu nói cậu ta không có đầu óc, thì thực ra sự khôn lỏi của cậu ta rất rõ ràng.
Cậu ta rất biết cách để phát huy giá trị của mình trước mặt hạng người như Lunar, khi có thể lấy mạng Trần Mặc thì ra tay không chút do dự, trong thời điểm mấu chốt cũng dám liều lĩnh được ăn cả ngã về không.
Nhưng nếu thật sự phải nói cậu ta thông minh đến mức nào, thì thực ra cậu ta lại có rất nhiều sự ngu ngốc của một kẻ tinh ranh.
Điều ngu ngốc nhất chính là, nói không chừng là cậu ta vẫn còn đang ảo tưởng rằng, nếu cố ý chọn thời điểm không có Tịch Tư Yến để ra tay thì sẽ có thể chứng minh được sự thâm tình của cậu ta.
"Đi thôi." Hàn Kiền bảo.
Cấp dưới hỏi: "Đi đâu cơ?"
Hàn Kiền nói: "Còn đi đâu được nữa, phải mở đường trước cho giám đốc Tịch, tránh cho cậu ta tự ra tay rồi lại chẳng biết nặng nhẹ, cuối cùng người khổ nhất vẫn chỉ là chúng ta thôi."
Buổi tối nay đã có bao nhiêu sự hỗn loạn diễn ra, hiện tại cũng khó mà cân đo đong đếm được.
Cả buổi tối Trần Mặc truyền dịch giờ xem như phí công, đến sáng ngày hôm sau cơn sốt cao vẫn chưa có dấu hiệu đỡ hơn.
Chẳng qua trên mặt Trần Mặc lại chẳng tỏ ra biểu cảm gì.
Ngược lại, cậu vẫn ung dung trả lời đủ thứ tin nhắn để trấn an mọi người.
Sau đó hẳn là do thấy phiền quá, cậu đăng một tin mới lên bảng tin, nói là - Tôi vẫn ổn, chỉ là bị hỏng nhà thôi, cảm ơn mọi người đã quan tâm.
Cậu quay đầu sang, bỏ qua sự ủ dột của vị bác sĩ trưởng đang khám bệnh cho mình và hỏi rằng: "Khi nào thì tôi có thể xuất viện vậy?"
"Xuất viện?" Vị bác sĩ nở nụ cười gượng gạo, đặc biệt là khi trong phòng còn có một người đàn ông mặc đồ vest đen từ đầu đến chân cộng thêm 4-5 vệ sĩ ở đấy, ông nói: "Cậu Trần à, tình hình của cậu bây giờ vẫn còn phải tiếp tục trị liệu, tuy mũi thuốc độc ngày hôm qua chưa vào tới cơ thể cậu nhưng trước mắt cậu vẫn đang sốt cao, vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để được xuất viện đâu."
Bác sĩ cũng đang run sợ trong lòng.
Trong bệnh viện xảy ra mấy chuyện như gây hấn, chém nhau cũng đã thành việc bình thường, bọn họ cũng chẳng còn thấy lạ gì nữa.
Nhưng dám chạy đến rồi giết người lộ liễu thế này, thì đây lại là lần đầu tiên.
Thấy bị bác bỏ, Trần Mặc cũng chẳng thấy bất ngờ.
Nằm tựa người, cậu nghiêng đầu nhìn về phía người trời vừa tờ mờ sáng đã phải vội vã trở về với cậu rồi nói: "Yến ca."
"Trước mắt cứ ở lại thêm hai ngày đi." Tịch Tư Yến sửa góc chăn cho cậu, thái độ cũng đã hạ xuống non nửa: "Ít nhất cũng phải hạ sốt cái đã."
Tay Trần Mặc chạm phải ngón út của hắn, nhưng cậu cũng chẳng tách ra, trong giọng nói ẩn chứa một sự trấn an khó mà nhận ra, ngoài mặt lại trông như thể không hề để ý: "Vấn đề khó nhằn này để anh phải giải quyết một mình, em cũng không thấy yên tâm."
Giây phút này, khi mà sau một đêm mỗi một tế bào thần kinh của Tịch Tư Yến căng cứng đến mức như thể sắp đứt, nó bỗng nhiên được lấp đầy bởi một cảm xúc khác.
Lý do là vì đã kìm nén quá lâu, cơn phẫn nộ ấy đến từ nỗi lo sợ rằng bản thân sẽ phải đánh mất nó.
Thời gian này, hắn luôn phải cố duy trì sự tỉnh táo và bình tĩnh tuyệt đối, chỉ có vậy, hắn mới có thể từng bước thăm dò được thời điểm thích hợp để ra tay.
Cho đến khi hắn trở về, nhìn thấy Trần Mặc đang ở trước mặt mình, người chỉ trong một tối đã suýt phải đi gặp thần chết biết bao nhiêu lần trước mặt, cậu vẫn còn sống, giờ phút này đang khẽ đẩy tay hắn, chủ động gián tiếp nói với hắn rằng cậu không sao, mọi cố gắng kiểm soát cảm xúc trong hắn bỗng sụp đổ, sự căm phẫn thiêu đốt hắn, hắn xoa trán một lúc lâu mới có thể đè nén được sự tàn nhẫn trong mình. Hắn phải nhìn đăm đăm vào người ấy, trong chốc lát mới có thể phần nào giảm bớt được nỗi kích động muốn giam cậu lại rồi mang đi này.
Cả một buổi trưa, phòng bệnh không chỉ có bác sĩ và y tá còn còn cả cảnh sát đi ra đi vào.
Cứ thế tới giữa trưa, khi Trần Mặc đang dùng bữa, phòng bệnh của cậu lại náo nhiệt trở lại.
Người nhà họ Dương đến rồi.
Dương Khải Án và Chu Yểu Quỳnh cũng ở đây.
"Nếu em không muốn gặp thì anh cho người đuổi đi là được." Tịch Tư Yến nói.
Trần Mặc uống một ngụm canh được bác sĩ dinh dưỡng chuẩn bị riêng cho mình rồi mới chậm rãi nói: "Dù họ có tới hay không thì em cũng đâu có khẩu vị, cứ để họ vào thôi."
Khi cặp vợ chồng đi vào, trông hai người như đã già đi đôi chút so với khi Dương Chích kết hôn.
Tô Thiển Nhiên cầm lấy mấy quả táo trong giỏ trái cây, gật đầu chào rồi mang đi rửa, hiển nhiên là đang tránh sự nghi ngờ. Dương Chích cũng không hỏi han gì với Trần Mặc, vừa vào đã đến gặp thẳng Tịch Tư Yến, có thể thấy hắn cũng đã biết nội tình, sắc mặt trông cũng rất tệ.
"Tiểu Mặc à." Chu Yểu Quỳnh dè dặt đưa bình giữ nhiệt sang: "Mẹ tự xuống bếp chưng đấy, con thử chút nhé?"
Trần Mặc nhìn lướt qua cái bình, lại nhìn về cái bát trước mặt mình, nhàn nhạt nói: "Tôi vừa ăn cũng lưng bụng rồi, bà cứ để sang bên cạnh bàn đi, cảm ơn công sức của bà nhé."
Trên mặt Chu Yểu Quỳnh thoáng qua vài phần mất mát, nhưng Trần Mặc chỉ làm như không thấy.
Dương Khải Án, vẫn như cũ, cả đời này cũng chẳng sửa được thói thích dạy đời người khác của mình, ông ta nói: "Chuyện của con bọn ba đã nghe qua rồi, ba thấy con cũng thật là, việc gì cứ phải ra ngoài hợp tác với người khác để làm cái Tân Duệ gì gì đó làm gì, bây giờ đắc tội phải ai cũng chẳng biết. Không phải lúc trước con cũng giúp đỡ anh con để ổn định công ty đó sao? Ba nói này, hay là con quay lại..."
Trần Mặc cắt ngang: "Tôi làm vì ông nội, không liên quan những người khác, ông đừng nghĩ nhiều."
Dương Khải Án lộ vẻ xấu hổ, thấy Trần Mặc cúi đầu, trông dáng vẻ như chẳng còn muốn nói chuyện với họ, ông ta chỉ có thể tự mình gỡ gạc: "Hôm nay bọn ba cũng đến thăm ông nội con, bác sĩ bảo mọi thứ ổn định lắm."
Rốt cuộc cũng nhận được một ánh nhìn từ thiện từ Trần Mặc.
Dương Khải Án cảm thấy vẫn có thể gỡ được thể diện cho mình, thì lập tức nói thêm: "Cũng may lần này có A Yến giúp đỡ, nếu không con còn phải chịu thiệt tới mức nào. Thế bọn con đã bắt được hung thủ chưa?"
Trần Mặc nhìn ông ta bằng ánh mắt kì lạ.
Giây tiếp theo bỗng có ý cười xuất hiện: "Vẫn chưa bắt được, sao thế? Dương Chích vẫn chưa nỡ nói cho hai người rằng sự việc lần này không khỏi liên quan đến con trai của ông bà à?"
Nhìn thấy biểu cảm của hai người từ giật mình rồi biến thành khiếp sợ, thậm chí là không dám tin, trong lòng Trần Mặc không khỏi dâng lên một cảm giác sảng khoái như đã trả thù được vậy.
Dù 5 năm trước cậu đã từng nói rằng, sẽ không cần sự qua lại nào nữa.
Nhưng Trần Mặc lại vẫn cứ vui khi được nhìn thấy biểu cảm của hai vợ chồng giây phút họ phát hiện ra rằng, đứa con trai mà họ kỳ vọng và dốc lòng nuôi dưỡng đã sớm đặt một chân vào vực thẳm rồi.
Thì ra, bản thân cậu vẫn ti tiện như vậy, một kiếp trôi qua kia cũng chẳng phải hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến cậu.
Hiểu rõ được điều này, Trần Mặc nhất thời cũng không còn hứng thú nữa.
Khi đặt thìa xuống cậu mới phát hiện ra một cơn đau nhói tới từ mu bàn tay, ngay sau đó cậu liền cảm nhận được có người vội vàng tiến đến, một tay hắn giữ cổ tay cậu, Tịch Tư Yến cau mày, tay còn lại ấn chuông trên đầu giường, giọng nói vừa trầm thấp lại vững vàng: "Trượt kim rồi, em đừng nhúc nhích."
Trần Mặc nhìn lỗ kim còn lại từ tối qua trên mu bàn tay mình, và cả màu máu mờ nhạt lộ ra dưới tấm vải băng, cậu nhận ra có lẽ vừa rồi cậu vô thức dùng lực tay hơi lớn nên mới bị trượt kim.
Trần Mặc thuận theo để cho Tịch Tư Yến giữ chặt cậu lại, đột nhiên cậu lên tiếng: "Anh mời bọn họ ra ngoài đi."
Tịch Tư Yến nhìn cậu một cái, hắn chẳng nói gì thêm, chỉ ừm một tiếng rồi quay đầu ra hiệu vệ sĩ tiễn khách.
Hai vợ chồng vốn còn đang hoảng hốt, họ không biết vì sao đột nhiên Trần Mặc lại bị trượt kim, cũng không biết vì sao cậu lại đuổi khách đột ngột như vậy.
Dương Chính không biết đã đứng đó từ bao giờ.
Đột nhiên hắn nói: "Trần Mặc, dù cậu có tin hay không, nhưng tôi chưa nói với ba mẹ không phải là vì để bảo vệ Dương Thư Lạc."
"Nên tôi đã nói giúp anh rồi đó." Trần Mặc nhìn thẳng sang, ánh mặt lạnh lùng và cảm giác như đang tự ghê tởm chính mình: "Tôi không quan tâm lý do của anh là gì, tôi chỉ đang muốn thông báo rằng, nếu cậu ta đã tìm tới tôi, vậy thì dù cho cậu ta có là con trai của ai, là em trai của ai tôi cũng không cần biết. Bây giờ anh cũng có thể cút được rồi."
Đối với thái độ hiện tại của Trần Mặc, Dương Chích cũng không hề tức giận, trong hắn giờ chỉ còn sự im lặng như vô tận và cảm giác muốn nói rồi lại thôi.
Người nên đi đều đã đi cả rồi.
Khi y tá bước vào, Tịch Tư Yến đang ngồi ở mép giường, hắn đưa tay che hai mắt cậu lại, nói bên tai cậu rằng: "Được rồi, đi cả rồi, em đừng nhìn nữa."
Trần Mặc nghe tiếng y tá cười và nói rằng: "Thì ra cậu Trần sợ kim tiêm sao?"
Trần Mặc để mặc hắn che mắt mình, hờ hững ừ một tiếng.
Đồng thời, cậu cũng lờ mờ nhận ra một điều.
Tịch Tư Yến bảo cậu đừng nhìn, ý không phải là kim tiêm, mà là đang nói về những người và cả những chuyện không đáng ảnh hưởng đến cậu.