- --
Thành thật mà nói thì kinh nghiệm của hai người trong chuyện này cũng chẳng nhiều nhặn là bao.
Lần duy nhất làm đến cuối cùng cũng chỉ có mỗi một lần đó, sau đó Trần Mặc cứ sốt mãi không thôi được, cộng thêm rất nhiều chuyện khác liên tiếp xảy ra. Tịch Tư Yến rất có chừng mực, làm cho cậu nghĩ là hắn không có nhiều ham muốn ở phương diện này.
Cho đến khi tình hình vượt khỏi tầm kiểm soát của họ.
Người mới ban nãy còn nói tự mình có chừng mực, bây giờ đã tháo cà vạt xuống trói tay Trần Mặc lại, giữ tay cậu ở trên tay ghế sô pha không cho cậu cựa quậy.
Quần áo Trần Mặc đã bị cởi ra phân nữa, mặt cậu đỏ như gấc, đưa chân lên định đạp hắn: "Thả em ra!"
"Bây giờ mới bảo anh thả ra thì cũng trễ rồi." Bắp chân của Tịch Tư Yến đè cậu lại, hắn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt như muốn khắc sâu lấy chiếc cằm đã đỏ ửng của Trần Mặc, rồi di chuyển đến lồng ngực đang phập phồng, ánh nhìn dừng lại ở dây thắt lưng của Trần Mặc như thể hắn đang từ từ giày xéo cậu vậy.
Một tiếng "cạch" vang lên.
Trần Mặc nghĩ hắn bây giờ hẳn là điên rồi.
Cậu cố gắng nâng nửa người dậy muốn đẩy người nọ ra: "Đây là văn phòng của anh đó."
"Không ai vào được đâu, anh khóa cửa rồi." Tịch Tư Yến đưa tay đẩy ngã cậu về chỗ cũ, hắn đè lên người Trần Mặc, hôn lên gáy cậu rồi dùng răng day nhẹ phần thịt trắng nõn vô cùng nhạy cảm của cậu.
Trần Mặc lập tức nhũn người ra, cậu ngửa cổ, hơi thở hỗn loạn, mãi mới tìm được lý do: "Không có bao."
"Anh không làm đâu." Tịch Tư Yến vùi đầu vào cổ cậu thì thầm nói.
Chưa kịp đợi cho Trần Mặc yên tâm thả lỏng, cậu liền cảm nhận được Tịch Tư Yến đã buông tha cho nơi cần cổ của cậu, rồi chầm chậm di chuyển xuống dưới. Trần Mặc hơi ngửa đầu, hiểu được hắn định làm gì, nhịp tim của cậu đập như trống bỏi.
Câu "Đừng mà" muốn lạc giọng của cậu còn chưa kịp nói, hai tay trên đỉnh đầu bỗng bị siết chặt, nửa người trên của cậu ưỡn lên, đầu óc trở nên trống rỗng.
Xúc giác và thị giác bị tấn công cùng một lúc, lửa nhiệt như muốn đốt cháy hai mắt Trần Mặc, cậu hoàn toàn bỏ cuộc việc chống cự hắn, cắn môi dưới rồi mắng một câu: "Cái đồ điên."
Trần Mặc không rõ rốt cuộc Tịch Tư Yến đã làm gì mà kĩ thuật lại có thể thuần thục như vậy, ngay cả việc cà vạt trên tay đã được nới ra từ khi nào cậu cũng chẳng biết. Chỉ biết rằng vào những giây phút cuối, cậu cũng đã hoàn toàn trầm mê vào mớ hỗn loạn hoang đường này, đưa tay nắm tóc Tịch Tư Yến kéo hắn đến gần rồi mặc kệ tất cả mà hôn lên môi hắn.
Hơi thở cả hai giao hòa và xâm chiếm lẫn nhau.
Đã không còn vẻ ngây ngô như đêm mưa năm đó ở nhà nghỉ trên trấn nhỏ nữa.
Dù là tâm lý hay kĩ năng trong chuyện này thì nhận thức của Trần Mặc xem như đã lên được một tầm cao mới. Đối với người trước mắt cậu, một khi đã gạt bỏ tất cả những thứ gọi là hoàn cảnh hay địa điểm, nếu hắn đã thích, vậy thì chẳng có gì là không được cả.
Hậu quả của một màn "có qua có lại" của hai người là tình trạng hết sức thê thảm của tấm da trên ghế sô pha.
Tấm da vốn là màu đen, bây giờ đã tối màu đi rất nhiều và có thêm những dấu vết lộn xộn ở khắp nơi. Chiếc cà vạt nhăn nhúm cùng màu với tay ghế rơi xuống áo khoác đang nằm trên sàn, đồng hồ thì bị tiện tay vứt ra bàn trà, cái cảnh này đúng là càng lúc càng nhìn không nổi nữa.
Nhất là giám đốc Trần lúc này đang được ôm đến ngồi xuống ghế sô pha đơn ở bên cạnh, cậu chống trán, trông có vẻ như hơi hối hận vì quyết định ban nãy của mình. Vẻ mệt mỏi và thiếu tập trung hiện lên giữa lông mày cậu, sắc hồng trên da vẫn còn chưa rút về, cộng thêm khóe miệng vẫn còn hơi mất cảm giác, nhìn qua như thể đang muốn mời gọi người nào đó mất khống chế rồi thô bạo tiến đến cậu.
Mà sự thật là, vết thương này không phải là do Tịch Tư Yến quá ngang ngược mà ra.
Hắn cầm thuốc mỡ qua, ngồi xổm trước mặt Trần Mặc rồi cau mày vừa bôi vừa nói: "Ban nãy em không thấy đau à?"
Trần Mặc đưa mắt sang, nhìn dáng người xuất chúng vai rộng eo thon dưới lớp áo sơ mi và quần tây của hắn: "Nhìn anh bây giờ em thấy giống đang ra vẻ đạo mạo quá."
Tịch Tư Yến đóng nắp lại, chỉ cười cười: "Khúc sau là em tự chủ động đấy nhé."
"Thì em yếu lòng trước sắc dục được chưa?" Trần Mặc cảm thấy có gì đâu mà không dám nhận, cậu liếc sang ghế sô pha, vẻ đau khổ thoáng qua trong ánh mắt, sau đó thúc giục hắn: "Không phải anh bị bệnh sạch sẽ à? Mau tranh thủ thời gian rồi kêu người thay cái ghế kia đi."
Trần Mặc nâng mắt liếc hắn một cái.
Tịch Tư Yến giơ hai tay: "Anh đổi ngay."
Dù Trần Mặc không nói thì vẫn phải đổi.
Không phải là do bệnh sạch sẽ nghiêm trọng gì, cũng không phải vì hắn chướng mắt đống "chiến tích" này, mà là do tuy phần lớn thời gian hắn chỉ dùng ghế sô pha này vào lúc nghỉ trưa, nhưng rồi cũng sẽ có lúc có khách ngồi vào đây. Chưa nói đến người khác chạm vào có làm sao hay không, ngay cả chính Tịch Tư Yến cũng còn chẳng chịu nổi, vậy thì cứ mang sô pha dọn vào căn phòng dùng để nghỉ ngơi vẫn đang đợi mua thêm thiết bị ở bên cạnh là được.
Trần Mặc không lái xe đến đây.
Vậy nên nửa tiếng sau, hai người cùng nhau rời khỏi phòng làm việc.
Cả hai đi thẳng từ thang máy VIP đến bãi đỗ xe.
Ngay đúng giờ tan tầm, do từ cửa thang máy đến vị trí Tịch Tư Yến đỗ xe phải đi cả nửa vòng bãi đỗ, vừa đi sát vào nhau, cả hai đã nghe được một cuộc nói chuyện vang lên từ một nơi bị khuất gần đấy.
"Thật không vậy? Thế là giám đốc Tịch với cái vị Trần kia..."
"Chắc chắn là có gì đó mờ ám. Nếu suy nghĩ cho kĩ thì từ khoản đầu tư của Hoàn Thượng cho đến quản lý giao dịch với nhà họ Dương, cuối cùng ít nhiều gì cũng có dính dáng tới cái vị giám đốc Trần kia. Với lại tôi còn có một người bạn đang thực tập ở Tân Duệ, tin đồn này là từ bên Tân Duệ đồn thổi với nhau đó. Có nhiều người nhìn thấy lắm, bảo khi giám đốc Trần ở bệnh viện, giám đốc Tịch vẫn luôn ở cùng trong bệnh viện, quan hệ chắc chắn không đơn giản."
"Không đơn giản là sao? Không phải nói là bạn học hồi cấp 3 à, hơn nữa trước đó hai nhà vốn đã từng hợp tác với nhau mà, giờ mà nói là ra tay vì tình nghĩa thì cũng có gì lạ đâu?"
"Vậy cậu không tò mò sao hôm nay giám độc Tịch lại gọi mỗi giám đốc Trần quay trở về à? Tôi nghe người bên phòng thư ký bảo lúc vào đưa trà nước, cái vị giám đốc Trần kia còn mặc áo của giám đốc Tịch ngồi lướt tin tức đó, tới trợ lý Hàn còn chẳng dám tự nhiên tới vậy trong cái văn phòng đó đâu."
Rồi sao? Chẳng lẽ giám đốc Tịch thật sự coi trọng người ta rồi nên chay mặn gì cũng không kiêng luôn ư?
"Phải tôi tôi còn thích ấy chứ, do mấy người không được tận mắt thấy thôi, vị giám đốc Trần kia trông thật sự rất... có sức hút luôn ấy. Eo này, chân này, còn khuôn mặt nữa. Mấy người nghĩ thử coi, không biết anh ta là gay hay là bi nhỉ?"
Trần Mặc cười cười, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế.
Cậu kéo dây an toàn ra cài vào chốt, nói rằng: "Lúc đầu khi mới về nước công ty đầu tiên bọn anh đầu tư là Hoàn Thượng, này là vì em à?"
"Cũng không hoàn toàn là thế." Tịch Tư Yến mở máy, đạp chân ga, rời khỏi ô đỗ xe, "Khi đó Chu Chính Đào bị tố cáo rồi điều về trụ sở chính, nếu đã muốn bảo vệ ông ấy, đương nhiên anh sẽ không thể làm ngơ để Hoàn Thượng gặp chuyện được."
Chiếc xe vừa rời vị trí liền lập tức thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Xe dừng lại ngay trước mặt nhóm nhân viên CM đang ngây ra như phỗng.
Nhìn thấy gương mặt Tịch Tư Yến xuất hiện sau khi hạ cửa xe xuống, ai nấy đều lắp bắp lúng túng nói: "Chào giám đốc Tịch ạ."
"Giám đốc Tịch tan làm rồi ạ?"
"À giám đốc ơi ban nãy chúng em..."
Tịch Tư Yến nhìn ra ngoài, điềm nhiên nói: "Tan làm là thời gian cá nhân của mỗi người, nhưng mong mọi người đừng xuống tầng chót của công ty để tha hồ bàn luận về đời tư khách hàng như vậy."
Ai nấy đều xấu hổ đến mức muốn co quắp cả người lại.
Nên lúc này họ mới chú ý tới Trần Mặc đang ngồi bên ghế phó lái của Tịch Tư Yến.
Cả nhóm rối rít nói: "Giám đốc Trần ơi chúng em xin lỗi ạ."
"Xin lỗi giám đốc Trần nhiều ạ."
Trần Mặc hơi nghiêng về phía trước, cười cười nói rằng: "Giám đốc Tịch nghiêm quá nhỉ, thôi không sao, mọi người đừng để bụng."
Lúc này, Tịch Tư Yến mới nâng cửa kính lên rồi lái xe ra ngoài.
Quay đầu nhìn sắc mặt mỗi người mỗi khác của nhóm nhân viên, Trần Mặc buồn cười nhìn Tịch Tư Yến rồi nói: "Phải làm tới mức đó luôn à? Người ta tan làm cả rồi, anh còn lo người ta nói này nói nọ làm gì. Tối nay chắc nhóm kia thức cả đêm ngủ không nổi quá, hẳn là tưởng mình sắp bị đuổi việc thật rồi đây."
Tịch Tư Yến gõ nhẹ trên vô lăng: "Vốn dĩ đây là chuyện tối kị chỗ làm việc rồi. Nếu hôm khác người bị không phải em mà là một đối tác khác, đây sẽ là tai họa ngầm ảnh hưởng đến các kế hoạch sau này."
Trần Mặc nghiêng người sang.
Tịch Tư Yến hỏi cậu: "Làm sao đấy?"
Trần Mặc gật gù: "Em nhớ lại hồi anh còn làm lớp trưởng năm cấp 3." Trần Mặc hỏi lại lần nữa: "Thật sự không phải do việc tư thật à?"
"Có chứ." Tịch Tư Yến thản nhiên nói: "Anh không thích nghe người khác nói để ý em."
Trần Mặc nhướng mày: "Vừa nãy anh nói đàng hoàng lắm đấy nhé, còn bảo khách hàng nữa chứ? Là cái kiểu khách bị nhốt trong văn phòng anh rồi làm bậy với anh trong đấy đó hả?"
Cũng không biết Tịch Tư Yến bị chạm trúng dây thần kinh nào, hắn bất đắc dĩ nói: "Đừng chọc anh, đang lái xe mà."
Chiếc xe lăn bánh cả đường rất thuận lợi.
Quả thật Trần Mặc thấy hơi đói, cậu lấy điện thoại xem thử gần đó có món gì ăn không.
Vừa lướt chưa bao lâu, phía trước bỗng vang lên một âm thanh rất lớn.
"Chuyện gì thế?" Trần Mặc ngẩng đầu.
Tiếng điện thoại Tịch Tư Yến vang lên, vì đã kết nối bluetooth sẵn, hắn bấm nghe thẳng trên màn hình xe.
"Giám đốc Tịch." Là tiếng của cậu vệ sĩ, Trần Mặc từng nghe qua giọng này.
Tịch Tư Yến hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vệ sĩ nói: "Phía trước vừa có tai nạn giao thông liên hoàn, đây là cao điểm giờ tan tầm, xe chữa cháy và xe cứu thương đều bị chặn ở đằng sau không tiến lên được. Bây giờ chúng ta chắc cũng bị kẹt lại đây một lúc ạ."
Trần Mặc nhìn những cột khói dày đặc đang bốc lên ngùn ngụt, cậu nhíu mày nói rằng: "Có xe bốc cháy rồi, bệnh viện của đám Lão Cẩu gần đây nhất, hẳn là đang chạy đến đây rồi."
Xe bọn họ cách vụ tai nạn rất gần, giờ đã đang ở trên cầu rồi.
Phía trước bỗng có tiếng người đứng bên đường la lớn.
"Có ai không! Mau tới giúp một tay với, đằng trước có xe sắp nổ rồi, trong xe vẫn còn đứa con nít với hai người lớn nữa!"
Trần Mặc vô thức mở cửa xe, rồi bị Tịch Tư Yến kéo về.
Hắn nói: "Để anh đi, em ở đây chờ anh."
"Đi chung đi." Trần Mặc nói: "Xem có gì còn giúp được nhau."
Tịch Tư Yến dừng lại vài giây, rồi cũng không phản đối, mở cửa xuống xe.
Ngoại trừ bọn họ, gần đấy có rất nhiều người bỏ chạy để tránh chuyện không may.
Phải tới gần rồi mới thấy được, chiếc xe bây giờ đã bốc cháy dữ dội, có người vừa cứu được đứa bé từ trong xe ra, nhưng cặp vợ chồng thì vẫn bị mắc kẹt, bắp chân của người vợ bị kẹt lại, trên trán người chồng toàn là máu, đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Rất khó để tiếp cận được ghế sau, mùi lửa cháy khó chịu lan ra khắp nơi, những người xung quanh cũng đã dần nhụt chí.
Tiếng khóc, tiếng la, và tiếng còi ô tô cùng vang lên khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Có tiếng ai đó nói rằng: "Không cứu được rồi, thật sự cứu không nổi đâu, lửa lớn quá."
"Lùi lại! Tất cả mau mau lùi lại!"
Giây phút Tịch Tư Yến cầm theo chiếc áo khoác đã được tưới đẫm nước ở bên cạnh lao vào tay nắm cửa ở ghế trước, bốn bề không còn một tiếng nói. Lập tức có người kịp phản ứng lại, rồi theo đó cũng có vài người cùng xông tới chiếc xe.
Người chồng được đưa ra đầu tiên.
Người vợ bị kẹt ở vị trí khó hơn, và ngọn lửa đã sắp lan đến mặt của cô ấy. Khi Trần Mặc tìm được dụng cụ chạy đến đưa cho Tịch Tư Yến, hắn chỉ nhìn cậu một cái mà chẳng nói gì.
Tịch Tư Yến trèo vào, đẩy được tấm bảng thép đang đè chân người phụ nữ ra, nhìn thấy hắn dùng sức ép cho cánh cửa xe đã biến dạng và sắp bật ngược trở lại, Trần Mặc không nghĩ ngợi nhiều liền đưa chân ra chặn lại ngay lập tức.
Máu từ vết thương do bị vật nhọn cứa qua không ngừng chảy xuống, cậu nhìn thấy được Tịch Tư Yến chững lại, nói rằng: "Không sao."
Ai nấy cũng thấy sốt ruột vô cùng.
Xung quanh rất hỗn loạn, có rất nhiều xe ở đây, nhưng mọi người đều rất cảnh giác, tất cả đã lùi về rất xa, những người còn ở lại với chiếc xe cũng chỉ còn lại khoảng bảy tám người.
Còn 10 giây, 9 giây, 8 giây...
Cuối cùng tấm thép cũng rơi ra, trong nháy mắt, người phụ nữ đã được những người đứng bên cạnh hợp sức kéo ra ngoài.
Tịch Tư Yến đứng dậy, vừa nhìn lướt qua phía dưới, "Chạy!"
Ầm! Giây phút chiếc xe nổ tung, dù tất cả mọi người đều đã chạy được một khoảng nhưng vẫn khó tránh được cơn dư chấn ập đến.
Khoảng cách quá gần, những người gần đó đều cảm giác được những tiếng rít đinh tai nhức óc trong tai.
Tịch Tư Yến ôm chặt người dưới thân mình, nhìn mảnh vụn để lại vết thương trên trán Trần Mặc.
"Anh có sao không?" Hắn có thể thấy rõ biểu cảm trông có vẻ căng thẳng của Trần Mặc, nhìn thấy được miệng cậu đóng lại rồi mở ra, nhưng lại chẳng hiểu được cậu đang nói gì.
Hắn lắc đầu, nhưng lại chỉ cảm nhận được sự ồn ào trong trí óc.
Có tiếng nói của một ai đó hoàn toàn chẳng phải hắn, nghe giống như tiếng nói chuyện từ những người khác cứ liên tiếp vang lên nối đuôi nhau.
- - Cái thằng Trần Mặc lớp chúng ta đúng là thấy ghét thật, cả ngày cứ ra vẻ lạnh nhạt với người khác làm gì không biết.
- - Yến ca, nghe nói Lý Duệ lại kiếm chuyện với Trần Mặc rồi, lần trước cậu cảnh cáo cậu ta một lần, bảo cậu ta đừng có đến lớp chúng ta gây sự nữa, đúng là cậu ta chẳng thèm nghe lọt tai thật rồi.
- - Chuyện ra nước ngoài đã được quyết, đây là phương án không thể thay đổi.
- - Trần Mặc ấy hả? Hình như thi đại học cậu ta trượt môn toán rồi. Mà cậu hỏi cậu ta làm gì? Dã tâm cậu ta lớn chừng đó, sớm muộn gì cũng về cướp quyền nhà họ Dương thôi.
- - Người phụ trách hạng mục lần này của chúng ta với nhà họ Dương là phó giám đốc của bọn họ, tên là Trần Mặc.
- - Giám đốc Tịch, vừa mới nhận được tin, vị giám đốc Trần kia hình như xảy ra chuyện rồi.
- - Pháp y tại hiện trường đã tuyên bố, kết quả là... tử vong tại chỗ.