Tôi như người mất hồn, vô thức lao đến ngồi quỳ bên cạnh anh, nước mắt cũng từ bao giờ đã chảy dài hai má, vội nắm lấy bàn tay anh:
- Anh… anh làm sao vậy, anh mở mắt ra nói chuyện với em đi, em không cho phép anh ngủ, anh mở mắt ra nhìn em đi.
- …
- Em dời lịch chụp ảnh cưới rồi, đợi anh khỏe lại rồi mình cùng nhau chụp nhé. Anh dậy đi, đừng có trêu em như vậy mà…
Bố mẹ anh đều không nói được câu nào mà chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống, My ôm lấy cánh tay tôi đang lay nhẹ người anh, con bé khóc nức nở nói với tôi:
- Chị ơi… anh đi rồi… anh mất rồi.
- Không, em đừng nói dối chị, anh ấy chỉ bị thương thôi, mọi người mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi… nhanh lên…
Tôi như người điên mất trí, không thể nào chấp nhận được những gì My nói. Anh sẽ không mất đâu, anh sẽ không để tôi lại một mình, anh đã hứa sẽ quay về chụp ảnh cưới với tôi mà… Đúng rồi, chỉ cần đưa anh đến viện thì nhất định sẽ không sao nữa, anh sẽ không chết đâu…
- Anh bị thương rất nặng đã không thể cứu được nữa. Lúc gia đình em nhận được tin hơi thở của anh đã rất yếu, anh nói muốn gặp chị lần cuối nên em đã lập tức gọi cho chị về đây, nhưng mà… vẫn không kịp nữa rồi.
- Tại sao? Tại sao anh ấy lại bị thương nặng như vậy? Tại sao chứ?
Một đồng nghiệp của anh tiến lại phía chúng tôi giải thích:
- Tội phạm dùng bom tấn công lại chúng tôi để chạy thoát, đội chúng tôi có bốn người bị thương, nhưng đồng chí Đạt bị nặng nhất đã không thể qua khỏi, ba người còn lại cũng bị thương nặng đang phải cấp cứu trong bệnh viện.
- …
- Mong gia đình và cô hãy bớt đau buồn.
Giọng bác gái nghẹn lại, buồn bã nói ra:
- Khi Đạt chọn nghề này gia đình tôi biết sẽ không thể tránh khỏi những lúc nguy hiểm, những lúc bị thương… Đã nhiều lần khuyên nó đổi nghề mà nó không chịu, đến khi nó yêu con bé Thư mới có ý định chuyển công tác, vậy mà hai đứa nó còn chưa kịp kết hôn… Chỉ trách số nó bạc, ra đi khi còn trẻ như vậy.
Tôi ngồi bên cạnh anh, một tay nắm lấy bàn tay anh, một tay ôm lên má anh, vừa khóc vừa nói:
- Anh nói anh làm nhiệm vụ xong sẽ quay về chụp ảnh cưới với em mà, tại sao bây giờ anh lại nằm ở đây chứ, anh dậy nói chuyện với em đi.
- …
- Hôm nay là ngày vui của chúng mình mà, sao anh nhẫn tâm bỏ em lại như vậy chứ?
- …
- Anh mở mắt ra nhìn em đi… em xin anh đấy… anh đừng chết mà… huhu…
My vòng tay ôm lấy người tôi vào lòng, con bé nói:
- Chị đừng như vậy nữa… anh sẽ không tỉnh lại nữa đâu, chị cứ như này anh Đạt cũng không yên lòng...
- Tại sao lại là anh ấy… tại sao… chị không muốn anh Đạt chết đâu.
- Không ai muốn cả, nhưng mình không thể thay đổi được sự thật chị ạ.
Tôi biết, anh mất thật rồi, anh sẽ không tỉnh lại nữa, nhưng tôi không chấp nhận, không cam tâm. Tại sao ông trời lại đối xử với chúng tôi như vậy, anh còn rất trẻ mà, tương lai còn rất nhiều ước mơ, tại sao có thể nhẫn tâm mang anh đi như vậy? Sau này tôi sẽ phải sống sao, gia đình anh sẽ phải sống sao đây?
Tôi ở trong lòng My khóc rất lâu, khi lòng đã quặn thắt, đau đến mức nước mắt cũng chẳng buồn rơi nữa, tôi vẫn cứ như vậy, như một người vô hồn ngồi bên cạnh anh cùng gia đình. Cho đến khi mọi người muốn đỡ anh lên, muốn lau người thay quần áo mới cho anh thì tôi mới một lần nữa có phản ứng.
Tôi không muốn họ mang anh đi nên đã lao vào ôm chặt lấy anh, miệng gào hét như một đứa trẻ:
- Đừng… đừng đưa anh ấy đi mà… tôi không muốn… đừng…
Một mình My không thể giữ được cơ thể tôi đang ra sức giãy giụa ngăn cản nên một số đồng đội của anh đã phải tiến tới giữ tôi lại.
Bác gái và My thấy tôi như vậy thì cũng đau lòng, ôm chặt tôi an ủi:
- Đừng như vậy nữa, để mọi người giúp thằng bé đi con.
- Không… con không muốn…
- Nghe lời bác, để nó được ra đi thanh thản…
- Huhu…huhu…
My buông tôi ra, lấy chiếc điện thoại của anh đưa đến trước mặt tôi:
- Gia đình em tính đợi qua vài ngày nữa mới đưa cho chị xem đoạn video này, nhưng mà… em nghĩ nên để cho chị biết được tâm tư của anh Đạt trước lúc ra đi. Hi vọng sau khi chị xem xong có thể bình tĩnh lại được không?
Tôi không biết Đạt gửi lại cho tôi cái gì, nhưng lúc này chỉ cần là những thứ liên quan đến anh tôi đều muốn biết, dù là đau đến mức nào cũng không muốn bỏ lỡ. Tôi đưa bàn tay run rẩy của mình cầm lấy chiếc điện thoại của anh từ My, mở đoạn video lên xem. Trước mắt tôi là cảnh tượng anh yếu ớt nằm trong lòng bố anh, trên khuôn mặt tỏ rõ sự mệt mỏi đau đớn, khóe mắt ngấn lệ gắng gượng nói ra từng câu chữ:
- Thư… anh xin lỗi vì đã không giữ lời hứa với em, anh mệt quá không đợi được gặp em nữa… Em đừng khóc, hứa với anh đừng khóc, anh không muốn em đau lòng vì sự ra đi của anh, anh muốn em sống thật vui vẻ, em phải hạnh phúc anh mới thanh thản ra đi được. Sau này anh không thể ở lại bên cạnh em, chăm sóc cho em được nữa, nhưng anh gửi em cho bố mẹ và My rồi, họ nhất định sẽ thay anh chăm sóc cho em thật tốt. Dù không muốn nhưng anh mong em hãy sớm quên anh nhé, đừng lưu luyến về anh nhiều quá, anh sợ làm em đau lòng lắm. Anh ở thế giới bên kia vẫn sẽ luôn dõi theo em, nếu em buồn anh cũng sẽ buồn đấy. Em hãy giống như cây xương rồng em thích, dù khó khăn thế nào cũng vẫn kiên cường,… được không? Anh không có duyên cùng em bước tiếp những đoạn đường về sau, nhưng anh tin rồi cũng sẽ có người tốt hơn anh, thay anh yêu thương bảo vệ em giống như anh, thậm chí là tốt hơn anh… Cuộc đời nay, đi cùng nhau được một đoạn xem như là mãn nguyện, nếu còn có duyên, hy vọng kiếp sau gặp lại sẽ có thể nắm tay em trọn vẹn hơn đến những năm tháng bạc đầu, sống bên nhau đến cuối cuộc đời. Xin lỗi vì đã thất hứa với em… anh yêu em.
Đoạn video kết thúc, tôi khóc cũng chẳng thành tiếng, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt khiến cho mọi thứ trước mắt đều trở nên mờ ảo. Anh bảo tôi hãy sớm quên đi anh, nhưng anh có biết không, so với việc bị người yêu phản bội, chia tay thì cái cảm giác bỗng dưng mất đi người mình rất yêu, người đang hạnh phúc bên mình nó đau nhiều lắm.
Chia tay còn có cơ hội gặp lại, dù là chán ghét nhau hay không nhưng vẫn còn biết được cuộc sống của người ta ra sao, vẫn biết người ta đang sống ở một nơi nào đó, hạnh phúc bên một người nào ấy thì bản thân cũng dễ chịu. Còn mất đi, cả đời này có muốn gặp lại cũng không thể gặp, cái cảm giác khó chịu, day dứt, tiếc thương sẽ mãi mãi sống cùng với người ở lại không cách nào quên được. Không còn được nhìn thấy, không còn được chạm vào người ấy nữa, dù có nhớ nhung da diết đến đâu thì người ấy cũng không còn bên cạnh mình nữa rồi.
Anh nghĩ xem, liệu người ở lại có vui vẻ, có quên được anh hay không? Chắc chắn sẽ không, cả đời này tôi cũng không thể quên được anh. Người mà là cả thanh xuân của tôi, mối tình đầu của tôi, người mà hết lòng yêu thương tôi ngoài mẹ, tôi… sẽ không thể quên.
Bỗng dưng, đầu óc tôi quay cuồng, ngay sau đó thì một màu đen tối mịt bao phủ rồi chẳng còn biết gì nữa. Cho đến khi ý thức lại được thì thấy mẹ và Thủy đang ngồi bên cạnh tôi, mẹ thì khóc đỏ cả mắt, còn ánh mắt Thủy nhìn tôi hơi sắc bén nhưng ngay sau đó thấy tôi tỉnh thì lập tức chuyển sang ảm đạm, u buồn.
Tôi không biết có phải lúc đó mình nhìn nhầm không nữa, sao Thủy có thể dùng ánh mắt đó nhìn tôi cho được. Nó thấy tôi tỉnh lại còn vội tiến tới hỏi han tôi, khuyên tôi nên bớt đau buồn lại mà sống cho thật tốt như vậy Đạt mới yên lòng.
Phòng tôi đang nghỉ là phòng của My, nghe Thủy nhắc đến Đạt, tôi không tự chủ được mà vội vã bước xuống giường, mẹ không ngăn cản tôi mà đỡ tôi xuống dưới nhà, vừa đi mẹ vừa bảo: “Mẹ hiểu cảm giác lúc này của con nhưng mong con hãy biết giữ gìn sức khỏe.”
Xuống dưới nhà, có rất nhiều đã đến, tôi đi lại phía bác gái và My, ngồi xuống cạnh họ bên quan tài của anh. Nước mắt tôi lại chảy xuôi, nhưng lần này không còn khóc nấc lên từng tiếng, cũng không gào nói nữa, chỉ im lặng ngồi đó nhìn đến anh.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, liệu có phải tại mình nữa hay không, vì sao những người thương yêu của tôi cứ dần dần rời bỏ tôi như vậy? Bố, ông bà ngoại và bây giờ là cả anh nữa. Ông trời bất công và nhẫn tâm với tôi quá. Phải chăng là vì kiếp trước tôi đã gây lên tội ác gì hay sao, đến ngay cả nhìn nhau lần cuối trước khi anh nhắm mắt mà cũng không được. Lúc đó, có lẽ chỉ cần nhanh hơn một phút thôi là anh đã được gặp tôi lần cuối, vậy mà… tôi lại đến muộn mất rồi.
Hai ngày tổ chức tang lễ, tôi không thiết ăn uống, nếu không phải bị mẹ ép, bác gái và My động viên tôi thì chắc đến cả một hạt cơm, một ngụm nước tôi cũng không thể nuốt được. Những lúc tôi mệt mỏi mẹ lại khuyên tôi nên chợp mắt một chút để còn có sức đưa anh hết đoạn đường cuối. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải nghe lời mẹ, chỉ là hễ chợp mắt được ít phút thì lại giật mình tỉnh dậy và cứ như vậy tôi không ngủ được nữa, chỉ biết ngồi bó gối một góc mà lòng quặn thắt từng cơn.
Thời gian đầu sau khi Đạt mất, tôi không đi học cũng không ra khỏi nhà, chỉ nằm trên giường như người mất hồn mà nghe đi nghe lại đoạn video của anh, xem từng tấm ảnh chụp chung của hai đứa rồi lại bật khóc thành tiếng. Mẹ và Thủy nhiều lần khuyên tôi nhưng tôi cũng chẳng để vào tai được lời nào, bởi vì trong đầu tôi khi đó chỉ văng vẳng tiếng anh nói cùng với hình ảnh của anh, kí ức của chúng tôi.
Mẹ không muốn tôi cứ chìm đắm mãi trong đau khổ, khuyên tôi không được mẹ liền kể lại cho tôi nghe ngày xưa khi sinh tôi ra, lúc bố mất, mẹ đã phải vượt qua cú sốc như thế nào. Mẹ nói hai mươi mốt năm trước mẹ vì tôi mà trở lên mạnh mẽ, vì tôi mà nén đau thương, vì tôi mà vực dậy tinh thần để sống tốt hơn để chăm lo cho tôi, thì ngày hôm nay mẹ cũng mong tôi hãy giống như mẹ, hãy vì mẹ mà vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Tôi biết những ngày qua tôi tự giày vò bản thân mình, mẹ xót và thương cho tôi nhiều lắm. Tôi cũng hiểu, dù cho tôi có đối xử tệ với cơ thể sức khỏe của mình ra sao, có dằn vặt bản thân nhiều đến cỡ nào thì anh mãi mãi cũng không quay về bên tôi nữa.
Tôi không muốn mẹ đau lòng vì tôi, không muốn gia đình anh lo lắng cho tôi, không muốn Thủy buồn cùng tôi, nên cuối cùng tôi vẫn phải cố vực dậy, sinh hoạt bình thường như trước đây… Chỉ là tôi không còn muốn cười nữa, trên khuôn mặt lúc nào cũng một biểu hiện vô cảm.
Nửa tháng sau đó, nhân viên của cửa tiệm váy cưới gọi điện đến báo với tôi rằng bộ ảnh cô dâu mà tôi chụp đã chỉnh sửa xong, hỏi tôi lúc nào thì có thể qua chụp ảnh cưới.
Khi nghe nhắc đến bộ ảnh đó, nước mắt tôi lại một lần nữa rời xuống, tôi không trả lời nhân viên mà cứ cầm mãi điện thoại như vậy mà khóc nức nở. Nhân viên không hiểu gì nên hỏi tôi:.
- Em sao vậy, sao lại khóc thế?
Tôi khó khăn lắm mới có thể trả lời:
- Anh ấy mất rồi… mất hôm chúng em đi chụp ảnh…
- Chị… xin lỗi… chị không biết, xin lỗi em nhé… cho chị được chia buồn với em và gia đình.
- …
- Vậy bộ ảnh…
- Em vẫn sẽ lấy, lấy luôn cả chiếc váy cưới và bộ vest hôm chúng em đã chọn. Phiền chị có thể gói lại giúp em không, em sẽ qua lấy chúng.
- Được nhé.
Cúp máy, tôi đi đến cửa tiệm váy cưới, nhân viên thấy tôi thì không còn vui vẻ niềm nở như trước mà thay vào đó là sự tiếc thương cho cuộc tình của chúng tôi.
Nhân viên đưa lại cho tôi túi đồ đã được gói lại cẩn thận nhưng tôi không rời đi ngay mà bảo họ giúp mình make up, thay giúp tôi bộ váy cưới.
Sau khi mọi thứ đã xong, tôi đứng ngắm mình trước gương cố nặn ra một nụ cười nhạt, tôi hỏi nhân viên:
- Chị thấy em đã đẹp chưa?
- Rất đẹp.
- Anh ấy sẽ thích, đúng không?
Nhân viên không trả lời tôi mà chỉ khẽ gật đầu một cái, nhìn tôi đầy thương xót. Đến khi tôi rời đi, có lẽ vì sợ tôi sẽ nghĩ quẩn nên nhân viên đã khuyên tôi:
- Em đừng buồn, sau này rồi cũng sẽ có người yêu em như cậu ấy mà. Em phải sống tích cực lên, đừng suy nghĩ dại dột, cậu ấy biết em buồn cũng sẽ không vui đâu.
- Cảm ơn chị, em sẽ sống tốt để anh ấy yên tâm.
Dứt lời, tôi bước ra khỏi cửa tiệm, đi đến nơi mình cần đến…