- Đi một chút thôi mà!-Người đàn ông bắt lấy cổ tay Pie kéo vào xe.
- Không muốn!!!-Tiếng Pie nói lớn, hai tay vùng vẫy, mặt cau có khó chịu.
Đột nhiên...
Tay người đàn ông đó bị Huy đẩy ra khỏi tay Pie, cùng đó là giọng cậu vang lên gay gắt:
- Ông là ai? Ông muốn gì?
Cả Pie lẫn người đàn ông sau sự xuất hiện của Huy liền đứng đơ ra.
Mấy giây sau, mặt Pie chuyển từ khó chịu sang thích thú, vừa nhìn Huy vừa mỉm cười.
- Ruốt cuộc cũng đến sao?
Huy dường như không quan tâm đến lời Pie, tập trung xem xét người đàn ông đứng trước mặt mình. Người đàn ông kì lạ đó cũng đang đứng quan sát cậu, cất giọng hỏi:
- Cậu có quan hệ gì với con bé?
Lập tức Huy nắm tay Pie, nói nhanh hai chữ.
- Bạn trai.
Sốc! Pie có nghĩ cũng không dám nghĩ Huy có thể phát ngôn ra hai từ đó. Cô bé trưng ra bộ mặt ngơ ngác, miệng vẽ hình chứ O to tướng, nhìn Huy rồi lại nhìn xuống bàn tay đang bị cậu ta nắm chặt.
Người đàn ông đứng đó lại lộ ra ý cười khó hiểu.
Bất chợt từ trong taxi, một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi đi ra ngoài, người đó mặc một cái váy maxi dài, tóc ngắn ngang vai, đeo cặp kính râm che gần hết gương mặt. Người phụ nữ bước tới, liền vui vẻ cất giọng, âm thanh lơ lớ nghe không phải người trong nước.
- Oa! Đây là bạn trai của Hikari thật sao? Cao, đẹp trai, lại còn biết che chở cho Hikari, thật có khí phách nha!
- Còn phải nói! Con đương nhiên là có con mắt hơn mẹ-Pie tỏ ra vênh váo trước mặt người phụ nữ, nhưng nghe rõ trong lời nói là sự đùa cợt.
Vừa nghe hết câu nói của Pie, ấn đường Huy liền cau lại, quay phắt sang nhìn Pie, hỏi:
- Người này là... mẹ của cô?
Pie gật đầu, mặt tỉnh rụi, vui vẻ bước đến bên người phụ nữ, khoác tay thân mật:
- Giới thiệu với cậu, đây là Takishima Yumi, mẹ của tôi.
Mặt Huy ngơ ngác vài giây. Huy là lần đầu tiên diện kiến người phụ nữ quyền lực nổi tiếng trong giới bất động sản. Danh tiếng người phụ nữ này thực rất rộng, nhưng số người được gặp qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chưa dừng lại ở đó, Pie lại kéo người đàn ông ngoại quốc lúc nãy lại, dùng tay còn lại khoác lấy cánh tay người đàn ông, giọng pha chút trêu chọc:
- Cái người mà cậu hỏi “ông là ai, ông muốn gì” này, là Lê Thái Thịnh, ba của tôi!
- Ba... ba của cô! Chủ tịch tập đoàn Trường Thịnh...-Huy nhìn người đàn ông, miệng lắp bắp, toàn thân lập tức hóa đá.
...................................
Sau khi gặp mặt bất ngờ hai nhân vật đặc biệt, Huy quên luôn mục đích ban đầu, ngoan ngoãn đi cùng Pie và ba mẹ cô bé.
Trái ngược với những gì Huy vẫn hay nghĩ về ông chủ, bà chủ một tập đoàn lớn. Họ ít nhiều tính khí cũng nghiêm nghị, lạnh lùng, mặt lúc nào cũng cau cau có có. Hai con người này hoàn toàn ngược lại, đùa giỡn cười nói thả phanh, lại còn nói chuyện cùng Pie như bạn bè cùng trang lứa.
Takishima Yumi-người phụ nữ này gương mặt đường nét hài hòa, đặc biệt có nụ cười rất tươi, nhìn rất giống cô diễn viên Aragaki Yui của Nhật, tính tình lại khá hài hước, đặc biệt rất thích bắt nạt ông chồng của mình. Thái Thịnh-người đàn ông này, gương mặt rõ là giống người nước ngoài, nhưng nói tiếng Việt lại rành rõi, lại còn mang họ Lê, thân phận ruốt cuộc là không biết thế nào.
8 giờ tối tại nhà Pie...
Chuyện Pie không ở Tử Viên, hai người đã biết từ lâu, cũng không có ý kiến, cứ tùy tiện để cô bé quyết định. Chỉ là không để lọt vào tai ông ngoại. Chuyện chị em bất hòa là điều ông cực kỳ cấm kị. Không khéo lại gây nên họa lớn. Hơn nữa, hai người này dường như yêu thích đứa con gái này hơn hẳn cô tiểu thư kia, nên mới đồng lõa cùng cô bé gây chuyện.
Hai người bọn họ nói muốn nhân dịp đến nhà con gái, muốn no say một bữa. Thế là gọi đến bao nhiêu là đồ ăn, cùng cả rượu và bia. Chia ra ngồi hai bên, một bên là Yumi và Thái Thịnh, một bên Huy cùng Pie.
Rượu vào người khiến Yumi bắt đầu quái gở hơn.
- Khang Vĩnh cũng đâu đẹp trai, tài giỏi. Sao con trai của anh ta lại xuất chúng thế này nhỉ?-Yumi nhìn Huy chằm chằm, bắt đầu phân tích.
- Vậy mà có người từng để ý hắn đấy!-Thái Thịnh chen vào.
- Nè, nè ông kia. Ông đang chê cuộc sống mình quá dài sao?
Pie thở dài, cô bé đã quá quen những màn đấu khẩu không hồi kết của hai con người này. Chuyện thời còn trẻ của cả hai, Pie cũng biết không ít. Nên nghe cả hai người nói đến chuyện ông Vĩnh, Pie không mấy ngạc nhiên.
Huy thì ngược lại, bị hai người này nói cả buổi, thứ gì cũng không hiểu. Mày cau lại, mắt cũng ngơ ngác chỉ biết nhìn, lại không đủ can đảm bắt chuyện.
- Hai đứa quen nhau đến giai đoạn nào rồi?-Yumi vừa ăn vừa nhìn Pie hỏi.
- Ý mẹ là sao?-Pie thờ ơ đáp lại, đưa ly nước lên uống một ngụm.
- Nắm tay, hôn, ngủ chung hay quan hệ chưa?
Phụt...
Sau khi bị dọa cho phun hết nước trong miệng, Pie bắt đầu ho sặc sụa, mặt mày chuyển thành đỏ hồng. Huy cũng bị lời nói của Yumi làm cho lập tức ngưng hành động, ngồi im lìm.
- MẸ! Nghĩ sao vậy hả???-Pie nói lớn, ánh mắt chứa đủ đe dọa cùng phẫn nộ-Không có mấy chuyện đó đâu! Đây không phải Nhật Bản. Con cũng mới 17 tuổi!
Yumi cười tinh quái, quay sang nhìn Thái Thịnh. Chỉ cần một ánh mắt, cả hai liền hiểu ý nhau. Thái Thịnh cũng bắt đầu cười đáp trả.
Huy đã để ý thấy thái độ khác thường từ hai người họ, nhưng không biết bên trong cặp đôi bá đạo này đang toan tính chuyện gì.
Thái Thịnh cùng Yumi khả năng uống rượu không phải dạng vừa, uống bao nhiêu mặt vẫn không thấy một chút đỏ. Huy chỉ dám uống đáp lễ, không dám uống nhiều. Chỉ có Pie, đã không uống được mà còn hung hăng, bao nhiêu ly tới trước mặt lại cầm uống hết. Uống đến nỗi mặt đỏ tía tai, miệng vẫn gào thét “Cho ly nữa đi”. Thân người xiêu qua vẹo lại, nhiều lần ngả về phía Huy. Trước mặt hai người kia, Huy ý tứ đưa tay đỡ vai cô bé. Động tác vô cùng cứng nhắc cùng cẩn thận. Đối mặt với chuyện này quả thật căng thẳng hơn nhiều với việc đi nhảy lầu tự tử. (^^)
11 giờ tối...
Gia đình ba người, ai cũng ngà ngà say. Pie thì khỏi nói, say như chưa từng được say!
Huy buộc phải hộ tống tất cả lên phòng.
Ngôi nhà có vỏn vẹn hai phòng. Căn phòng lúc trước Huy từng ở, dành cho cặp đôi vợ chồng bá đạo kia.
Pie được Huy kéo lên phòng (do Pie cựa quậy không bế được). Sau khi “đè” đầu Pie nằm xuống giường, Huy kéo chăn lên đắp cho cô bé. Pie đã yên lặng nhắm lại, chỉ có miệng vẫn đang lèm bèm, người quay qua quay lại. Huy đứng nhìn Pie một hồi lâu, đưa tay sờ lên trán cô bé. Hình như không thấy chút nóng nào nữa, Pie đã hoàn toàn khỏi bệnh. Dám hù dọa cậu một phen lo lắng, ngu ngốc đến trường đón cô bé, rồi bị dính vào cái vụ gặp mặt trên trời rơi xuống này, mất cả ngày, bỏ dở biết bao nhiêu công việc (Pie này tội cũng không hề nhẹ à).
Huy nhìn lên đồng hồ, thấy cũng không còn sớm nữa, liền vội quay lưng đi ra.
Nhưng...
Cánh cửa phòng đã bị khóa trái từ lúc nào...
Mọi cố gắng mở cửa của Huy đều vô ích, cánh cửa vẫn vững chãi không nhúc nhích.
Huy nhíu mày, phát hiện dưới cánh cửa có tờ giấy, ghi ngắn gọn mấy chữ bằng tiếng Việt hẳn hoi “Con bé giao lại cho cháu! ^^”
“Con gái đã bất thường, ba mẹ cũng không bình thường. Gia đình này thật là khó hiểu mà”-Huy lắc đầu, thở dài.
Bỗng...
Một bàn tay từ sau nắm lấy vạt áo Huy, cùng một giọng nói trầm thấp vang lên.
- Ai... đây?
Huy lạnh xương sống, từ từ quay người lại. Thấy Pie đầu tóc rủ rượi, mặc bộ đồ pijama, đôi mắt sáng quắt dưới màn đêm, thật là đủ dọa người! Huy bỗng dưng ấp úng.
- Sao... sao còn chưa ngủ?
Pie không đáp lời, ngẩng mặt lên, mỉm cười đến nhắm tịt cả mắt, dáng đứng không thể xiêu vẹo hơn...
Tiếp...
P.s: Chương sau không dành cho bạn có “tâm hồn đen tối” à nha ^^
Luôn tiện, có ai muốn nghe về chuyện tình Thái Thịnh-Yumi-Khang Vĩnh không nà! ^^