Mục lục
Võ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phân phối xong xuôi chiến lợi phẩm, trên mặt ba người Lâm Động đều hiện lên nụ cười thỏa mãn, ngay cả Mục Lăng Sa kia, trên gương mặt cũng chợt hiện lên vẻ mừng rỡ không gì sánh bằng, nàng tham gia cuộc săn thú này, chỉ là muốn đạt được một thứ hạng tương đối không tệ, để cho danh khí Mục gia trang bọn họ khuếch trương lên một chút mà thôi, nhưng không nghĩ tới, hôm nay lại có thể có được thu hoạch to đến bực này.

Lấy Hỏa Mãng Hổ ấu thú này ra để so sánh, thì cuộc săn thú kia tỏ ra nhỏ bé không đáng nhắc đến rồi.

"Chúng ta cũng phải lên đường đi tiếp chứ" Ngô Vân đem ấu thú thật cẩn thận đặt vào lồng ngực, cười nói.

Lâm Động gật gật đầu, hắn chỉ còn thiếu hai khối thẻ bài thân phận nữa mới có thể đạt được điều kiện, bất quá chuyện này đối với hắn mà nói, hiển nhiên sẽ không có vấn đề gì.

"Ta sẽ không đi" Ở một bên, Mục Lăng Sa trầm ngâm trong chốc lát rồi đột nhiên lắc đầu, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nghe vậy, Lâm Động với Ngô Vân đều ngẩn ra, chợt thoáng nhìn qua tiểu thú ở trong ngực Mục Lăng Sa, lập tức như hiểu ra điều gì liền gật đầu, ấu thú Hỏa Mãng Hổ khi trưởng thành có thể đạt đến Thiên Nguyên Cảnh, giá trị cực cao, nếu như nàng có thể mang về, và thuần dưỡng được mà nói, vậy thì Mục Gia Trang bọn họ sau này có thể có một đầu Hỏa Mãng Hổ cấp Thiên Nguyên Cảnh thủ hộ, kia đối với cả thôn trang mà nói, đều là chuyện tốt vô cùng.

Dù sao, hiện tại ở bên trong Mục gia trang, cũng chỉ có một người đạt tới Thiên Nguyên Cảnh sơ kỳ mà thôi.

Ấu thú Hỏa Mãng Hổ rất dễ khiến người ta đỏ mắt, hơn nữa sau khi chuyện này truyền ra ngoài, hai nhà Lôi - Tạ chắc chắn sẽ không chịu để yên. Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán tuy đều có một chút lo lắng, nhưng cũng không phải đến nỗi là cực kỳ e ngại hai nhà Lôi - Tạ. Nhưng Mục gia trang của Mục Lăng Sa thì lại khác, bọn họ sẽ không có cách nào chống lại hai nhà Lôi - Tạ, cho nên, chuyện nàng có ấu thú không thể bại lộ ra ngoài, nếu không, chính là đưa tới tai vạ cho Mục gia trang.

"Chúng ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật" Lâm Động nhẹ giọng nói.

"Cảm ơn" Mục Lăng Sa ánh mắt cảm kích nhìn Lâm Động một cái, chợt hoạt bát cười nói: "Nếu sau này các ngươi có thời gian, có thể tới Mục gia trang ta tham quan một lần nha, ta nhất định sẽ khoản đãi"

"Ha ha, tốt" Ngô Vân cũng gật đầu cười.

Nhìn thấy hai người không có ý kiến gì, Mục Lăng Sa cũng không hề nán lại lâu, sau khi hướng về phía hai người cáo từ, liền đem ấu thú giấu kỹ, thân thể mềm mại nhảy lên cành cây, giống như một con báo nhanh nhẹn, hướng về phía bên ngoài tùng lâm chạy trốn thật nhanh.

"Đi thôi"

Đưa mắt nhìn Mục Lăng Sa rời đi, Lâm Động cũng vung tay lên, xoay người hướng sâu bên trong rừng rậm nhanh chóng bước đi, Ngô Vân cũng vội vàng đuổi theo.

Có thể tiến vào sâu trong tùng lâm, nhân số đã tương đối thưa thớt, hơn nữa bản lãnh của những người đó đều không tệ, bất quá cái loại bản lãnh này, so với thực lực Địa Nguyên Cảnh của Lâm Động, cũng không tạo thành trở ngại quá lớn gì, hai khối thẻ bài thân phận cuối cùng, cũng bị hắn thuận lợi giành được.

***

Ánh nắng mùa đông cũng không quá nóng rực lắm, ngược lại làm cho người người cảm thấy vô cùng dễ chịu. Ở chung quanh Thú Giác Tràng (tràng thi đấu), biển người lan ra đến hết tầm mắt, vô số ánh mắt đều chiếu thẳng vào vị trí trung ương Thú Giác Tràng, ở nơi đó là một quảng trường rộng lớn.

"Theo tính toán thời gian, nói vậy những người dự thi kia cũng hẳn là sắp lên đài rồi…" Ở vị trí của Lâm gia, Lâm Chấn Thiên híp mắt nhìn thoáng qua bình đài cự đại kia, lẩm bẩm nói.

"Ha hả, phụ thân không cần lo lắng, lấy thực lực của Lâm Động hiện giờ, chỉ cần không phải gặp Lôi Lực của Lôi gia, muốn lấy được mười tấm thẻ bài thân phận, hẳn là chuyện không khó gì"

Lâm Khẳng ở một bên cười nói.

Nghe vậy, Lâm Chấn Thiên cũng gật đầu cười, mà ngay khi hắn thu hồi tâm thần lại, thì tại bên trong Thú Giác Tràng, đột nhiên truyền ra từng trận tiếng hoan hô, sau đó hắn nhìn lại thì thấy, ở đây trên bình đài to lớn kia, có mấy đạo thân ảnh chợt xuất hiện ở đó, trong số đó có một đạo thân ảnh quen thuộc, làm cho hắn lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Trên cự đài, Lâm Động và Ngô Vân vừa hiện thân, ánh mắt quẳng ném về biển người đông nghìn nghịt ở chung quanh bình đài, cũng là không khỏi tấm tắc than thở một tiếng, nhân khí đến mức này, tại lúc bình thường thật đúng là không cách nào nhìn thấy được.

Lúc đám người Lâm Động tiến lên thạch đài (bình đài), liền có mấy vị trọng tài chủ trì nhanh chóng đi đến, sau khi đem số lượng thẻ bài thân phận trong tay bọn họ kiểm tra một phen, mới vừa lòng gật đầu thối lui.

Không lâu sau khi hai người Lâm Động lên đài, cách đó không xa, lại có hai đạo thân ảnh tiến lên thạch đài, mà hai người này mới vừa lộ diện, mang sắc mặt xanh mét và ánh mắt phẫn nộ trực tiếp nhìn về phía Lâm Động và Ngô Vân.

Đối với ánh mắt phẫn nộ của Lôi lực và Tạ Doanh Doanh, Lâm Động và Ngô Vân liếc nhau một cái, đều cười hắc hắc.

"Ta sẽ không để cho các ngươi yên ổn mang ấu thú đi như vậy được!"

Nhìn thấy nụ cười của hai người, trong lòng Lôi Lực lại càng thêm tức giận, chợt hắn đột nhiên xoay người, mặt hướng về chỗ ngồi quan sát của hai nhà Lôi - Tạ, hô to: "Gia gia, Tạ bá phụ, ta cùng với Doanh Doanh ở trong rừng vô tình gặp được một con Hỏa Mãng Hổ đã trọng thương cùng với ba con ấu thú vừa mới ra đời của nó, hai người chúng ta đã tranh đấu kịch liệt hồi lâu, mới đem nó đánh chết, nhưng không ngờ vào lúc then chốt nhất, Lâm Động và Ngô Vân đột nhiên đánh lén, cướp đi ba con ấu thú, kính xin các vị làm chủ cho chúng ta!"

Tiếng hô lớn quá bất thình lình của Lôi Lực làm cho tất cả mọi người đều ngẩn người, sau đó, lúc mà bọn hắn nghe tới ba con ấu thú Hỏa Mãng Hổ, khắp cả tràng đấu đều đột nhiên ồ lên.

"Cái gì?!"

Tại chỗ ngồi quan sát, bất luận là Lôi gia hay là Tạ gia, thậm chí cả đám người Lâm Chấn Thiên và La Thành cũng đều đột ngột đứng bật dậy, sắc mặt kịch biến, đối với sự lợi hại của Hỏa Mãng Hổ, bọn họ biết rất rõ ràng, ba con ấu thú, tương lai chính là ba cao thủ Thiên Nguyên Cảnh, phần lực lượng này, bất luận là nhà nào cũng không thể coi thường được!

"Ba con ấu thú Hỏa Mãng Hổ?!"

Sắc mặt Lôi Báo vào thời khắc này cũng đỏ bừng lên, hắn cùng với Tạ Khiêm liếc nhau một cái, ánh mắt bén nhọn chợt lóe lên, chợt lời lẽ chính nghĩa, lạnh lùng nói:

"Lại có chuyện này sao?"

Trên cự đài, sắc mặt Lâm Động và Ngô Vân cũng khẽ biến, bọn họ không ngờ tới Lôi Lực lại không biết xấu hổ như vậy.

"Hỏa Mãng Hổ vốn đã trọng thương, chẳng lẽ người nào nhìn thấy trước, thì nó sẽ thuộc về người đó hả? Nếu quả thật là nói như vậy, ngày mai ta đây liền đi vào thâm sơn đi dạo một vòng, phàm là yêu thú bị ta nhìn thấy, thì toàn bộ là của ta đó nha, sau này người nào nếu như đi bắt được, vậy phải bồi thường cho ta!" Trong mắt Ngô Vân hiện lên chút âm trầm, chợt cũng lớn tiếng cười lạnh nói.

Lời nói vô lại của Ngô Vân, cũng khiến cho mọi người quanh tràng một phen bật cười, và cũng có một số người gật đầu, nói như vậy cũng có chút đạo lý, Hỏa Mãng Hổ vốn là vật vô chủ, theo lý thuyết, người nào có bản lãnh lấy được ấu thú, thì thuộc về chính người đó…

"Chớ có ngụy biện!" Sắc mặt Lôi Báo trầm xuống, quát lên.

"Phanh!"

Tiếng quát tháo của Lôi Báo vừa xong, La Thành cách đó không xa liền mạnh mẽ vỗ một cái trên ghế đá, lực đạo mãnh liệt, trực tiếp đem ghế đá chấn vỡ đi, hắn nắm chặt Trường Đao ở bên hông, thanh âm lạnh như băng, nói: "Lôi Báo tộc trưởng, lời nói của người nhà của ngươi chính là lời nói thật, lời nói người nhà của ta, ngươi lại cho là ngụy biện? Chẳng lẽ cho rằng Cuồng Đao Võ Quán bọn ta dễ bị bắt nạt phải không?"

"Thiên địa linh vật, người có duyên thì được, chuyện này thế nhưng không thể coi là có cử chỉ cướp đoạt gì đó được! Lôi lão đầu, làm việc cũng không nên quá đáng" Lâm Chấn Thiên cũng thản nhiên nói, lúc đang nói chuyện, Lâm Khiếu có thể nhìn thấy bàn tay của lão hơi có chút run rẩy, đó là do kích động mà ra, chuyện ấu thú Hỏa Mãng Hổ, làm cho Lâm Chấn Thiên cũng không cách nào tĩnh táo nữa rồi.

Nhìn thấy Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán trực tiếp cùng đứng chung một chiến tuyến, ánh mắt Lôi Báo cũng hơi trầm xuống, chợt thanh âm lạnh lùng nói:

"Hỏa Mãng Hổ đích xác là vật vô chủ, nhưng bất kể như thế nào, Lôi Lực bọn họ cũng có bỏ ra công sức, nhưng cuối cùng chỗ tốt lại bị người của các ngươi đoạt được, chuyện này, cho dù hôm nay hai nhà các ngươi liên hợp lại, cũng phải trả lại công đạo cho chúng ta!"

Nghe giọng nói của Lôi Báo, hôm nay hắn cũng muốn bướng bỉnh lên, có lẽ là do tuyệt không cam lòng đem ấu thú đưa cho Lâm gia và Cuồng Đao Võ Quán một cách yên ổn như vậy được.

"Công đạo? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cướp ấu thú về?" Vết sẹo trên khuôn mặt La Thành giống như một con rết (rít) đang ngọa nguậy, hơi có chút dữ tợn nói.

"La quán chủ, chuyện này thật sự muốn làm lớn lên đối với ai đi nữa cũng không tốt đẹp gì, nếu không thì như thế này, đúng lúc là cuộc tỷ thí, chúng ta lấy kết quả tỷ thí để giải quyết việc này, người nào thắng thì được mang ấu thú đi, như thế nào?" Nhìn thấy không khí căng thẳng, Tạ Khiêm đột nhiên mở miệng nói.

"Bằng vào ngươi vừa mới lên tiếng đã nghĩ đến tranh đoạt ấu thú, trong thiên hạ, làm gì có chuyện tốt như vậy?" Lâm Chấn Thiên cau mày, cười lạnh nói. Lôi Lực và Tạ Doanh Doanh đều là người ưu tú nhất của hai nhà kia, Lôi Lực nói không chừng đã bước chân vào Địa Nguyên Cảnh, Ngô Vân bên đó có lẽ còn dễ nói, nhưng Lâm Động thì hơn phân nửa không phải là đối thủ của Lôi Lực.

"Ta dùng Thiết Mộc Trang làm thế chấp, nếu như kết quả tỷ thí mà Lôi Lực bại dưới tay Lâm Động, Thiết Mộc Trang này sẽ là của Lâm gia ngươi, nhưng nếu là nhà các ngươi thua, chỉ cần đưa con ấu thú kia giao cho Lôi gia ta thôi, Lâm Chấn Thiên, ngươi có dám tiếp nhận hay không?" Ánh mắt Lôi Báo chợt lóe, nói.

"Thiết Mộc Trang?"

Nghe vậy, không chỉ Lâm Chấn Thiên và La Thành sửng sốt, mà ngay cả Tạ Khiêm cũng kinh ngạc, tài sản đặc thù của Thiết Mộc Trang là thiết mộc, coi như là sản nghiệp cực kỳ không nhỏ trong Lôi gia, Lôi Báo này lại dám đem cái thôn trang này ra làm tiền đánh cuộc, dĩ nhiên, loại kinh ngạc này chỉ kéo dài trong phút liền tản đi, dù sao trận đánh cuộc này, phần thắng của Lôi Gia thật sự là rất cao.

Sắc mặt Lâm Chấn Thiên vào thời khắc này có chút biến sắc, hiển nhiên là bị tiền đánh cuộc kia làm cho kinh sợ một chút, nhưng ngay sau đó, hắn liền khẽ lắc đầu, tiền đánh cuộc đó tất nhiên là cực kỳ hậu hĩnh, nhưng phần thắng của bọn hắn lại quá thấp, thiên phú của Lâm Động tuy mạnh, nhưng dù sao thời gian tu luyện thì không lâu bằng Lôi Lực, nếu phải giao thủ mà nói, phần thắng cũng không cao.

"Phụ thân, coi như bỏ đi…"

Ở phía sau Lâm Chấn Thiên, ba người Lâm Khẳng, Lâm Khiếu, Lâm Mãng cũng lộ vẻ chần chờ, cuối cùng cắn răng thấp giọng nói, vì tiền đánh cuộc kia mà đem vứt bỏ ấu thú Hỏa Mãng Hổ, tựa như cái được không bù nổi cái mất.

Nghe được lời nói của ba người, trong lòng Lâm Chấn Thiên cũng thở dài một tiếng, song, lúc hắn đang chuẩn bị mở miệng từ chối, thì ở trên thạch đài, đột nhiên một giọng nói lớn truyền ra, làm cho thân thể mọi người chung quanh tràng đều chấn động.

"Tốt, Lâm gia ta chấp nhận!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK