Vút!
Không trung vang lên liên một âm thanh xé gió. Trên đỉnh núi, mọi ánh mắt ngay lập tức đổ dồn về phía ấy nhìn với tâm trạng đầy háo hức.
- Cuối cùng cũng đến rồi!
Trước hàng vạn ánh mắt mong chờ, âm thanh ấy ngày càng vang lên kịch liệt hơn, rồi chỉ vài hơi thở sau, một thân ảnh xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
Thân ảnh đó cuối cùng đáp xuống trung tâm quảng trường, rồi quay về phía Trần Chân, Ngộ Đạo ôm quyền, nói với vẻ xin lỗi:
- Đệ tử đã đến muộn!
- Ha ha, đến được là tốt rồi!
Trần Chân cười cười, tay vuốt râu, ánh mắt quét quanh người Lâm Động một lượt, nhưng không nhìn ra được hắn có thay đổi gì so với năm ngày trước đây.
- Lâm Động sư đệ, ta còn tưởng đệ muốn tránh không chiến hôm nay!
Bên trên đài cao, Tưởng Hạo chầm chậm đứng lên, nhìn xuống Lâm Động, cười nói.
- Sao Lâm Động dám chậm trễ lời mời của sư huynh chứ?
Lâm Động khẽ cười, nhẹ giọng nói.
- Ha ha, có khí phách!
Tưởng Hạo cười lớn, chân điểm lên thạch đài, thân hình tựa chim ưng bay xuống rồi xuất hiện trước Lâm Động, tay áo vung ra một luồng nguyên lực khiến không ít đệ tử phải kinh thán.
Cảm nhận được áp lực nguyên lực tỏa ra từ cơ thể Tưởng Hạo, Lâm Động khẽ nở nụ cười. Thất Nguyên Niết Bàn quả nhiên rất mạnh!
Lúc này xung quanh quảng trường, sau khi Lâm Động xuất hiện có không ít ánh mắt tập trung vào hắn. Thời gian này tuy danh tiếng của Lâm Động đã vang khắp nơi, ai ai cũng biết, đừng nói Hoang Điện, dù là đệ tử của ba điện còn lại cũng biết đến nhân vật số một Lâm Động. Nhưng những người thật sự đã gặp hắn thì không nhiều, huống hồ ở đây còn có rất nhiều đệ tử ký danh của Hoang Điện.
- Đó là Lâm Động sư huynh sao? Nghe nói huynh ấy mới đến Hoang Điện chưa được một tháng mà đã dám so tài với đại đệ tử thân truyền là Tưởng Hạo sư huynh rồi…
- Hừ, ngươi thì biết cái gì? Nghe nói Lâm Động sư huynh là quán quân của Bách Triều Đại Chiến đấy. Hơn nữa huynh ấy còn từ chối lời mời của Nguyên Môn để gia nhập Đạo Tông chúng ta. Bản lĩnh của huynh ấy không phải đệ tử thân truyền bình thường có thể sánh được đâu!
- Quán quân Bách Triều Đại Chiến? Đúng là cừ thật! Vị trí đó toàn bị người của Nguyên Môn bá chiếm!
- Nhưng Tưởng Hạo sư huynh cũng không phải người mà những kẻ trong Bách Triều Đại Chiến có thể so sánh được. E là hôm nay Lâm Động sư huynh đá phải thiết bản rồi!
- Hi hi, Lâm Động sư huynh cũng thật đẹp trai. Ta lại mong huynh ấy thắng!
- Háo sắc!
- …
Những tiếng bàn tán vang lên khắp khu ngoại vi của quảng trường. Hàng vạn ánh mắt của đệ tử ký danh nhìn Lâm Động đầy ngưỡng mộ. Trong số các đệ tử này cũng có không ít nữ đệ tử trẻ trung xinh đẹp. Vì thế mà trong tiếng bàn tán thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười lanh lảnh khiến không khí sôi nổi hẳn.
Nghe được những lời bàn tán ấy, Lâm Động cũng không kìm được khẽ cười. Nhìn quanh mới nhận ra không ngờ lại đông đệ tử đến như thế, hắn thầm chép miệng, đây chính là nguồn đệ tử của Hoang Điện sao? Quả nhiên là đông đảo! Hắn có thể cảm nhận được tất cả đệ tử ký danh đều đã là Niết Bàn Cảnh, như thế có nghĩa là chỉ riêng Hoang Điện cũng đã có hàng vạn cường giả Niết Bàn Cảnh…
Nếu cộng thêm với ba điện kia nữa, số lượng đó…
- Không hổ là Tông phái siêu cấp!
Nghĩ đến đây trong lòng Lâm Động không khỏi chấn động. Lúc này hắn mới hiểu tại sao Tông phái siêu cấp lại có thực lực thống trị Đông Huyền Vực.
Nghĩ đến Vương triều Đại Viêm hắn, chỉ một cường giả Niết Bàn Cảnh cũng có thể coi là nhân vật đỉnh phong, nhưng nếu đặt vào Đạo Tông thì chỉ có tư cách là đệ tử ký danh mà thôi.
- Trần Chân sư thúc, Lâm Động sư đệ đã đến rồi thì có phải cuộc so tài có thể bắt đầu rồi không? Tiếp theo còn có rất nhiều đệ tử muốn giao lưu học hỏi!
Tưởng Hạo vươn vai, nhìn hai người Trần Chân, cười nói.
Trần Chân cũng gật đầu, rồi nhìn hai người, trầm giọng nói:
- Hoang Điện ta không cấm các đệ tử giao đấu để học hỏi lẫn nhau, nhưng các ngươi cũng nên nhớ phải có chừng mực. Đây là Đạo Tông, các ngươi là sư huynh đệ, không phải thù địch sinh tử của nhau!
- Vâng!
Nghe ngữ khí nghiêm khắc của Trần Chân, Lâm Động và Tưởng Hạo đều vội vàng cung kính đáp lời.
Thấy vậy Trần Chân mới gật đầu hài lòng, rồi phẩy tay, nói:
- Đã vậy, ta tuyên bố, cuộc so tài hàng tháng lần này, chính thức bắt đầu!
- Lâm Động, nếu ngươi có thể không bị yếu thế trước Tưởng Hạo thì sẽ có tư cách trở thành đại đệ tử thân truyền thứ năm. Hơn nữa cũng là đại đệ tử thân truyền thăng cấp nhanh nhất trong lịch sử Hoang Điện chúng ta!
- Đệ tử sẽ cố gắng hết sức!
Lâm Động gật đầu, rồi chầm chậm quay người lại nhìn Tưởng Hạo, khẽ ôm quyền:
- Tưởng Hạo sư huynh, xin chỉ giáo!
Lâm Động vừa dứt lời, những tiếng bàn tán trên quảng trường cũng dần biến mất, hàng vạn ánh mắt ngóng chờ nhìn về trung tâm. Không khí căng thẳng này khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
- Muốn trở thành đại đệ tử thân truyền thứ năm, ngươi sẽ không dễ dàng vượt qua cửa ải của ta đâu!
Tưởng Hạo nhìn Lâm Động nói.
- Nói vậy thì ta chỉ còn cách đánh bại sư huynh thôi!
Lâm Động bặm môi, rồi gương mặt nở nụ cười, khẽ nói.
- Chuyện đó chỉ dựa vào cái miệng thôi là chưa đủ!
Tưởng Hạo cười cười, rồi ánh mắt sắc lạnh, một chân bước ra, nguyên lực hùng hồn bùng phát. Hắn đã quyết định rồi, thi triển toàn lực kích bại Lâm Động nhanh nhất có thể, để Lâm Động hiểu rằng, hắn hiện tại vẫn chưa đủ tư cách trở thành đại đệ tử thân truyền!
Phù!
Cảm nhận được áp lực từ Tưởng Hạo, ánh mắt Lâm Động ngưng trọng, hắn hít vào một hơi sâu. Tưởng Hạo là một trong bốn đại đệ tử thân truyền Hoang Điện, lực chiến đấu không cho phép Lâm Động coi thường.
Vừa vào trận, sắc mặt Tưởng Hạo trở nên lạnh lùng, hắn không hề có ý định khởi động gì cả, tay nắm lại, nguyên lực nhanh như chớp tụ lại ở lòng bàn tay rồi biến thánh một thanh đại đao màu vàng kim phát ra một luồng sức mạnh kinh người.
Uỳnh!
Đại đao hình thành, Tưởng Hạo bỗng bước chân lên, tàn ảnh xuất hiện còn bản thể hắn thì biến thành một tia sáng lao về phía Lâm Động với tốc độ kinh hồn.
Chỉ nháy mắt Tưởng Hạo đã xuất hiện trước mặt Lâm Động, ánh mắt lạnh lùng, đao quang rạch lên không trung đem theo hàn ý lạnh băng, nhanh như chớp nhằm xuống Lâm Động mà chém.
Đao quang chưa tới nơi mà khí tức mạnh mẽ đã để lại trên mặt đất một vệt sâu hoắm.
Keng!
Đối mặt với công kích đó của Tưởng Hạo, Lâm Động bỗng lật bàn tay, một chiếc hắc ấn xuất hiện, nhanh chóng phình lớn biến thành một chiếc thiết ấn khổng lồ đỡ lấy đao quang. Tia lửa tóe ra, tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp không gian.
Kình phong cuồng bạo tuôn trào, toàn thân Tưởng Hạo run lên, vội vàng lui về sau vài bước. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn vô cùng phong phú, trong khi lui, đao quang đã lập tức bùng phát biến thành mười mấy đạo ánh sáng tiếp tục chém xuống một điểm trên thiết ấn.
Binh!
Trước sự hung hãn của đao quang, thiết ấn bị đáng bật bay ra sau. Nhưng cùng lúc ấy, một bóng người đã xuất hiện từ phía trên, thanh quang trên cánh tay chuyển động rồi biến thành một long thủ khổng lồ. Nguồn: http://truyenfull.vn
Binh!
Long thủ của Lâm Động ấn mạnh lên thiết ấn, sức mạnh đang sợ đánh tan đao quang hung hãn của Tưởng Hạo, rồi nắm lại thành quyền đánh lên thiết ấn.
Keng!
Thiết ấn bị Lâm Động một quyền đánh bay, tựa lưu tinh màu đen đem theo sức mạnh cuồng bạo lao về phía Tưởng Hạo.
Nhìn thiết ấn, ánh mắt Tưởng Hạo càng lạnh lẽo hơn, kim quang chói lòa điên cuồng ngưng tụ trên nắm đấm, hắn cũng tung một quyền ra.
Binh!
Thiết ấn lại bị đánh bay, một vật có thể tích to lớn bị Lâm Động và Tưởng Hạo đánh qua đánh lại như trò chơi.
Thân hình Lâm Động khẽ động, rồi xuất hiện bên trên thiết ấn, hắn nhìn xuống Tưởng Hạo trên quảng trưởng, trong mắt cũng dần ánh lên chiến ý.
- Đã đánh thì phải đánh cho sảng khoái!
Lâm Động khẽ nhếch môi, cánh tay còn lại cũng biến thành long thủ.
- Có bản lĩnh!
Trên quảng trường, Tưởng Hạo tay cầm đại đao đứng ngạo nghễ. Hắn cũng nhìn Lâm Động với ánh mắt cuồng nhiệt. Rồi hắn hít sâu một hơi, sức mạnh to lớn dần tỏa ra từ người hắn.
Lúc ấy, mặt đất quanh Tưởng Hạo bỗng khô nứt với tốc độ kinh người.
- Hoang Quyết!
Không ít đệ tử đều nhìn chăm chú, Tưởng Hạo muốn dùng đến Hoang Quyết, đây là sức mạnh đặc biệt chỉ có đệ tử Hoang Điện mới có!