Vút!
Chùm sáng xám đi đến đâu, tấm lá chắn kim quang nhanh chóng vỡ vụn đến đấy. Tầng phòng ngự đủ để chống lại đòn công kích toàn lực của một cường giả Thất Nguyên Niết Bàn lúc này như biến thành tấm giấy bìa vậy.
Sắc mặt Tưởng Hạo hiện lên vẻ kinh hãi, nhưng thân là một trong bốn đại đệ tử thân truyền, hắn không phải là ngọn đèn cạn dầu, vào lúc nguy cấp, hắn cũng rất quả đoán, chân giẫm lên tấm lá chắn mượn lực phản hồi để lùi về phía sau.
Xoẹt!
Đúng vào lúc ấy, chùm sáng xám đã xuyên thủng tấm lá chắn, hơn nữa còn lao về phía Tưởng Hạo với tốc độ kinh người.
Bùm bùm bùm!
Sắc mặt Tưởng Hạo nặng nề vội vàng rút lui, tay áo vung lên, một luồng Hoang Kình mạnh mẽ bùng phát để chặn lại chùm sáng xám.
Nhưng rõ ràng sự phản kháng của hắn không có được bao nhiêu tác dụng. Chùm sáng màu xám kia nhìn có vẻ không có gì đáng sợ, nhưng sức phá hoại của nó lại vô cùng khủng bố. Vì thế mà Hoang Kình mà Tưởng Hạo đánh ra không hề ngăn được ánh sáng xám một chút nào.
Xung quanh quảng trưởng lúc này thật sự đã náo động. Những đệ tử vốn đang ngồi tĩnh tọa đều đứng bật dậy, sững sờ nhìn Tưởng Hạo trở nên chật vật vô cùng kia. Nhất thời ai cũng hiện lên vẻ mặt khó tin.
Cục diện thay đổi quá nhanh!
Vỗn dĩ bọn họ tưởng Đại Tinh Cương Quyền mà xuất ra thì chắc chắn kết thúc chiến cục. Nhưng không ngờ Lâm Động không những đỡ được chiêu mà còn tấn công ngược lại Tưởng Hạo!
Cả đỉnh núi ồ lên, thậm chí ba người Bàng Thống, Phương Vân, Tống Đan cũng sững người, nhìn nhau đều có thể thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Soạt!
Tưởng Hạo lúc này không có tâm tư để ý đến tiềng ồ trên đỉnh núi. Ánh mắt hắn dính chặt lấy chùm sáng xám đang lao tới, một cảm giác nguy hiểm rõ ràng khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
- Bị đuổi kịp rồi!
Đồng tử Tưởng Hạo co rút lại, chùm sáng nhanh như chớp xuyên qua hư không đến trước mặt hắn.
- Ta không tin ta không chặn được ngươi!
Tưởng Hạo thật sự nổi giận, nguyên lực hùng hồn bùng phát từ trong cơ thể, định tung ra một chưởng.
Thế nhưng khi Tưởng Hạo sắp toàn lực tung chưởng thì một thân ảnh già nua đã xuất hiện trước mặt hắn. Tay áo phất lên, một luồng nhu kình đẩy hắn bay đi, rồi người đó lật tay, nguyên lực dồi dào tạo nên một cái xoáy ốc khổng lồ.
Chùm sáng xám chui vào vòng xoáy nguyên lực, rồi mọi người nhìn thấy trong xoáy ốc phát ra những luồng năng lượng cuồng bạo.
Trần Chân nheo mắt nhìn chùm sáng màu xám đang điên cuồng trong xoáy ốc, hai tay khẽ vỗ vào nhau, xoáy ốc lập tức biến mất, theo đó chùm sáng xám kia cũng tan biến.
Khi Trần Chân giải quyết xong chùm sáng đó thì Tưởng Hạo cũng rơi xuống mặt đất, hắn ngẩng lên, gương mắt vẫn còn chút sợ hãi.
Trên đỉnh núi lúc này vô cùng yên tĩnh, mọi ánh mắt đổ dồn về phía Trần Chân, tất cả thầm nuốt nước bọt. Thân là đệ tử Hoang Điện, đương nhiên bọn họ hiểu, những cuộc giao đấu bình thường giữa các đệ tử, các Điện chủ sẽ không can thiệp, trừ phi sự việc có phần vượt tầm kiểm soát.
Ba người Bàng Thống thấy vậy, trong lòng cũng có chút chấn động.
- Lâm Động, đó là Hoang Vu Yêu Nhãn phải không?
Trần Chân nhìn Lâm Động với ánh mắt phức tạp, từ tốn nói.
Vừa dứt lời, quảng trường vang lên hàng loạt tiếng hít khí lạnh, đặc biệt là bốn người Bàng Thống, Tưởng Hạo, ánh mắt hiện lên sự kinh hãi.
Vũ kỹ của Hoang Điện đương nhiên có Đại Hoang Vu Kinh là bá đạo nhất. Bên dưới Đại Hoang Vu Kinh chính là Tứ đại Vũ kỹ, mà trong Tứ đại Vũ kỹ ấy, Hoang Vu Yêu Nhãn là khó tu luyện nhất. Mấy năm nay, tuy Hoang Điện không phải không có người tu luyện thành công, nhưng đa phần đều là các lão tiền bối, còn đệ tử thì không một ai đạt được đến mức đó…
Thế nhưng lúc này, Lâm Động đã tu luyện thành công Hoang Vu Yêu Nhiêu có lực sát thương hung hãn nhất. Điều này sao có thể không khiến mọi người chấn kinh? Hơn nữa bọn họ cũng hiểu rất rõ, Lâm Động vào Vũ Kỹ Điện chỉ mới có năm ngày…
Nhưng chỉ trong năm ngày đó, Lâm Động đã nắm được sơ bộ Hoang Vu Yêu Nhãn?
- Hắn có phải là người không vậy?
Bốn người Bàng Thống nhìn nhau, sắc mặt phức tạp. Thiên phú của bọn họ đều không tệ, nhưng nếu so sánh với Lâm Động thì quá mức bình thường rồi.
Đương nhiên bọn họ không hề biết, Lâm Động đạt được mức này, một phần nhờ thiên phú, nhưng cũng là nhờ có Thạch phù thần bí. Hoang Vu Yêu Nhãn bá đạo tà dị, người thường căn bản cực khó nắm bắt. Nhưng Lâm Động có Thạch phù thần bí nên hoàn toàn có thể chấn áp được nó.
Mọi ánh mắt lúc này đều dồn về phía Lâm Động, con mắt xám nơi trán Lâm Động cũng dần thu nhỏ lại, cuối cùng biến mất.
Ngay khi con mắt ấy biến mất, gương mặt Lâm Động có phần tái nhợt. Lực sát thương của Hoang Vu Yêu Nhãn và lượng tiêu hao nguyên lực và tinh thần lực đều vượt ngoài dự đoán của hắn. Đòn công kích vừa rồi nếu không phải Trần Chân ra tay thì có lẽ Tưởng Hạo ít nhất cũng bị thương không nhẹ. Tình huống này hiển nhiên hắn không muốn nhìn thấy. Đây là Hoang Điện, không còn là Chiến trường Viễn Cổ nữa, không thể đối đầu quyết liệt như trước được.
- Bẩm Điện chủ, vũ kỹ vừa rồi đúng là Hoang Vu Yêu Nhãn.
Lâm Động ôm quyền với Trần Chân, cười khổ, nói:
- Chỉ là vì đệ tử chỉ mới nắm bắt sơ bộ nên chưa khống chế tốt được nó!
- Vậy à?
Trần Chân lầm nhẩm một câu, rồi trầm mặc, dường như đang muốn bình tĩnh lại tâm tình ba động của mình.
Thấy Trần Chân như vậy, Lâm Động cũng không tiện nói gì. Hắn biết việc mình tu luyện được Hoang Vu Yêu Nhãn với Trần Chân bọn họ mà nói chắc gây nên chấn động không nhỏ.
Ngộ Đạo cũng thầm cười khổ, rồi trong lòng có chút vui mừng, thiên phú mà Lâm Động thể hiện càng tốt thì Hoang Điện sẽ càng có lợi. Dù sao Hoang Điện của bọn họ đã lâu rồi không có đệ tử nào ưu tú như vậy.
- Hoang Vu Yêu Nhãn có lực sát thương vô cùng khủng bố, nếu sau này không khống chế được nó, nên hạn chế sử dụng khi giao đấu với các sư huynh đệ. Ngoài ra vũ kỹ này có lực xâm thực rất lớn, nếu không cần thiết thì đừng dùng nhiều!
Trần Chân dần lấy lại bình tĩnh, sắc mặt ngưng trọng nói.
- Vâng, đệ tử thụ giáo!
Lâm Động cung kính gật đầu, hắn không nói nhờ có Thạch phù mà hắn không phải lo lắng bị Hoang Vu Yêu Nhãn xâm thực. Dù sao Thạch phù thần bí cũng là bí mật lớn nhất của hắn, vốn là người thận trọng, hắn không muốn để lộ nó, dù rằng bọn Trần Chân hẳn là không có ác ý gì.
- Cuộc giao đấu đã phân thắng bại. Từ nay về sau, ngươi chính là đại đệ tử thân truyền thứ năm của Hoang Điện. Mọi người có ý kiến gì không?
Trần Chân nhìn bốn người bọn Bàng Thống, hỏi.
Bốn người Bàng Thống lưỡng lự một chút rồi cùng lắc đầu. Lần này, dù là Tưởng Hạo cũng chỉ cười khổ, thực lực của Lâm Động khiến hắn không thể phản đối gì được!
Khi bốn người bọn họ biểu thị không phản đối, trên quảng trường bỗng rộ lên tiếng hoan hô vang trời. Hàng vạn đệ tử nhìn thân ảnh cao gầy kia đầy cuồng nhiệt, gương mặt ánh lên vẻ kính sợ.
Trận chiến hôm nay Lâm Động coi như đã hoàn toàn chinh phục được các đệ tử Hoang Điện, từ giờ hắn là người thăng cấp thành đại đệ tử thân truyền nhanh nhất trong lịch sử Hoang Điện!