Nghe Lâm Động hỏi như vậy, Cổ Yên nở nụ cười. Nàng ta cũng đã lĩnh giáo qua tính cách của Lâm Động, nếu Hồng Hoang Tháp mà cũng không đánh động được hắn thì có lẽ chuyện này thế là hết hy vọng. Nhưng cũng may hắn vẫn chưa đến mức quá biến thái!
- Hồng Hoang Tháp do Ngũ Đại Gia Tộc cùng bảo vệ, mỗi năm mở một lần, chỉ có ba người được vào trong. Gia tộc nào giành được chức Quán quân Võ hội sẽ có được ba suất này!
- Ba suất thôi à?
Lâm Động chau mày, hắn không ngờ lại số suất lại ít như vậy, và quả nhiên giống như hắn dự liệu, nó có liên quan đến Võ hội!
- Nếu Lâm Động huynh giúp được Cổ gia giành Quán quân thì ta sẽ thuyết phục Gia tộc, nhượng lại cho ngươi một suất, ngươi thấy sao?
Lâm Động trầm ngâm, hắn không muốn tham gia vào ân oán, tranh đoạt giữa các đại Gia tộc, nhưng tình hình đột biến của Thạch phù khiến hắn không thể không suy nghĩ một chút. Tuy hiện giờ hắn không cảm nhận được Thạch phù có năng lực gì đáng kể, nhưng hắn biết có lẽ nó sẽ là thứ trợ lực lớn nhất của hắn sau này.
Đương nhiên tiền đề phải là đánh thức được Thạch phù! Chuyện này Lâm Động đã suy nghĩ rất lâu rồi nhưng chưa có tiến triển gì. Thạch phù thần bí quá huyền ảo, với năng lực của hắn căn bản không thể làm gì được!
Cũng chính vì thế khi cảm nhận được nhu cầu của Thạch phù, tâm tình của Lâm Động không khỏi kích động.
- Quỷ quái thật!
Ánh mắt Lâm Động lấp lánh, mãi một lúc lâu hắn mới nghiến răng, thốt lên một câu. Ở Loạn Ma Hải này, cường giả nhiều như lá rụng mùa thu, hỗn loạn hơn Đông Huyền Vực quá nhiều. Lâm Động còn muốn tìm tấm Tổ Phù thứ hai ở đây nữa, nếu tìm được, chưa biết chừng lại là một trận chiến ác liệt nữa. Mà đại chiến ở đây không phải như trước đây, sức hấp dẫn của Tổ Phù đủ để khiến cả những lão quái Tử Huyền Cảnh cũng phải đỏ mắt!
Vì thế, để có được tấm Tổ Phù thứ hai, Lâm Động bắt buộc phải tăng cường thực lực, mà Thạch phù thần bí là một cách!
- Nếu cho ta một suất được thì ta sẽ giúp!
Lâm Động cũng không do dự nữa, ngẩng đầu lên, cười với Cổ Yên, nói.
- Nhất ngôn cửu đỉnh!
Cổ Yên gật đầu cười.
- Ngoài ra, ta hy vọng đến lúc đó các ngươi cho ta một tấm bản đồ hoàn chỉnh của Loạn Ma Hải!
Lâm Động cũng cần có bản đồ hoàn chỉnh để tìm Tổ Phù.
- Bản đồ hoàn chỉnh?
Cổ Yên khựng người, ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu. Tuy bản đồ hoàn chính khá quý giá, nhưng Cổ gia vẫn có thể có được.
- Tuy không biết ngươi cần bản đồ hoàn chỉnh để làm gì, nhưng ta phải nói trước, Loạn Ma Hải rộng lớn hơn rất nhiều so với ngươi tưởng tượng, thậm chí có những Hải vực chưa được khám phá ra, vì thế cái gọi là bản đồ hoàn chỉnh cũng chỉ có trong phạm vi đã được khám phá rồi mà thôi!
- Còn có những Hải vực chưa được khám phá nữa sao?
Lúc này Lâm Động mới thật sự cảm thấy phức tạp, không ngờ Loạn Ma Hải lại rộng lớn đến như vậy!
- Về những khu vực chưa biết kia, chắc chắn chỉ có Hải Yêu Tộc mới thăm dò được. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cổ Yên nói.
- Hải Yêu Tộc?
Lâm Động khẽ giật mình, hiển nhiên đây là lần đầu tiên hắn nghe đến chủng tộc này.
- Trong Loạn Ma Hải, thế lực lớn mạnh nhất không phải các Tông phái, Gia tộc gì đó mà là chính Hải Yêu Tộc! Bọn họ sống trong đại dương, là bá chủ chân chính của Loạn Ma Hải!
Cổ Yên biết Lâm Động mới đến Loạn Ma Hải, nên hắn không biết những điều này cũng là bình thường.
- Trong Loạn Ma Hải, thế lực phức tạp, con người, Yêu thú, Hải Yêu… giữa các thế lực đều cạnh tranh ác liệt và nguy hiểm hơn những nơi khác! Đương nhiên, tuy nguy hiểm nhưng nơi này rất có ích cho cường giả tu luyện. Muốn trở thành cường giả chân chính không thể thiếu sự ma luyện được!
Lâm Động cũng rất đồng tình với điều đó.
Thực lực như của Cổ Yên, nếu so với đệ tử trẻ tuổi ở Đông Huyền Vực thì chắc chắn thuộc tầng lớp đỉnh cấp, nhưng trong Loạn Ma Hải chỉ có thể được coi là ưu tú. Nói vậy không phải Nguyên Thương, Lăng Thanh Trúc có thiên phú kém hơn Cổ Yên, mà đó là do môi trường tạo nên. Hơn nữa tài nguyên trong Loạn Ma Hải cũng nhiều hơn Đông Huyền Vực.
Đương nhiên như thế cũng không có nghĩa là các Tông phái siêu cấp ở Đông Huyền Vực yếu thế hơn các Tông phái ở Loạn Ma Hải. Những thế lực như Nguyên Môn, Đạo Tông nếu đặt tại Loạn Ma Hải thì cũng có thể sánh ngang với Tà Phong Động Thiên, bất luận thế nào thì truyền thừa của những Tông phái đó cũng dễ truyền lại cho đời sau hơn so với nơi bất ổn như Loạn Ma Hải.
- Ngươi đã đồng ý thì chúng ta lên đường thôi! Chúng ta đã ở đây hơn một tháng rồi, chỉ còn nửa tháng nữa là tới Võ hội. Trên đường đi ta sẽ cho ngươi biết thông tin chi tiết về Tứ Đại Gia Tộc còn lại!
Cổ Yên nói.
Đám đệ tử Cổ gia ở xung quanh cũng phấn khích gật đầu. Bọn họ đều đã thấy sự cường hãn của Lâm Động, đương nhiên bọn họ rất vui vì đã tìm được viện trợ, có lẽ lần này Cổ gia được nở mày nở mặt rồi!
Lâm Động cũng không có ý kiến gì, liền gật đầu. Đám đệ tử Cổ gia thấy vậy, lập tức giải tán, thu dọn doanh địa chuẩn bị rời khỏi Huyền Linh Đảo.
Lâm Động đứng tại chỗ nhìn mọi người bận rộn cũng khẽ thở ra một hơi. Đồng ý với Cổ Yên tham gia Võ hội Ngũ gia gì đó, hắn cũng có suy nghĩ khác. Hôm đó ba huynh đệ hắn thực hiện Dịch chuyển Không gian bị Thiên Nguyên Tử gây rối, vì thế hiện giờ không biết hai người Tiểu Viêm, Tiểu điêu ở đâu, có an toàn không.
Vì thế khi tìm Tổ Phù, Lâm Động cũng cố gắng đi tìm bọn Tiểu điêu, nhưng Loạn Ma Hải này quá rộng lớn, muốn tìm một hai người, quả thật còn khó hơn mò kim đáy bể. Mà Võ hội Ngũ gia khá có danh tiếng, nếu hắn tham gia, có lẽ tiếng tăm sẽ được truyền đi xa. Đến lúc đó, bọn Tiểu điêu mà biết được thì có thể tìm được hắn!
- Hy vọng bọn họ vẫn bình an!
Lâm Động lẩm bẩm, nhất thời nhìn về phía Đông, hai bàn tay trong ống tay áo siết chặt lại.
- Nguyên Môn lão cẩu, ta đã nói rồi, đến khi ta trở lại Đông Huyền Vực, đó sẽ là ngày Nguyên Môn các ngươi diệt môn! Vì thế… các ngươi rửa cổ mà đợi đi!
Lâm Động mím môi, ánh mắt lóe hung quang, sát ý lan tỏa lạnh lẽo.
o0o
Tại một góc trên Huyền Linh Đảo, một con thuyền khổng lồ gần trăm thước đang đậu sừng sững ở đó. Xung quanh thân thuyền được bao bọc bởi lớp vỏ bằng thép luyện, vô cùng kiên cố. Trên cánh buồm là dấu hiệu của Cổ gia đang tung bay trong gió!
Loạn Ma Hải rộng lớn vô tận, khí tượng trên biển cũng khó lường, bất cứ tai họa nào cũng có thể xảy ra, vì thế ngoài những cường giả vô cùng cường hãn ra, đại đa số mọi người đều vượt biển bằng các loại thuyền lớn kiên cố này.
Trên thuyền của Cổ gia còn có không ít đệ tử của Cổ gia, bởi thế khi Lâm Động theo Cổ Yên lên thuyền cũng thu hút không ít ánh mắt nghi hoặc.
- Cổ Yên tiểu thư!
Một lão giả áo xám nhanh chóng tiến lại cung kính hành lễ.
- Tần thúc, khởi hành đi, đến Võ Hội Đảo!
Cổ Yên gật đầu với lão giả đó.
Lão giả gật đầu, nhưng mắt lại nhìn về phía Lâm Động đi theo đằng sau Cổ Yên.
- Hắn là người viện trợ ta mời lần này, tên là Lâm Động!
Cổ Yên cười, nói.
- Ồ?
Lão giả hơi ngạc nhiên, nhìn Lâm Động với ánh mắt kỳ lạ, khóe miệng khẽ động nhưng không nói gì, chỉ là nét mặt có phần cổ quái.
Lâm Động thấy thế cũng chỉ mỉm cười, lướt ngang qua, đi vào trong khoang thuyền, nhìn về phía mặt biển bao la. Vùng biến rộng mênh mông này khiến tâm trạng của hắn cũng có chút cảm thán.
- Tiểu thư, bởi vì Cổ Vân Thiên thiếu gia bị trọng thương nên tiểu thư mới mời tiểu huynh đệ đây sao?
Lão giả nhìn Lâm Động đi rồi mới hạ giọng hỏi.
- Ừm!
Cổ Yên gật đầu, nhất thời nhíu mày hỏi:
- Có gì sao?
- Theo ta biết, Cổ gia chúng ta cũng đã mời được một vị viện trợ khác, người đó tiểu thư cũng biết, chính là Thiếu Tông chủ của Địa Hải Tông, đã từng có lần cầu hôn tiểu thư, Mặc Đào…
Nghe lão giả nói vậy, sắc mặt Cổ Yên hơi thay đổi, nhất thời có phần giận dữ nói:
- Sao lại mời hắn?
- Tuy hắn rất đáng ghét nhưng dù sao cũng là Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành, danh tiếng cũng không nhỏ, chắc chắn Gia tộc cũng hết cách rồi, thời gian lại gấp gáp như vậy!
Lão giả cười khổ, nhất thời nhìn bóng lưng Lâm Động, nói:
- Giờ tiểu thư mời vị tiểu huynh đệ đây, đến khi gặp nhau, chắc chắn Mặc Đào sẽ không để hắn yên!
Cổ Yên nghe thấy thế, nộ khí bỗng nhiên tan biến, ánh mắt lạnh lùng lóe lên chút giảo hoạt, lẩm bẩm:
- Mặc kệ tên Mặc Đào đó! Chưa biết ai khiến ai không yên đâu. Hy vọng hắn an phận một chút, nếu không tự chuốc nhục vào thân cũng chẳng trách ai được!
Lão giả nghe thấy thế thì kinh ngạc, hiển nhiên không thể ngờ Cổ Yên lại có lòng tin với Lâm Động như vậy, nhưng cũng không tiện nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi lùi xuống, gọi đám thuộc hạ, bắt đầu chỉ huy thuyền.
Con thuyền khổng lồ đỏ rực bắt đầu căng buồm tiến thẳng về vầng mặt trời đang lặn.