Trên mặt đất vàng khô cạn, một bước chân đặt xuống một cách yếu ớt, một chút bụi bay lên, dường như trần ai cũng không có chút sức sống nào!
Lâm Động ngẩng đầu lên, có phần ngây dại nhìn vùng đất vẫn không thấy điểm cuối đâu, ánh mắt vốn nhạy bén giờ đã xuất hiện sự mơ hồ.
Hắn đã đi một tháng rồi!
Trong suốt một tháng hắn chỉ nhìn thấy vùng đất mênh mông vô tận, màu vàng sẫm phản chiếu trong mắt hắn, dường như cả đồng tử cũng bị đổi màu rồi.
Làn da hắn đã trở nên khô kéo, tóc cũng khô quăn lại, nhìn từ xa giống như người đang bị bệnh vậy.
Lâm Động mím chặt đôi môi khô cong tái nhợt, giơ đôi bàn tay ra, những ngón tay thon dài trước đây đã trở nên thô ráp dị thường, rồi hắn chầm chậm nắm tay lại, sức mạnh hùng hồn trước đây đã biến mất.
Vùng hoang địa này đã hút hết sức mạnh của hắn!
Hắn có thể cảm nhận được năng lượng trong người mất dần qua những bước đi. Hắn đã từng định ngồi yên một chỗ để chống lại sự mất năng lượng này nhưng vô ích. Hắn biết một khi sức mạnh mất hết thì Đại Hoang Vu Kinh đừng nghĩ đến nữa!
- Đúng là không đơn giản!
Lâm Động cười khổ, cúi xuống nhìn một ngọn cỏ khô dưới chân. Trên đỉnh ngọn cỏ có đóa hoa khô héo, hắn với tay xuống, vừa chạm vào thì đóa hoa đã tan theo gió.
- Nhưng mà… chịu thua thế này thì mất mặt quá!
Khóe miệng Lâm Động cong lên tạo thành nụ cười khó coi, rồi hắn thở hắt ra, tiếp tục lê những bước chân nặng trịch như đeo chì tiến lên phía trước.
o0o
Rầm!
Khi Lâm Động tiếp tục tiến bước, trên một vùng đất cũng hoang vu như vậy, một thân hình to lớn lắc lư rồi ngã vật ra. Toàn thân người đó khô cong nứt nẻ, không có máu chảy, chỉ có những đốm sáng phát ra từ cơ thể hắn, dường như thân hình sắp biến mất.
Những điểm sáng bay lên trước mắt, trên gương mặt khô nứt đáng sợ của Tưởng Hạo cũng hiện sự không cam tâm và vẻ đầy mệt mỏi.
Trên mặt đất xung quanh hắn có một số vết nứt, hiển nhiên là bị hắn đánh vỡ. Ở nơi quỷ dị thế này, rõ ràng phát điên không thể giải quyết được vấn đề.
- Thất bại rồi!
Tưởng Hạo lẩm bẩm, ánh mắt bắt đầu mơ hồ, thân thể hắn cuối cùng biến thành những điểm sáng biến mất trên vùng đại địa mênh mông.
Sau khi hắn biến mất, nơi đây trở lại sự yên tĩnh chết chóc, thiên địa tối lại tựa như cũng đã chết.
o0o
Một tháng trong Đại Hoang Vu Bi cũng bằng một tháng ở ngoài.
Thế nhưng dù đã một tháng trôi qua nhưng xung quanh Đại Hoang Vu Bi vẫn có chật ních người, dường như không có dấu hiệu giảm bớt người, thậm chí cũng có đệ tử ký danh biết tin mà chạy đến.
Mọi ánh mắt lúc này cũng đang gắn chặt vào năm cột ánh sáng phía trước Đại Hoang Vu Bi, ở đó có năm người đang ngồi đả tọa như lão tăng nhập định!
Trên không trung, sắc mặt mấy người Trần Chân, Ngộ Đạo nghiêm nghị, một tháng qua bọn họ cũng không rời khỏi đây mà chỉ chăm chăm quan sát xem có bất kỳ sự thay đổi nào không.
Uỳnh!
Vùng quần sơn yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng nổ nhỏ, lập tức mọi ánh mắt dồn về một chùm ánh sáng phía trước Đại Hoang Vu Bi.
Quang trụ ở đó dần tối lại!
- Thất bại rồi!
Ứng Tiếu Tiếu nhìn cảnh tượng đó, bàn tay nắm chặt lại, khẽ nói.
Nghe thế, sắc mặt Ứng Hoan Hoan và Thanh Diệp ở bên cạnh đều thay đổi, lúc này bọn họ mới cảm nhận được sự đáng sợ của Đại Hoang Vu Bi.
Trước vô số ánh mắt chăm chú, cột quang trụ đó nhanh chóng yếu đi, rồi xẹt một tiếng biến mất hoàn toàn. Mất đi quầng sáng bao quanh, Tưởng Hạo ngã ngửa ra, sắc mặt trắng bệch.
- Ài!
Trần Chân khẽ thở dài, phẩy tay lên, một luồng nhu kình bay ra đỡ lấy Tưởng Hạo rồi nhanh chóng có đệ tử Hoang Điện chạy lại giữ lấy người hắn.
- Kiên trì được một tháng đã rất khá rồi!
Ngộ Đạo trầm ngâm một lát rồi nói.
Trần Chân gật đầu cười khổ, khẽ nói:
- Chờ tiếp đi!
Khi nói câu đó, ông không kìm được nhìn về Lâm Động với ánh mắt mang chút lo lắng, với nhãn quang của mình, ông có thể cảm nhận được dường như tình hình của Lâm Động cũng không thật tốt. Nhưng lúc này bọn họ cũng chẳng thể trợ giúp được gì, trong Đại Hoang Vu Bi, tất cả phải dựa vào bản thân…
o0o
Thời gian lại trôi đi trong sự chờ đợi của mọi người, bất giác lại nửa tháng nữa qua đi.
Trong nửa tháng này sắc mặt của Trần Chân và Ngộ Đạo càng ngày càng căng thẳng, thỉnh thoảng động tác có phần nóng nảy, hiển nhiên trong lòng không được bình tĩnh. Sau Tưởng Hạo là Phương Vân, Tống Đan cũng tiếp nối nhau thất bại…
Hơn nữa quan trọng là, quang trụ nơi Bàng Thống, người có thân phận đại đệ tử thân truyền lớn tuổi nhất của Hoang Điện cũng dần tối lại, rõ ràng hắn cũng sắp thất bại rồi!
Chỉ trong một tháng rưỡi mà bốn trong năm đại đệ tử thân truyền đã thảm bại!
Xoẹt!
Cuối cùng quang trụ hoàn toàn biến mất, khi Bàng Thống rơi xuống từ tảng nham thạch, một đệ tử đã sẵn sàng đón lấy hắn. Khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Bàng Thống, người đệ tử đó cũng phải thấy sợ hãi. Đại Hoang Vu Bi thật sự đáng sợ vậy sao? Đến đại đệ tử thân truyền ưu tú nhất Hoang Điện cũng thảm bại…
Sau khi Bàng Thống được đưa đi, không khí vốn yên tĩnh càng trở nên nặng nề hơn, cảm giác như mọi thứ đông cứng lại.
- Chỉ còn lại mỗi mình Lâm Động!
Ứng Tiếu Tiếu thở dài nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ứng Hoan Hoan khẽ cắn môi gật đầu, hai bàn tay đan vào chặt vào nhau đến tái đi.
o0o
Trên một ngọn núi cách xa Đại Hoang Vu Bi, lúc này có hai thân ảnh đang đứng, ánh mắt xuyên qua không gian nhìn về khu vực biển người đó.
- Tình hình của Lâm Động không tốt lắm!
Lão nhân mặc lam bào đứng bên cạnh Ứng Huyền Tử, nói.
- Có lẽ có thể kiên trì thêm năm ngày!
Ứng Huyền Tử khẽ nói, rồi thở dài bất lực:
- Lẽ nào lần này lại thất bại hết sao?
o0o
Thời gian năm ngày lại trôi qua trong chờ đợi…
Khi vầng mặt trời lên cao đến đỉnh đầu của ngày thứ năm, sắc mặt mấy người Trần Chân, Ngộ Đạo đều tái đi, rồi sự náo động nhanh chóng lan tỏa trong biển người, vì lúc này cột quang trụ quanh người Lâm Động bắt đầu yếu đi, điều này chính là dấu hiệu của việc sắp thất bại!
Ứng Hoan Hoan nắm chặt tay, rồi nàng nắm lấy khuỷu tay Ứng Tiếu Tiếu, đôi mắt đỏ ửng lên. Tuy nàng rất có lòng tin với sự nhẫn nại và kềm chế của Lâm Động, nhưng nàng cũng biết chuyện này dù là Lâm Động cũng không thể miễn cưỡng. Nàng có thể tưởng tượng ra nụ cười thất vọng của hắn…
- Tỷ tỷ…
Ứng Tiếu Tiếu nhìn muội muội, cũng lắc đầu thở dài:
- Việc này… có lẽ chỉ chấp nhận thôi…
Quang trụ dần yếu đi trước bao ánh mắt tiếc nuối của mọi người.
o0o
Rầm!
Khi bên ngoài đang sục sôi vì quang trụ đang yếu dần thì bên trong, trên đại địa hong vu, Lâm Động cũng không còn chút sức lực nào ngã ra đất đầy đau đớn.
Bề mặt da toàn thân Lâm Động đã nứt nẻ, nhìn vô cùng đáng sợ, hơn nữa năng lượng trong người hắn cũng đã tiêu biến hết, thậm chí còn có những điểm sáng bay ra từ trong người hắn.
Lâm Động nhìn ngọn cỏ khô trước mắt bằng ánh mắt mơ hồ, hắn biết giờ mình đã không còn sức lực để tiếp tục nữa.
Hắn nhìn ngọn cỏ khô trước mặt một lúc rồi chọc tay xuống đất nhấc cả rễ của nó lên.
Ngọn cỏ rời mặt đất, Lâm Động nhìn những sợi rễ của nó, ngón tay khẽ chạm vào là cả ngọn cỏ lẫn rễ đều tan thành vụn bay đi theo gió.
Những mảnh vụn bay qua trước mặt Lâm Động, sắc mặt hắn bất định, gần nửa tiếng sau giọng nói khàn đặc của hắn mới vang lên:
- Hoang vu… hình như không phải như thế này!
Lâm Động từ từ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời mù mịt. Thứ sắc màu ấy dường như thiên địa cũng chết rồi, lại nhìn đại địa, tuy mặt đất có cỏ, nhưng bọn chúng đều đã chết cả rồi!
Mà hoang vu không phải thế này, đằng sau hoang vu là ẩn chứa sức sống, đợi khi xuân đến sẽ xanh mơn mởn, hoang vu cũng tràn đầy sức sống!
Nhưng ở đây ngay thiên địa cũng là thứ đã chết.
Lâm Động cúi xuống thọc hai tay đào đất lên, những viên đất khô cứng bay lên, năng lượng của hắn đã hết nhưng dựa vào một ý niệm mà vẫn vung tay lên như cái máy.
Lại một đống đất bị Lâm Động đào lên, đất bay qua mắt, lúc này đồng tử hắn bỗng thu nhỏ lại, hắn nhìn thấy một điểm đen xuất hiện trong đống đất vừa rồi!
Cảm giác nhìn thấy nó giống hệt như khi nhìn lấy cái lỗ đen trên tấm bia, quỷ dị mà tà ác, đồng thời xâm thực sức sống của thiên địa.
Lâm Động nhìn điểm đen đó rơi xuống đất không chớp mắt, rồi nó biến mất, ngay sau đó hắn ngồi đó như bức tượng gỗ.
Từng điểm sáng tỏa ra từ người hắn, một nửa thân thể hắn cũng đã tan đi, nhưng khi ấy, đôi mắt mơ màng bị đất cát bao phủ đã lấy lại sự nhạy bén.
- Phù!
Hắn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn vùng đất mênh mang không điểm tận cùng. Tuy ở đây không có người nhưng vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc, nói rõ ràng từng chữ:
- Trả lại năng lượng cho ta… Đại Hoang Vu Bi… Ngươi bị bệnh rồi, phải chữa bệnh thôi!