Trong hai ngày tới, nhân khí của thành Dị Ma đã tăng mạnh với tốc độ khủng bố. Không chỉ người của Bát Đại Tông Phái Siêu Cấp đến mà những thế lực khá có danh tiếng khác cũng lần lượt kéo nhau tới. Nhất thời, thành Dị Ma có thể coi là nơi cường giả tụ hội, vô cùng hỗn loạn.
Trong sự hỗn loạn này, chắc chắn mấy người Tề Lôi phải quản thúc chặt chẽ hơn, vì thế đa phần đệ tử Đạo Tông đều yên tĩnh nghỉ ngơi tu luyện tại nơi nghỉ chân, không ra ngoài gây chuyện.
Còn các đệ tử như Lâm Động, tuy Tề Lôi không trói buộc nhưng cũng dặn dò luôn cẩn thận khi ra ngoài tránh việc bị chơi xấu. Hiện giờ trong thành Dị Ma quá hỗn loạn, xảy ra chuyện gì thì bốn người bọn họ khó lòng giải quyết.
Đương nhiên Lâm Động cũng rất rõ tình hình của thành DịL Ma, vì thế dù không bị cưỡng ép nhưng hai ngày nay hắn cũng chỉ ở trong phòng.
Lâm Động cũng nhân khoảng thời gian bình lặng trước trận đại chiến để bắt đầu nghiên cứu một vài thứ, ví dụ như cái lư đồng cổ quái mới có chẳng hạn.
Trong căn phòng yên tĩnh, Lâm Động ngồi bên mép giường, tay cầm cái lư đồng sứt mẻ, cặp mày chau lại không ngừng quan sát nó.
- Hai…
Quan sát cả nửa giờ đồng hồ, Lâm Động thở dài, day day đôi mắt cay xè, vẻ mặt không cam tâm.
Trước đó hắn đã dùng đủ mọi cách để thăm dò cái lư đồng này nhưng vẫn chẳng phát hiện được chút dị thường nào. Nguyên liệu làm ra nó không phải quýt hiếm, cũng chẳng có năng lượng gì tỏa ra. Lâm Động có thể khẳng định nó chẳng phải thứ Linh bảo nào hết, vì thế suy nghĩ có được bảo vật đã hoàn toàn sụp đổ.
- Không đúng!
Lâm Động cầm cái lư đồng trong tay lẩm bẩm, lần đầu tiên nhìn thấy nó rõ ràng hắn đã cảm thấy Thạch phù rung lên, đó là phản ứng chỉ có khi Thạch phù gặp được thứ gì đó không tầm thường.
Lâm Động cau mày, để cái lư đồng trước mắt, có thể nhìn thấy bề mặt nó có những đường vân không có quy luật gì, nhưng có lẽ đó là do thời gian đã quát lâu. Hoa văn rất mơ hồ nên không có được thông tin gì hữu ích cả.
- Cái lư đồng này rốt cuộc dùng để làm gì chứ?
Lâm Động thấy đau đầu, mãi lâu sau hắn mới lắc đầu từ bỏ. Thế nhưng đúng lúc hắn định cất nó vào túi Càn Khôn thì hắn bỗng nhìn thấy ngọn đèn trong phòng, hơi khựng lại một chút rồi hắn nheo mắt lại.
Hình như nó thiếu… lửa!
Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Lâm Động, hắn hơi do dự, nhìn cái lư đồng sứt mẻ này dường như không chịu nổi lửa nóng, nhỡ làm hỏng thì một nghìn vạn viên Niết Bàn Đan mất toi à?
- Hỏng thì hỏng vậy!
Nhưng Lâm Động cũng là người quả đoán, chỉ chần chừ một chút rồi nghiến răng, nắm tay lại, một ngọn lửa bùng cháy trong bàn tay hắn, đây là Niết Bàn Hỏa, chỉ có cường giả Niết Bàn Cảnh mới ngưng tụ được.
Lâm Động búng tay, một nhúm lửa bay vào cái lư đồng, ngọn lửa nhanh chóng bùng cháy, nhưng sau đó Lâm Động thấy lư đồng có hiện tượng bị tan chảy, sắc mặt hắn đen lại, xem ra hắn nghĩ sai rồi!
Mà nhìn vẻ ngoài sứt mẻ méo mó của cái lư đồng, chưa biết chừng trước hắn cũng đã có người dùng cách này rồi, chỉ là thấy không có tác dụng nên dừng lại. Nguồn: http://truyenfull.vn
Lâm Động lắc đầu chán nản, vung tay một cái ném cái lư đồng vào chậu, rồi nhắm mắt tu luyện.
Sau khi Lâm Động tu luyện, cái lư đồng tan chảy ngày một nhanh, cuối cùng biến thành một vũng chất lỏng.
Đồng dịch màu đỏ sẫm ngày một nhiều, cuối cùng cái lư đồng đã bị thiêu hủy hoàn toàn, Niết Bàn Hỏa cũng tan hết.
Khi dòng dịch đó chảy hết, bỗng nhiên có rất nhiều tia sáng đỏ sẫm giao nhau bắn ra rồi sáng lấp lánh trên không trung!
Lâm Động bỗng cảm nhận được cái gì đó, vội mở mắt sững sờ nhìn những tia sáng đỏ sẫm đang đan xen nhau trên không.
- Cái này…
Lâm Động kinh ngạc nhìn cảnh tượng đó, rồi lại nhìn cái lư đồng đã tan hết. Lúc này hắn mới chợt hiểu, phải thiêu hủy nó hoàn toàn thì mới biết bên trong nó giấu cái gì!
Cái này có thể coi là phá hoại rồi mới có thành quả không? Chỉ có điều làm được điều này phải có chút khí phách, nếu không phải vừa rồi Lâm Động hoàn toàn thất vọng thì có lẽ cũng khó lòng dùng lửa thiêu cháy cả cái lư đồng. Hiển nhiên người thử cách này trước Lâm Động cuối cùng đã không nỡ làm đến cùng.
Nhưng bất kể quá trình ra sao thì ít nhất Lâm Động hiện giờ vô cùng mừng rõ. Kết quả này vượt xa dự liệu của hắn!
- Nhưng mà… đây là cái gì?
Ánh mắt mừng rỡ của Lâm Động có chút nghi hoặc. Quầng sáng trong không trung gồm rất nhiều tia sáng đan xen vào nhau cuối cùng dường như tạo thành những đường hoa văn kỳ lạ, dường như đó là… một tấm bản đồ!
- Bản đồ?
Lâm Động nheo mắt, rồi tinh thần lực tỏa ra, sao chép lại hết những hoa văn này rồi thu vào nê hoàn cung!
Khi Lâm Động làm xong thì những tia sáng bắt đầu thu lại, cuối cùng tụ lại thành một miếng quang bài màu đỏ sẫm cỡ bàn tay phiêu phù trước mặt hắn.
Lâm Động đưa tay ra, quang bài rơi vào tay hắn. Nhìn thì thấy trên đó có những đường hoa văn màu đỏ, và bốn chữ đỏ rực cổ xưa.
- Phần Thiên Cổ Tàng?
Lâm Động nhìn rồi lẩm bẩm từng chữ, ngay sau đó mắt hắn sáng trưng. Trong lư đồng có một tấm bản đồ cổ tàng!
- Thứ tốt đây!
Lâm Động cười cười, tuy hắn không biết rốt cuộc Phần Thiên Cổ Tàng là cái gì nhưng có mặt ở Dị Ma Vực thì chắc không phải bảo tàng bình thường, trong đó có Linh bảo Thuần Nguyên cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tuy cái lư đồng vứt đi kia cũng không biến thành kỳ bảo như kỳ vọng, nhưng sự xuất hiện của tấm bản đồ cũng đã bù đắp tất cả. Giá trị của cổ tàng này chắc chắn có thể sánh với một món Linh bảo Thuần Nguyên! Vụ làm ăn này cũng không lỗ vốn, tác dụng của Thạch phù đã không khiến Lâm Động thất vọng.
- Bao giờ vào Dị Ma Vực thì có thể thương lượng với Tiếu Tiếu sư tỷ bọn họ tìm cái gọi là Phần Thiên Cổ Tàng này!
Lâm Động xoa cằm lẩm bẩm. Lúc này không còn như khi mới vào Chiến trường Viễn Cổ, hắn không còn đơn độc một mình nữa. Phía sau hắn còn có các sư huynh đệ lúc nào cũng sẵn sàng theo hắn. Thứ như Phần Thiên Cổ Tàng, một mình hắn không thể ôm hết được, chi bằng chia sẻ cùng các sư huynh đệ, đến lúc đó thực lực tổng thể tăng mạnh chắc cũng giảm bớt được nhiều điều rắc rối.
Nghĩ thế, Lâm Động cười thầm, thận trọng cất quang bài đi. Thứ này chắc là có tác dụng đặc biệt, nếu không thì cũng không ẩn giấu kỹ như vậy.
Phá giải được bí mật của cái lư đồng, tâm trạng của Lâm Động rất tốt, nhưng hắn không dừng lại, sau khi nghĩ một chút hắn đột nhiên vỗ tay, ánh sáng tràn ra từ lòng bàn tay, rồi biến thành một quang trận vô cùng phức tạp.
Trận pháp này huyền ảo khiến người ta rối loạn, ngay cả Lâm Động cũng chưa thế hiểu hết sự ảo diệu của nó. Đó chính là Càn Khôn Cổ Trận vẫn luôn tồn tại trong cơ thể Lâm Động.
Lâm Động có thể dùng thực lực Thất Nguyên Niết Bàn giao đấu với Cửu Nguyên Niết Bàn, công lớn nhất chính là của Càn Khôn Cổ Trận này. Vì chỉ có nó mới dung hợp được nguyên lực và tinh thần lực phát huy sức mạnh to lớn.
Có điều, từ khi có được nó, ngoài việc dung hợp nguyên lực và tinh thần lực ra thì chưa phát hiện được tác dụng gì khác. Nhưng thời gian gần đây, sau khi nghiên cứu rất kỹ, hắn đã có một phát hiện đặc biệt!
Càn Khôn Cổ Trận chuyển động thuận chiều có thể dung hợp nguyên lực và tinh thần lực, còn khi chuyển động ngược chiều năng lượng của nó hoàn toàn thay đổi, và có khả năng đặc biệt kỳ diệu!
Đó chính là lực phân giải!
Thuận thì dung hợp, nghịch thì phân giải!
Lâm Động nheo mắt nhìn Càn Khôn Cổ Trận đang chầm chậm chuyển động ngược chiều, khóe miệng hắn nhướng lên, vìt hắn biết rằng, phát hiện này sẽ khiến hắn như hổ thêm cánh.