Khí hung sát tràn ra từ trong vòng xoáy không gian, nhiệt độ của cả trời đất dường như hạ xuống đến mức đóng băng.
Trong Viễn Cổ Chi Địa, rất nhiều những ánh mắt cũng đang kinh ngạc nhìn vòng xoáy không gian phía sau kia, rõ ràng tất cả đều bị chấn động vì thứ khí hung sát đáng sợ kia.
Chúc Thiên Hỏa và Mục Hoang cũng nhìn vòng xoáy ấy, nét đùa cợt trên gương mặt cũng bớt đi một chút. Có được khí thế như thế này chắc hẳn cũng không phải là mấy kẻ được bảo tàng một bước lên trời mà chúng đã từng gặp.
Trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, một thân hình to lớn từ từ hiện lên, đem theo khí hung sát bao phủ toàn thân, bước ra xuất hiện trước mắt tất cả.
Thân ảnh đỏ hồng này vô cùng to lớn, trên người còn đầy vết thương ngang dọc, trên vai là một cây thiết côn màu đen. Nhìn từ xa giống như người từ thời Viễn Cổ trở về vậy, khí thế kinh người!
Thể hình của Sơn Tướng Mục Hoang vốn đã khá hoành tráng, nhưng đứng trước thân ảnh khổng lồ kia cũng trở nên nhỏ bé.
- Tiểu Viêm?
Nhìn thân ảnh đó, Lâm Động hơi khựng lại, rồi ánh mắt tràn lên niềm vui sướng.
Đó chính là Tiểu Viêm sau khi bế quan trong Bạch Hổ Điện. Sau bốn tháng khổ tu, khí thế của Tiểu Viêm đã thay đổi đến mức kinh người, đến cả Lâm Động cũng phải thấy bất ngờ. Không biết trong thời gian qua Tiểu Viêm đã phải trải qua sự tu luyện gian khổ thế nào?
- Đại ca!
Đôi mắt vốn như của dã thú kia khi nhìn thấy Lâm Động, sự hung hăng trong mắt lập tức biến mất, gương mặt nở nụ cười hồn hậu.
Rõ ràng rất nhiều người vô cùng kinh ngạc, bọn họ không thể ngờ kẻ nhìn như hung thú thời Viễn Cổ này lại có thể có dáng vẻ này trước Lâm Động.
Tiểu điêu ở bên cạnh khoanh tay trước ngực, thích thú nhìn Tiểu Viêm, cười nói:
- Xem ra thu hoạch cũng không ít đâu!
- Nhị ca khôi phục cơ thể rồi sao?
Tiểu Viêm quay ra nhìn Tiểu điêu, cười nói. Tuy đây là lần đầu hắn nhìn thấy hình dạng người của Tiểu điêu nhưng dựa vào cảm ứng nhạy bén mà hắn cảm nhận được sự quen thuộc.
Tiểu điêu gật gù, rồi bỗng như nhớ ra điều gì, mặt biến sắc, tức giận quát:
- Nhị ca cái đầu ngươi, ta mới là Lão đại! Điêu gia ta đây sống lâu hơn hai người các ngươi cộng lại nữa!
Tiểu Viêm gãi đầu, rồi nắm lấy cây thiết côn, nghiêm nghị nói:
- Đại ca nói huynh là Nhị ca thì huynh chính là Nhị ca!
Tiểu điêu nghe vậy, sắc mặt tím tái lại.
- Diễn trò này ở đây có phải hơi hoạt kê rồi không?
Lời nói này phát ra từ Chúc Thiên Hỏa, nụ cười của hắn đã hoàn toàn biến mất, nhìn Tiểu Viêm với ánh mắt u tối, nói:
- Dám bảo người Vương triều Đại Càn cút, ngươi là kẻ đầu tiên đấy!
- Vậy thì đánh!
Sự hồn hậu trên gương mặt Tiểu Viêm nháy mắt đã tan biến, hắn không nói thêm bất cứ lời nào, vung cây thiết côn tấn công thẳng về phía hai người bọn Chúc Thiên Hỏa.
Thấy vậy ánh mắt Chúc Thiên Hỏa tối lại, hiển nhiên đây là lần đầu có kẻ dám ngông cuồng như vậy trước mặt chúng.
- Được một chút truyền thừa là cho rằng mình lợi hại? Ta từng gặp rất nhiều những kẻ như thế, nhưng không biết trời cao đất như ngươi thì là lần đầu tiên đấy.
Chúc Thiên Hỏa hít vào một hơi sâu, khóe miệng nhếch lên đầy sát ý.
Xem ra vị đại nhân vật một trong Tứ tướng của Vương triều Đại Càn này đã bị thái độ của bọn Lâm Động khiến cho tức giận rồi.
- Bọn ta là người của Vương triều Đại Càn!
Mục Hoang nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng lên tiếng, trong giọng nói trầm đục đó mang một áp lực rất lớn.
- Ta biết, nhưng chỉ dựa vào bốn chữ đó mà muốn bọn ta giao ra truyền thừa khó khăn lắm mới có được thì vẫn chưa đủ đâu!
Lâm Động cười cười, hắn biết sức nặng của bốn chữ đó, nhưng hắn không thể rút lui được. Hắn đã phải bỏ biết bao công sức, muốn hắn giao ra sao? Đừng nói là Vương triều Siêu cấp, ngay Tông phái siêu cấp cũng đừng hòng.
Cả tòa thành lập tức tĩnh lặng, đương nhiên ai cũng nghe ra ý tứ trong đoạn đối thoại kia. Khi nghe Lâm Động nói xong, không ít người phải sửng sốt. Đã biết rằng hắn vốn không sợ trời không sợ đất, nhưng không ngờ khi đối diện với Vương triều Siêu cấp mà hắn vẫn có thể cứng đầu như vậy.
- Hừ, thật cứng đầu!
Điền Chấn ở phía trước đại điện cười lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt hiện lên vẻ sung sướng trước tai họa của người khác. Hắn biết thái độ của bọn Lâm Động đã chặn con đường sống duy nhất của chính chúng.
- Ngươi sẽ phải hối hận!
Nghe Lâm Động đáp như vậy, nhưng Chúc Thiên Hỏa lại không hề nổi giận, ngược lại hắn rất bình tĩnh nói.
Phía sau hắn, Mục Hoang khẽ nhếch mép cười chế giễu, bàn tay to lớn chầm chậm nắm lại, một luồng khí thế như bão tố lan tỏa ra từ trong người hắn.
Uỳnh!
Tiểu Viêm bước ra, thân hình to lớn phủ bóng đen lên toàn thân Mục Hoang, rồi hung quang tóe ra từ mắt hắn, thiết côn xé tan không khí nhằm thẳng đầu Mục Hoang giáng xuống.
Ánh mắt Mục Hoang lạnh băng, bước chân ra, thân thể tràn ánh kim quang chói lòa, cánh tay rắn chắc đấm thẳng vào thiết côn.
Keng!
Âm thanh giòn tan của tiếng kim loại va chạm vang lên, một luồng năng lượng có thể nhìn thấy bằng mắt thường lan tỏa, không khí xung quanh phát ra những tiếng uỳnh uỳnh đinh tai nhức óc.
Kình phong cuồng bạo cuộn trào, cả Tiểu Viêm và Mục Hoang đều run lên, không hẹn mà cùng lui ra sau nửa bước.
Cảnh đó khiến không ít người trong Viễn Cổ Điện phải biến sắc. Ai cũng đã từng nghe nói về thực lực của Mục Hoang, nghe nói hắn có tư cách xung kích Niết Bàn Cảnh lần thứ tư và là nhân vật có mặt trong Niết Bàn Bảng.
Bọn họ vốn nghĩ kết quả sẽ là Tiểu Viêm thất bại thảm hại, nhưng không ngờ hai người lại không phân thắng bại. Thực lực bên phía Lâm Động đã mạnh đến mức này rồi sao?
Ầm!
Tiểu Viêm cố gắng giữ vững thân thể, huyết quang trong mắt càng đậm hơn, gương mặt dần ánh lên sự hiếu chiến. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chân đạp không trung, Tiểu Viêm biến thành một đạo huyết quang, thiết côn trong tay biến thành vô số côn ảnh ồ ạt tấn công Mục Hoang.
- Hừ!
Thấy Tiểu Viêm bỏ qua mình ra tay với Mục Hoang, Chúc Thiên Hỏa nắm chặt tay, một thanh hỏa thương đỏ rực hiện ra. Cây thương rung lên biến ra một đường cong năng lượng, nhanh như chớp nhằm thẳng cổ họng Tiểu Viêm bay tới.
Keng!
Thế nhưng công kích của Chúc Thiên Hỏa vừa bay ra, khi còn cách Tiểu Viêm vài trượng thì một đạo hàn quang bay tới đánh bật nó ra. Sau đó Lâm Động xuất hiện trước mặt hắn!
- Để ta làm đối thủ của ngươi. Ngươi không cần phải xen vào cuộc chiến giữa họ!
Lâm Động tay cầm Thiên Ngạc Cốt Thương, mỉm cười nhìn Chúc Thiên Hỏa, khẽ nói.
- Ngươi dám chắc mình có tư cách không?
Chúc Thiên Hỏa gườm gườm nhìn Lâm Động, khóe miệng vẽ lên nụ cười hung tàn.
Lâm Động cười cười không nói gì, chỉ chầm chậm giơ cây thương lên chỉ vào Chúc Thiên Hỏa, sự khiêu khích không cần nói cũng nhìn ra được.
- Ngươi là nhân vật trong Niết Bàn Bảng, nếu ta đánh bại được ngươi có phải ta cũng có tư cách vào Niết Bàn Bảng không?
Chúc Thiên Hỏa cười càng hung hăng hơn, không còn sự bất cần lúc trước nữa. Sức mạnh đáng sợ dần lan tỏa từ người hắn, giọng nói âm u vang lên:
- Ngươi lo xa quá rồi, người chết thì chẳng có tư cách gì hết!
Nghe lời nói đầy sát khí của Chúc Thiên Hỏa, tất cả đều run lên. Bọn họ biết sự việc hôm nay không thể kết thúc một cách yên lành.