Những làn sóng năng lượng cuồng bạo lan tỏa khắp bầu trời cũng dần tan đi, nhưng không gian vẫn lặng như tờ, dù là Vương triều Siêu cấp cũng không ai phát ra một âm thanh gì, tất cả vẫn bị bao trùm bởi sự chấn kinh!
- Thế gian này đúng là sắp thay đổi rồi.
Mặc Phần của Vương triều Ly Hỏa cuối cùng sực tỉnh, nhìn hai thi thể đang lạnh đi, hắn dùng khẩu khí đùa cợt để khiến tâm cảnh được ổn định một chút.
- Ba kẻ Lâm Động… chỉ là đến từ Vương triều Hạ cấp thôi đấy!
Lời phía sau của Mặc Phần nhỏ không thể nghe thấy, mơ hồ còn có sự chua chát. Thiết nghĩ, là người của Vương triều Siêu cấp, khi đối diện với người đến từ Vương triều Hạ cấp thậm chí Trung cấp hay Cao cấp vẫn sẽ khó tránh khỏi việc có cảm giác ưu việt hơn. Dù sao bọn họ cũng dễ dàng có được thành tựu mà người khác cần phải nỗ lực rất nhiều mới có được. Điều kiện ban đầu của bọn họ vượt xa những người khác, điều này khiến bọn họ càng dễ dàng tiến lên phía trước trong Bách Triều Đại Chiến, có tư cách để coi thường những người khác.
Nhưng lúc này, trước mắt hắn, một Vương triều Hạ cấp bé nhỏ lại xuất hiện ba nhân vật cực kỳ khó nhằn, thậm chí biến thái đến như vậy.
Khoảng cách xa vời giữa Vương triều Hạ cấp và Siêu cấp cũng đã bị bọn họ hoàn toàn vượt qua.
- Ô Thác, xem ra con mắt của ngươi kém quá!
Mộc Lân quay sang nhìn Ô Thác, sắc mặt tối đen, cười châm chọc.
Ô Thác vốn định liên thủ với Vương triều Phong Vân, có lẽ đằng sau đó còn những âm mưu riêng của bọn chúng, nhưng hiện giờ Vương triều Phong Vân đã bị Lâm Động đánh bại, ý định liên thủ cũng bị phá tan.
- Hơn một nghìn Niết Bàn Đan mà ngươi cho đi xem ra mất toi rồi!
Mặc Phần cười lớn, giọng nói đầy vẻ sung sướng trước sự bất hạnh của người khác.
- Hà hà, hai vị nói đùa gì vậy?
Vẻ mặt Ô Thác khó coi cười khan, ánh mắt nhìn bọn Lâm Động một cách dè chừng, nhưng trong lòng thì chửi tung trời. Hắn không chửi bọn Lâm Động mà chửi lũ phế vật Phong Thương. Một Vương triều Siêu cấp có ba cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn lại bị giải quyết sạch sẽ ngay khi mới bước chân vào khu trung tâm, thật là một sự sỉ nhục.
Đương nhiên dù chửi như vậy nhưng hắn cũng biết, nếu đổi là Vương triều Sâm Chi hắn thì e là tốc độ thua còn nhanh hơn nữa.
Lực chiến đấu mà bọn Lâm Động thể hiện đã vượt qua Vương triều Sâm Chi hắn.
Trong mắt hắn, có thể thu thập bọn Lâm Động e là cũng chỉ có một vài Vương triều Siêu cấp xếp hạng đầu bảng mà thôi.
Còn lượng Niết Bàn Đan khổng lồ mà hắn cấp cho Vương triều Phong Vân mượn kia đương nhiên hắn cũng đành bỏ qua vậy. Người cũng đã chết rồi, tìm ai mà đòi đây? Dù rằng rất bất mãn vì Linh bảo Thiên cấp cuối cùng lại rơi vào trong tay Lâm Động, nhưng sau khi thấy hậu quả của Phong Thương thì đương nhiên hắn sẽ không ngu ngốc đến mức đòi lại Linh bảo từ trong tay Lâm Động.
- Đám phế vật!
Ô Thác nhìn trời, lúc này hắn cũng chỉ có thể chửi vậy mà thôi.
Lâm Động không quan tâm đến những ánh mắt tràn đầy kính sợ đang nhìn mình, hắn ngồi thẳng xuống đất, cơn đau đang lan tỏa toàn thân khiến khóe miệng hắn giật giật.
Trận chiến này có thể coi là trận ác liệt nhất từ khi hắn vào Chiến trường Viễn Cổ. Phải công nhận thực lực của Phong Thương rất mạnh, cộng với trong tay hắn có Linh bảo Thiên cấp, dù Lâm Động có không ít tuyệt chiêu nhưng cũng bị thành ra thế này.
Nhưng dù trận chiến ác liệt tới mức hắn phải dùng tới Thiên Long Khí trong đan điền dẫn đến phải chịu không ít thương thế. Nhưng hắn có thể cảm nhận được sau vượt qua phạm vi chịu đựng, hắn đã thích ứng hơn được với Thiên Long Khí, điều này cũng có tác dụng không nhỏ với việc tu luyện Thanh Thiên Hóa Long Quyết sau này.
Kiểu chiến đấu gần đến cực hạn có tác dụng nâng cao tiềm lực trong người rất lớn.
Tiểu điêu ngồi xổm ở một bên, bàn tay cũng có Niết Bàn Ấn màu hoàng kim. Rõ ràng là sau khi trở thành Tứ Nguyên Niết Bàn, La Thông cũng có Niết Bàn Ấn Thiên cấp, hấp thụ được Niết Bàn Ấn của La Thông thì đương nhiên Niết Bàn Ấn của Tiểu điêu cũng được nâng cấp.
- Lâm Động, đại ca, Niết Bàn Ấn của bọn muội cũng thay đổi nhiều rồi.
Tô Nhu và Tô Khôi đều giơ tay ra, bàn tay là Niết Bàn Ấn màu bạc lấp lánh, mà trong đó cũng đan xen chút sắc hoàng kim.
Năm cường giả Tam Nguyên Niết Bàn mà nàng ta đánh bại đều có Niết Bàn Ấn Địa cấp, mà xếp hạng cũng ở hàng đầu. Hiện giờ số Niết Bàn Ấn kia đều bị Tô Nhu và Tô Khôi chia nhau, tuy hai người không thể lên đến Niết Bàn Ấn Thiên cấp, nhưng như vậy cũng là khá tốt rồi.
- Hà hà, ta cũng được nhờ Tô Nhu!
Tô Khôi cười, hắn biết với thực lực của mình chỉ đánh với một trong năm kẻ kia đã là cực hạn, một chọi năm thì chắc chắn bại trận, chứ càng không nói việc lấy Niết Bàn Ấn của đối phương.
- Xem ra thu hoạch cũng không tệ!
Lâm Động mỉm cười, không chút khách khí lấy túi Càn Khôn của Phong Thương và Mãnh Liệt ra cất vào tay áo. Trận chiến ác liệt thế này nếu không lấy chút chiến lợi phẩm thì đúng là có lỗi với bản thân.
- Hà hà, Lâm Động huynh, xin chúc mừng, Vương triều Phong Vân giờ chỉ còn cái danh hảo, chắc không lâu sau thanh danh của Lâm Động huynh sẽ vang khắp khu trung tâm này. Thậm chí có lẽ còn được Tông phái siêu cấp chú ý đến.
Cách đó không xa, bọn Mộc Lân bay lại cung tay nói.
Phía sau Mộc Lân, Mặc Phần của Vương triều Ly Hỏa và Ô Thác của Sâm Chi cũng đi theo. Ba đại Vương triều Siêu cấp đều tập trung ở đây rất gây chú ý.
- Danh tiếng này mà truyền đi có lẽ chỉ dẫn đến nhiều phiền phức hơn mà thôi.
Lâm Động cười cười, bình tĩnh nhìn Ô Thác. Trước ánh mắt ấy, Ô Thác lại rụt cổ, cười ngượng.
Tuy lúc này Lâm Động và Tiểu Viêm đều bị thương, trạng thái không được tốt, nhưng Ô Thác cũng không dám coi thường. Hơn nữa bên cạnh hai người còn có Tiểu điêu với gương mặt tươi cười, không chút thương tích đã giải quyết gọn gẽ La Thông, một cường giả Tứ Nguyên Niết Bàn. Hắn biết, trong ba người, người trẻ tuổi tuấn mỹ nhất kia mới có nhiều điều che giấu nhất…
Nghĩ vậy, Ô Thác bất giác cười khổ, rốt cuộc ba kẻ này là quái vật gì vậy, kẻ nào cũng biến thái!
- Với thực lực của Lâm Động huynh, có lẽ chỉ có những Vương triều Siêu cấp xếp hạng đầu mới có tư cách cạnh tranh với mọi người thôi. Xem ra Niết Bàn Kim Bảng lần này của Bách Triều Đại Chiến chắc chắn có chỗ cho ba vị rồi.
Mộc Lân cười nói, ngữ khí không che giấu nổi sự nhiệt tình.
Với lời tâng bốc đó, Lâm Động cũng chỉ cười. Quanh vùng trung tâm này có không dưới chục trọng thành siêu cấp tương tự thành Vạn Tượng, so với thành Vạn Tượng chỉ hơn chứ không kém. Tuy giờ hắn đánh bại Vương triều Phong Vân nhưng nếu nói có tư cách đi lại hiên ngang ở đây thì hơi quá.
Hiển nhiên Mộc Lân cũng nhận ra suy nghĩ của Lâm Động, hắn cũng không nói gì thêm. Từ khi cuộc đối đầu giữa Lâm Động và Vương triều Phong Vân bắt đầu, hắn không có trợ giúp thực chất gì, giờ Lâm Động thành công, hắn biết là thể hiện hảo ý cũng không có hiệu quả gì nhiều.
Hơn nữa bọn hắn cũng có thể coi là một đối thủ cạnh tranh, để vào được Niết Bàn Kim Bảng, hai bên đều nhìn Niết Bàn Ấn trong tay đối phương. Vì thế muốn Lâm Động lúc này thể hiện sự thân thiết là không thể. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Hà hà, lúc này Bách Triều Đại Chiến đã bắt đầu, Lâm Động huynh cũng hãy mau chóng dưỡng thương, Vương triều Cổ Nguyệt ta cũng chuẩn bị động thân thôi. Hy vọng sau này khi gặp nhau, Lâm Động huynh sẽ nương tay.
Mộc Lân cười đùa nói.
Mộc Lân đúng là nhân vật không tầm thường, lúc này cũng vẫn có thể không để ý thân phận mà cười đùa. Điều này khiến Lâm Động phải nhìn hắn với con mắt khác.
- Mộc huynh nói gì vậy, người không phạm ta thì ta cũng không phạm người. Nếu không phải Vương triều Phong Vân coi bọn ta là cái đinh trong mắt thì ta cũng không giao đấu với chúng làm gì.
Lâm Động cười nói.
Nghe vậy Mộc Lân cười, ôm quyền với Lâm Động rồi quay người tiêu sái dẫn bọn Mộc Hàn Nguyệt đi. Mộc Hàn Nguyệt cũng không kìm được nhìn Lâm Động mấy cái. Hình tượng Lâm Động lúc này cũng không phải uy mãnh, máu me đầy người nhìn có vẻ thảm hại, nhưng nó lại khiến Mộc Hàn Nguyệt cắn môi, do dự một chút rồi lấy ra một bình ngọc, dịu dàng khác hẳn với sự lạnh lùng của mình, khẽ đặt bình ngọc vào tay Lâm Động.
- Nó sẽ giúp cho thương thế của ngươi! Nếu nghĩ đây là ta lấy lòng ngươi thì khi ta đi rồi vứt đi cũng được.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Động, Mộc Hàn Nguyệt bình thản nói, rồi quay người đi.
- Chẹp chẹp, hàn nữ động lòng rồi!
Tiểu điêu chép miệng cười tinh quái.
Lâm Động lắc đầu bất lực, cất bình ngọc đi rồi đứng dậy, khẽ nói:
- Ở đây nhiều người, chúng ta đi thôi, Niết Bàn Ấn Thiên cấp trong tay ta cũng rất thu hút kẻ khác đó.
Dứt lời hắn quay ngươi sang hướng khác đi, phía sau là bọ Tiểu điêu nhanh chóng bước theo. Cuối cùng hàng người biến mất trước tầm mắt vẫn còn đầy kinh ngạc của mọi người.
Màn mở đầu của Bách Triều Đại Chiến dường như đã chính thức được mở ra khi bọn Lâm Động bước chân vào đây!