Mục lục
Võ Động Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Động nhìn xích bào nhân đang ngồi nhắm mắt, thân thể tựa bức tượng, ánh mắt tràn đầy phức tạp. Hắn có thể cảm thấy dường như sự sống trong cơ thể xích bào nhân đã hoàn toàn biến mất!

Hiện giờ lão hoàn toàn đã chết, nhưng có thể không lâu sau đó lão lại mở mắt, nhưng đến lúc đó lão sẽ trở thành một cỗ Khôi lỗi trong lòng mang chấp niệm thủ hộ nơi này.

- Trọng ân của tiền bối, Lâm Động sẽ khắc cốt ghi tâm!

Lâm Động cung kính hành lễ với xích bào nhân, cho dù xích bào nhân không ban tặng nhiều lễ vật, thì chỉ riêng hành động đó thôi cũng đủ khiến Lâm Động khâm phục.

Có lẽ chỉ có những tiền bối đã trải qua đại kiếp thời Viễn Cổ mới có được tinh thần xả thân vì đại nghĩa thế này.

Lâm Động nhìn viên đan hoàn tựa long nhãn trong tay, rồi ngồi xuống khoanh chân lại. Hiện giờ trong Cổ Tàng cũng an toàn, tính ra là nơi tốt nhất để luyện hóa đan hoàn này.

- Luyện hóa nó ở đây vậy!

Lâm Động suy nghĩ một chút rồi không do dự nữa, cho đan hoàn vào miệng.

Uỳnh!

Đan hoàn vừa vào miệng, sắc mặt Lâm Động lập tức đỏ ửng lên. Hắn cảm nhận được một nguồn nguyên lực vô cùng dồi dào bùng nổ trong cơ thể.

Phụt phụt!

Thanh quang nhanh chóng tràn ra từ trong cơ thể Lâm Động, toàn thân hắn nhất thời nhanh chóng tiến hành long hóa, chống lại xung kích của nguồn nguyên lực kia.

Trên kinh mạch, gân cốt trong cơ thể hắn lúc này cũng xuất hiện những lớp vảy xanh không ngừng cường hóa nội bộ cơ thể hắn. Nhưng cho dù như vậy, Lâm Động vẫn cảm nhận được từng cơn đau chói, thậm chí kinh mạch hắn còn phát ra tiếng kèn kẹt.

- Phù!

Lâm Động thở hắt ra một hơi, tâm thần khẽ động, Ma thi xuất hiện bên cạnh, rồi một đạo kim quang chui ra từ trên thân thể Ma thi, bắn vào trong cơ thể Lâm Động. Lúc này hiển nhiên Lâm Động không dám phân tán sức mạnh của Nguyên thần, nếu không có vấn đề gì thì hậu quả khó lường.

Sau khi Nguyên thần quay trở về bản thể, hư ảnh Nguyên thần cỡ bàn tay cũng dần ngưng tụ, rồi tay Lâm Động, vung lên gọi ra Thôn Phệ Tổ Phù, lực thôn phệ mạnh mẽ bùng phát.

Uỳnh uỳnh!

Nguyên lực hùng hồn trào dâng như thủy triều, tràn đến tứ chi, một luồng khí nóng bỏng lan tỏa khắp cơ thể Lâm Động.

Sau khi nguyên lực nóng bỏng vận chuyển khắp mọi ngõ ngách, cuối cùng chui vào Thôn Phệ Tổ Phù ở đan điền.

Ào ào!

Khi nguyên lực tràn vào, hắc động mà Thôn Phệ Tổ Phù hình thành nên cũng nhanh chóng xoay tròn, nhất thời dịch thể nguyên lực vô cùng tinh thuần chảy ra từ Thôn Phệ Tổ Phù, cuối cùng chảy lên hư ảnh Nguyên thần bên trên Long Nguyên Luân.

Phụt phụt!

Dịch thể Tinh nguyên lực vừa tiếp xúc vào hư ảnh thì tỏa ra những làn khói trắng, sau đó nhanh chóng hòa vào Nguyên thần. Theo đó, hư ảnh Nguyên thần cũng dần trở nên rõ ràng hơn, đồng thời Long Nguyên Luân cũng phát ra kim quang nhàn nhạt hấp thụ dịch thể rơi xuống.

Lúc này ở một nơi khác trong cơ thể Lâm Động, một quầng sáng trắng không ngừng phát ra những tia sáng ấm áp, đó chính là nơi xuất phát của nguồn nguyên lực dồi dào kia. Nguyên lực kinh người không ngừng tràn ra tựa như không bao giờ hết vậy.

Bên trong quầng sáng chính là viên đan hoàn kia, mỗi khi nó xoay tròn một chút, nguyên lực cũng nhanh chóng lan tràn ra.

Viên đan hoàn này được ngưng tụ từ một chút sinh khí cuối cùng trong người Phần Thiên, tuy lúc đó lão không còn nhiều sinh khí, nhưng chỉ một chút đó thôi, đối với Lâm Động mà nói cũng có thể coi là một hải dương nguyên lực rộng lớn. Nguyên lực trong viên đan hoàn nếu phóng thích hoàn toàn thì có lẽ dù có Thanh Thiên Hóa Long Quyết thì cơ thể của Lâm Động cũng nổ tung vì quá nhiều năng lượng rồi.

Đương nhiên, quan trọng nhất là có lẽ là do Phần Thiên lão nhân đã cố ý áp chế lực lượng của nó xuống. Lực lượng của viên đan hoàn này không hề bài xích với lực lượng của Lâm Động, ngược lại còn vô cùng ấm áp, cũng không điên cuồng phóng ra nguyên lực tàn phá trong cơ thể hắn.

Điểm này trong khi Lâm Động luyện hóa nó mới nhận ra, nhất thời trong lòng hắn lại càng thêm cảm kích Phần Thiên lão nhân. Sau này nếu hắn thật sự có thể bước vào Luân Hồi Cảnh thì chắc chắn sẽ quay lại đây để xem có cứu được Phần Thiên lão nhân hay không.

- Phù!

Một tiếng thở khẽ vang lên trong đầu Lâm Động, sau đó hắn bắt đầu ngưng tụ toàn bộ tâm thần, chuyên chú thôn phệ hấp thụ nguyên lực từ viên đan hoàn kia. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Dưới lực thôn phệ hấp thụ vô tận đó, hư ảnh Nguyên thần trong đan điền của hắn ngày một hiện rõ, chân thực hơn so với trước đây. Đồng thời Lâm Động cũng cảm nhận được thực lực của hắn đang tăng nhanh với tốc độ đáng sợ!

o0o

Trong thời gian hắn ngưng thần tu luyện, năm ngày chớp mắt đã qua đi.

Trên đỉnh núi, xung quanh thân thể gã thanh niên đang ngồi tĩnh tọa không ngừng tỏa ra những làn sóng năng lượng hùng hồn, khiến cho những tảng đá xung quanh cũng bị chấn động mà nổ tung.

Trước mặt hắn lúc này là một nữ tử khí chất lạnh lùng, nàng ta đang lặng lẽ quan sát gã thanh niên ấy, bên dưới tấm mạng che mặt là một cảm xúc mơ hồ.

- Đúng là hắn đã thay đổi quá nhiều!

Lăng Thanh Trúc khẽ lẩm bẩm, tuy bình thường nàng vẫn lạnh lùng đối với Lâm Động, nhưng lúc này không có ai, nàng đã để lộ ra một chút cảm xúc chân thật của mình. Có lẽ không một ai lại có thể đối xử bình thản với người đã từng chiếm giữ sự thanh bạch của mình, cho dù đó có là Lăng Thanh Trúc đi nữa.

Lăng Thanh Trúc khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt mình, trong lòng thầm nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm lên gương mặt Lâm Động, đem hình ảnh của nó dần dần trùng khớp lên gương mặt của gã thiếu niên năm năm trước yếu ớt nhưng vô cùng cố chấp kia.

Hiện giờ hắn không còn là con sói con non nớt yếu đuối phải ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, ấp ủ trong lòng mong muốn được bước đi trên con đường cường giả nữa, hiện giờ hắn đã là một con chim ưng, dang rộng đôi cánh bay lên khắp bầu trời bao la!

Cuối cùng gã thiếu niên năm đó đã đạt được đến mức này… Ngay Lăng Thanh Trúc cũng không nhịn được, nở nụ cười nhàn nhạt, nàng biết hắn đã phải cố gắng đến mức nào mới đạt được như ngày hôm nay.

- Hửm?

Bỗng nhiên sắc mặt Lăng Thanh Trúc hơi thay đổi, ngẩng đầu lên nhìn lại, thì thấy gã thanh niên kia không biết từ bao giờ đã mở mắt ra và đang nhìn mình chằm chằm.

Ánh mắt hai người nhìn thẳng nhau, hiển nhiên Lăng Thanh Trúc không kịp trở tay, vì thế nàng khẽ sững người lại một chút, chưa kịp phản ứng lại.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lâm Động bỗng nhiên mỉm cười rồi đưa tay ra gỡ phăng đi tấm mạng che mặt của Lăng Thanh Trúc.

Tấm mạng rơi xuống, gương mặt xinh đẹp đến kinh hồn động phách một lần nữa xuất hiện trước mặt Lâm Động. Vẻ đẹp khuynh nước khuynh thành đó khiến Lâm Động phải kinh thán.

- Ngươi!

Tấm mạng bị gỡ ra, Lăng Thanh Trúc nhất thời sực tỉnh lại, đôi mắt vốn tĩnh lặng như mặt hồ lúc này đã mất đi sự bình tĩnh, dần dâng lên một sự phẫn nộ cùng với ngại ngùng. Nàng ta vội vàng lùi về sau mấy bước.

- Thật đẹp!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn cô nàng nữ tử với gương mặt ửng hồng dưới ánh nắng chiếu rọi. Khoảnh khắc này, nàng giống hệt như là tiên nữ lạc phàm vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK