Nhạc Thành nhìn thấy bộ dáng của họ thì cất tiếng hỏi.
- Chủ nhân chúng thuộc hạ không có linh dược, không thể luyện chế đan dược.
Đại Song do dự rồi nói với Nhạc Thành, hiện tại hai năm nay linh dược mà Nhạc Thành cho bọn họ đã dùng hết rồi, trên người dĩ nhiên là không có linh dược.
- Linh dược?
Nhạc Thành mỉm cười sau đó hắn móc ra một nhẫn trữ vật trao cho hai nữ nhân, bên trong là một số linh dược, đủ cho hai nữ nhân đột phá tới Nguyên Anh Kỳ.
Bây giờ linh dược của hắn không thiếu, trong người có rất nhiều linh dược.
- Đa tạ chủ nhân.
Đại Song tiếp nhận nhẫn trữ vật trong tay của Nhạc Thành mà mỉm cười.
- Có chuyện gì nữa?
Nhìn thấy hai nữ tử chưa có ý rời đi, Nhạc Thành cất tiếng hỏi.
Hai nữ tử nhìn Nhạc Thành, trên mặt hiện ra vẻ ửng đỏ.
- Chủ nhân, đêm nay chúng ta ở cùng người, chúng ta là người của chủ nhân.
Đại Song và Tiểu Song mỉm cười thẹn thùng, sau đó lập tức nhào vào lòng Nhạc Thành.
- Đại Song, Tiểu Song các ngươi làm gì vậy?
Nhạc Thành hơi biến sắc mặt, hắn cũng không biết phải làm sao trước tình cảnh này.
- Chủ nhân, chẳng lẽ người còn chê chúng nô tỳ, chúng nô tỳ còn thân xử nữ đó.
Đại Song cất tiếng bên tai nói với Nhạc Thành, sau đó một tay ngọc trắng đã vuốt ve ngực của Nhạc Thành.
- Chủ nhân, hôm nay chúng nô tỳ là của người, là người của chủ nhân.
Tiểu Song cất tiếng nói, hơi thở như hoa lan, lộ vẻ quả quyết nói với Nhạc Thành, sau đó tay của Tiểu Song đã khẽ vuốt ve dưới bụng của Nhạc Thành.
- Chủ nhân, người thoải mái đi.
Đại Song vũ mị nhìn Nhạc Thành, ánh mắt yêu mị khiến cho hắn không thoát được.
- Hai cô gái này đúng là thiên sinh mị đồng.
Nhạc Thành thầm nghĩ trong lòng, xem ra mình thiếu chút nữa là bị mê hoặc.
Bỗng dưng Nhạc Thành không nhịn được mà khẽ run rẩy thân hình, không biết từ khi nào Tiểu Song đã vuốt ve vật cứng dưới bụng mình, dưới sự trêu đùa của hai nữ nhân, vật dưới bụng hắn đã cứng như sắt.
Tiểu Song nhẹ nhàng vuốt ve, Nhạc Thành cũng cảm thấy thoải mái không nói nên lời, lúc này hắn cũng không cự tuyệt, chìm đắm trong mê say.
Vuốt ve vật cứng của chủ nhân, sắc mặt của Tiểu Song cũng càng thêm ửng đỏ, mà ngay cả đôi mị nhãn cũng như muốn nhỏ nước ra vậy.
Đại Song nhẹ nhàng ma sát thân hình nóng nảy của mình vào Nhạc Thành, hai bộ ngực cao ngất ma sát vào ngực Nhạc Thành, câu dẫn dục hỏa của hắn.
- Chủ nhân người nằm xuống đi.
Tiểu Song cất tiếng nói vô cùng cám dỗ, lập tức hai người khẽ khàng để Nhạc Thành nằm lên trên giường.
Bàn tay ngọc trắng không biết từ khi nào đã luồn vào, Nhạc Thành cảm nhận được vật dưới bụng của mình đã bị Tiểu Song rút ra.
- Chủ nhân, bọn nô tỳ sẽ hầu hạ người, chúng ta vĩnh viễn thuộc về một mình chủ nhân.
Tiểu Song há cái miệng anh đào nhỏ nhắn ra, bàn tay thì khẽ vuốt ve cái vật nhỏ nhắn kia.
Những thủ đoạn này Đại Song và Tiểu Song lúc còn là nô lệ đã khắc khổ luyện tập, còn có thiên phú bẩm sinh của xà nữa nữa, cho nên bọn họ cũng không lạ lẫm.
Nhạc Thành hưởng thụ tiện nghi một phen thì nghĩ tới hiện tại là ở trong Vũ Văn gia tộc, không chừng có cường giả nhìn trộm, hắn đẩy Tiểu Song và Đại Song mà nói:
- Được rồi, hai người các ngươi có thể về rồi.
- Chủ nhân, có phải người chê chúng nô tỳ không? Chúng nô tỳ đều là tấm thân xử nữ, chúng nô tỳ là người của chủ nhân
Đại Song và Tiểu Song quỳ gối trước Nhạc Thành, hai nữ đều như muốn rơi lệ.
- Đại Song, Tiểu Song, ta không có ý chê các ngươi, ta cũng chỉ là cũng không muốn các ngươi như vậy.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
- Chủ nhân, tại sao vậy, chẳng lẽ chủ nhân thấy chúng ta là xà nữ, không xứng được chủ nhân sủng hạnh?
Đại Song cất tiếng nói nhỏ với Nhạc Thành.
- Ta không phải có ý như vậy, mà đây là nhà của Vũ Văn gia, không có tiện, sau này có cơ hội ta sẽ không chê các ngươi.
Nhạc Thành cất tiếng nói.
-Chủ nhân đã nói là muốn chúng nô tỳ, đa tạ chủ nhân.
Đại Song và Tiểu Song lúc này mới thở ra một hơi.
- Được rồi hiện tại các ngươi quay về trước đi.
Nhạc Thành khoát tay áo gợi ý cho hai nữ nhân kia ra ngoài trước.
- Đa tạ chủ nhân, chúng ta đi trước.
Đại Song và Tiểu Song mỉm cười nói sau đó lập tức rời đi.
- Hai cô gái này đúng là mê người.
Hai cô gái sau khi rời đi, Nhạc Thành cười khổ một cái sau đó lập tức thu dọn, khoanh chân mà tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, Nhạc Thành ở trong phòng tu luyện thì nghe thấy trong đình viện có thanh âm cãi lộn, hắn từ từ thu hồi chân khí sau đó thở ra một ngụm trọc khí, từ từ đứng lên hướng về phía đình viện
- Chủ nhân chúng ta đang ở trong nghỉ ngơi, các ngươi cút ngay cho ta. Nguồn truyện: Truyện FULL
Đại Song và Tiểu Song ở ngoài đình viện đang cãi nhau với một số thanh niên
- Chủ nhân sao? Ở nơi này chính là nơi của Vũ Văn gia, thật đúng là ngông cuồng, ta hôm nay không cho ngươi biết một chút thì không được.
Thanh niên mặc hỏa phục cất tiếng nói, đằng sau có không ít người xem náo nhiệt.
Năm thanh niên này có dáng vẻ rất đáng khinh bỉ, hiển nhiên là đang tìm người vậy, hai mắt của bọn họ thì nhìn lên trên người của Đại Song và Tiểu Song.
- Nếu không rời đi thì chúng ta sẽ không khách khí.
Tiểu Song lạnh lung nhìn thanh niên cầm đầu mà nói.
Nhạc Thành dùng thần thức nhìn thì biết bọn họ chỉ là thực lực Đấu Tông mà thôi, chỉ là tứ tinh Đấu Tông, Đại Song và Tiểu Song liên thủ cũng đủ chống lại đám người này.
Trên khuôn mặt của Nhạc Thành nở ra một nụ cười, hắn cũng không muốn ra mặt, hắn muốn nhìn xem Đại Song và Tiểu Song xử lý thế nào.
- Nhạc Thành, tại sao ngươi không đi ra?
Yêu Huyên đi ra khỏi gian phòng thấy Nhạc Thành ở trong đại sảnh thì nghi hoặc.
- Ngồi đi, Đại Song và Tiểu Song có thể xử lý tốt.
Nhạc Thành mỉm cười nói với Yêu Huyên.
- Bên ngoài là người của Vũ Văn gia, hình như là vì ngươi mà tới.
Yêu Huyên ngồi đối diện nà mà nói, ánh mắt hiện ra một vẻ ôn nhu với hắn.
- Thật không ta cũng không biết rõ.
Nhạc Thành cười khồ rồi nói:
- Chẳng lẽ là vì Hiểu Kỳ.
Nhạc Thành nghĩ thầm xem ra đã có chuyện xảy ra.
- Đương nhiên, hiện tại Hiểu Kỳ đã là tiểu thư của Vũ Văn gia, dựa theo quy chế thì ba ngày sau sẽ phải tiến hành tỷ tí, Hiểu Kỳ xinh đẹp lại có Thiên Nhãn U Lam huyết mạch chắc chắn sẽ khiến cho không ít người trẻ tuổi cuồng nhiệt.