Ma thú quỷ dị thu lại hôi mang, lập tức thanh âm biến mất không thấy.
- Than ôi, chỉ mong đại ma đầu không thoát khốn thì tốt rồi.
Ma thú quỷ dị lẩm bẩm nói, lập tức thân ảnh biến mất không thấy.
Nhạc Thành cùng mọi người đã ly khai đỉnh núi, sau đó, xuất hiện ở trong mắt mọi người cũng là một mảnh bình nguyên bao la, tựa hồ đỉnh núi cao vút trong mây và bình nguyên bao la phân cách vậy.
Hai giờ sau, Nhạc Thành đi tới đỉnh núi, tiếp theo mở ra một thạch động rất lớn, sau đó bố trí cấm chế, lúc đó mới yên tâm cùng mọi người đi vào trong sơn động.
Khoanh chân ngồi xuống, Nhạc Thành điều tức, lúc này Nhạc Thành tiêu hao quá nhiều, thu hồi Kim Long chi thể xong mặt hầu như trắng bạch, ở ngoài kia cùng dòng điện mang kiên trì một ngày, nếu như không có Kim Long chi thể, Nhạc Thành sớm không kiên trì nổi nữa rồi.
Minh Yêu cùng Huyễn Yêu, Nhạc Siêu cũng khoanh chân ngồi xuống điều tức, ba người bọn họ tiêu hao cũng không kém hơn Nhạc Thành, thậm chí so với Nhạc Thành còn nhiều hơn.
Nhạc Siêu mặc dù có Nhạc Thành bảo vệ, nhưng đấu khí tiêu hao hầu như không còn, thậm chí là bị một số vết thương nhẹ, có một số điện mang công kích, hắn chỉ có thực lực tứ tinh Đấu tôn khó có thể chịu được.
Chỉ có Đông Phương Lạc Nhan, Yến Hiểu Kỳ, Tôn Thi Thi thoải mái nhất, ba cô gái này không có việc gì, tất nhiên, còn có Thanh Đồng cũng an toàn vô cùng, cũng không có việc gì.
Nhạc Thành từ từ điều tức, thời gian cũng từ từ trôi qua, lúc này Nhạc Thành muốn khôi phục thực lực cũng cần có thời gian dài một chút, dù sao lúc này tiêu hao cũng quá nhiều.
Ba ngày sau, Nhạc Thành thở ra một ngụm trọc khí, sau đó hai mắt mở ra, trên mặt cũng khôi phục đỏ ửng, pháp lực cũng đã hoàn toàn khôi phục.
- Nhạc Thành, ngươi khôi phục rất nhanh, ta nghĩ ngươi muốn khôi phục phải mất mười ngày nửa tháng.
Thanh Đồng nghi hoặc nhìn Nhạc Thành nói, trong ký ức của hắn, hai ngày Nhạc Thành đã khôi phục, là quá nhanh.
- Làm sao như vậy, khôi phục nhanh cũng không được sao.
Nhạc Thành nói, trong lòng hắn tự nhiên rõ ràng, nếu trong cơ thể không có tháp Hạo Thiên và Hỏa Linh Châu, Nhạc Thành biết không thể khôi phục nhanh như vậy. Có Hỏa Linh Châu linh khí chèo chống, ba ngày thời gian đã hoàn toàn khôi phục. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Thành trong lòng thầm nghĩ, nếu hắn thu thập đủ chín viên linh châu cho vào tháp Hạo Thiên thì tháp Hạo Thiên uy lực sẽ là mạnh bao nhiêu, Nhạc Thành trong lòng có chút chờ mong.
- Chàng có việc gì không, chàng có bị thương không?
Yến Hiểu Kỳ đi đến bên người Nhạc Thành hỏi.
- Ta không có việc gì.
Nhạc Thành nhìn Yến Hiểu Kỳ trả lời.
Bây giờ, Nhạc Siêu, Minh Yêu, Huyễn Yêu cũng đã dừng điều tức tỉnh lại, ba người bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
- Chúng ta đi thôi.
Nhạc Thành nói với mọi người, thời gian đã qua hơn một tháng, Nhạc Thành cũng muốn sớm đến cổ động một chút.
Thu dọn mọi thứ xong, sau đó mọi người tiếp tục hướng phía Đông đi đến, mọi người đều biết, hai tháng trước, nhất định phải đến Cổ động mới được.
Có Thanh Đồng tại bên người, Nhạc Thành phát hiện trên đường đi không có bất kỳ con yêu thú nào, Nhạc Thành nghĩ là do Thanh Đồng âm thầm ra tay, điều này tiết kiệm cho mọi người không ít thời gian, đồng thời, cũng miễn đi không ít phiền toái.
Nhạc Thành bây giờ không cần lo lắng Yêu thú, cũng chỉ có lo lắng gặp phải trận pháp ở trong này, chỉ cần không gặp trận pháp, Nhạc Thành sẽ không lo lắng có cái gì. Về phần Nhạc Dao nói về ảo cảnh, Nhạc Thành nghĩ đó là trận pháp mê trận, mặc dù uy lực không phải rất mạnh, nhưng bát tinh Đấu tôn như rất mạnh này như thế nào rồi.
Bên trong cổ nham, Nhạc Thành mặc dù có hứng thú, nhưng bây giờ Nhạc Thành cho rằng việc trọng yếu nhất là thu thập đầy đủ Linh châu Thượng cổ, nếu ở bên trong cổ nham thu thập được tất cả linh châu, tháp Hạo Thiên đạt được uy lực tuyệt đối khủng bố.
Lúc này ở một chỗ trong sơn động, hai hắc y Thanh niên đang ngồi, quanh thân hai người hắc mang nồng đậm, một lát sau, hai người thu hồi khí tức lại, lập tức mở ra hai mắt, trong mắt hai người ánh sánh chợt lóe lên.
- Lần này không nghĩ tới Nhạc Thành tiểu tử kia nhặt được tiện nghi như vậy, đám người của Toan Nghê tộc, viễn cổ Hổ tộc, thần Phượng tộc quả thực là một lũ phế vật.
Trong sơn động, Đoan Mộc Xuyên vẻ mặt tràn đầy hàn ý lạnh lùng nói.
- Không nghĩ tới tiểu tử kia lấy trữ vật giới chỉ của Phượng Lâm, Long Huy, còn trữ vật giới chỉ của hai người viễn cổ Hổ tộc kia cũng đã rơi vào trong tay hắn, chẳng lẽ hắn cũng muốn những bảo vật kia sao.
Đoan Mộc Nguyên nghi hoặc, nói.
- Đây là bảo vật chúng ta cần, nhưng đối với Nhạc gia tác dụng cũng không lớn, đúng là tiểu tử kia thấy chúng ta muốn trữ vật giới chỉ, cho nên hắn mới cầm đi như vậy.
Đoan Mộc Xuyên chần chờ một chút, trả lời.
- Nhưng mà những vật kia đối với chúng ta rất là trọng yếu, bây giờ chúng ta nên làm cái gì bây giờ.
Đoan Mộc Nguyên hỏi.
- Bọn hắn mặc dù là nhiều người, nhưng mà nhiều người cũng không phải là có tác dụng, đúng là tất cả trữ vật giới chỉ đều tại trên tay của hắn, cộng thêm người tứ đại nhân tộc, chúng ta hốt gọn một mẻ.
Đoan Mộc Xuyên âm ngoan, cười lạnh.
- Không sai, chúng ta khỏi cần phiền toái như vậy, dù sao bọn họ đều phải chết.
Đoan Mộc Nguyên cười lạnh, lập tức nói:
- Không biết hai vị Thái thượng trưởng lão sắp xếp như thế nào, lần này thần điện cúng ta động thủ sau hai trăm năm, sẽ làm cho tứ đại nhân tộc trở tay không kịp.
- Cái này khỏi cần chúng ta quan tâm, hai chúng ta cũng chỉ cần đem những người này toàn bộ giải quyết là được rồi.
Đoan Mộc Xuyên cười lạnh nói.
Xa xôi trên đại lục Huyền Thiên, Dược thành bên trong Quỷ Uyên, có hai người đang đứng ở đỉnh núi nhìn về một phía xa xăm, trong ánh mắt lo lắng.
- Đại ca, Thành Nhi này đã ở Huyền thiên nội lục vài năm rồi.
Trên đỉnh núi có hai đạo thân ảnh, mà hai người này, là Nhạc Tử Phong và Nhạc Tử Sơn.
- Đúng vậy, cũng không biết nó có trở lại Nhạc gia không.
Nhạc Tử Sơn nói.
- Đại ca, tính cách Thành Nhi như thế nào chúng ta còn không biết sao, nhất định không có việc gì đâu, nói không chừng qua một thời gian ngắn sẽ quay trở về.
Một lát sau, Nhạc Tử Phong nhìn Nhạc Tử Sơn trả lời.