Nhạc Thành sắc mặt trầm xuống, sau đó thân hình mỉm cười lui ra sau, hắn lúc này đã sớm có chuẩn bị, Nhạc Thành tự nhiên không bối rối, lúc này trong hai tay của Nhạc Thành xuất hiện một mảnh quang mang màu xanh hướng về phía lôi điện trụ lao đến.
Bởi vì muốn thử uy lực điện trụ một chút, Nhạc Thành cũng chỉ có ngạnh kháng mà thôi.
- Thịch.
Một tiếng nổ mạnh, một ít lôi điện trụ cùng thanh sắc quang mang trong tay Nhạc Thành va chạm vào nhau, lập tức lực lượng khổng lồ khuếch tán ra, sau đó lôi điện trụ bị đánh tan ra, thân hình Nhạc Thành đồng thời cũng bị cỗ lực lượng khổng lồ này đẩy lui ra sau mấy bước, ánh sánh Kim Long chi thể trên người cũng tối sầm lại.
Cón mấy đạo lôi điện bổ về phía Đoan Mộc Nguyên cũng bị quang cầu mầu đen sáng ngăn cản đánh nát, thân hình Đoan Mộc Nguyên chỉ lui về phía sau hai bước mà thôi, so với Nhạc Thành tốt hơn không ít. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhìn thấy Nhạc Thành tiếp nhận được lôi điện trụ, ba cô gái Yến Hiểu Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.
- Ti ti.
Hai đạo lôi điện trụ bị Nhạc Thành cùng Đoan Mộc Nguyên đánh tan, sau đó trên thạch bích xuất hiện một mảnh điện mang nhanh chóng nhảy đến, từng đường điện mang giao thoa tràn ngập quang mang.
- Oanh.
- Ti ti.
Trên không trung, lôi vân chiếm giữ cũng thay đổi, một mảnh lôi điện mang lập loè bốn phía quay vòng, làm cho người ta nhìn cũng có cảm giác sợ hãi.
Nhạc Thành nhìn thấy như vậy, đột nhiên sắc mặt khó coi.
- Không xong, xúc động đến cấm chế sao?
Nhạc Thành thả người cấp tốc hướng về phía đám người Yến Hiểu Kỳ lao đến, lập tức thân ảnh như điện hướng bệ đá mà đi, theo dự đoán của Nhạc Thành thì bên trong nhất định là mình và Đoan Mộc Nguyên vô tình xúc động đến cấm chế rồi, hoặc là hai người đi vào vách núi cũng đã đụng phải cấm chế, trong này vốn vô cùng quỷ dị.
- Oanh.
- Đùng.
Hai cánh tay thô điện trụ nhằm chỗ Nhạc Thành vừa mới nhảy đi, đánh xuống, một tiếng sét vang lên, sau đó thấy xuất hiện mấy cái khe hở.
- Vèo.
Đoan Mộc Nguyên bây giờ vẻ mặt ngưng trọng quay lại trên bệ đá, sau khi nhìn thấy trên thạch bích lôi vân phản ứng, tất cả mọi người đều có dự cảm bất hảo.
- Ti ti.
Trên vách núi đá lôi điện mang không kiêng nể gì lập loè không ngừng, đặc biệt là trên không trung xuất hiện lôi vân nồng đậm, đã cách mọi người càng ngày càng gần, giống như là muốn rơi vào đỉnh đầu mọi người vậy.
Chung quanh không gian bên trong lại xuất hiện một mảnh lờ mờ, lờ mờ đến mức mà mọi người ở dưới chân núi cũng không thể trông thấy, mọi người bây giờ nhìn lên, cũng chỉ có thể nhìn thấp thoáng đỉnh núi, phần còn lại là lờ mờ ngăn cản.
Một cỗ khí tức cường hãn bao phủ, bây giờ mọi người ở bên trong, ngoại trừ Nhạc Thành, Thanh Đồng, Yến Hiểu Kỳ, Hắc Ám Thần điện Đoan Mộc Nguyên, Đoan Mộc Xuyên, Viễn cổ Minh Xà tộc Minh Yêu cùng Huyễn Yêu ra, những thứ khác sắc mặt có chút tái nhợt, ở chỗ này có một cỗ khí tức quỷ dị cường hãn như vậy, thực lực hơi thấp không thể chống lại.
- Đùng.
- Ầm ầm.
Tiếng lôi điện nổ vang, lập tức phía trước vài trăm mét, trên vách núi đá một cánh tay thô điện trụ trực tiếp bổ về phía trên bệ đá lao đến trước thân mọi người.
- Đáng chết.
Nhạc Thành thầm mắng một tiếng, trên bệ đá diện tích không nhỏ, khoảng 2000m, mà lôi điện trụ bổ về phía nhóm người Nhạc Thành mà đến.
- Toàn Phong trảm.
Trong tay Nhạc Thành nhanh chóng đánh ra thủ ấn, lập tức hai tay đánh về phía điện trụ.
- Thịch.
Hai cỗ lực lượng tại phía trước bạo phá ra, cỗ lực lượng này mạnh mẽ làm rung động bệ đá mà đám người của Nhạc Thành kịch liệt.
Nhìn thấy lôi điện trụ công kích về phía đám người Nhạc Thành, hai người Phượng Lâm cùng Long Huy trên mặt mỉm cười.
- Thình thình.
- Ầm ầm.
Trong lúc hai người còn chưa có cười xong gặp ngay hậu quả, lúc này trên không trung có chục lôi điện trụ bổ về phía hai người, sau đó lao đến đỉnh đầu của bọn họ đánh xuống.
Hai người này cũng không có thực lực mạnh bạo để kháng cự lôi điện trụ công kích, do đó hướng về phía đám người Nhạc Thành lao đến, mười lôi điện trụ toàn bộ bổ vào chỗ bọn họ. Hai người không có do dự, đều chạy hướng về phía Nhạc Thành cùng người của tứ đại nhân tộc.
Chục đạo lôi điện trụ làmcho Hắc Ám Thần điện Đoan Mộc Nguyên cùng Đoan Mộc Xuyên cũng bị ảnh hưởng, hai người sắc mặt trầm xuống, hắn cũng không có cấp tốc hướng về phía Nhạc Thành nhảy đến, mà hai thân ảnh lúc này như ảo ảnh biến mất ngay tại chỗ.
Hai người tốc độ nhanh như thiểm điện, chỉ là công kích bọn họn lại là tia chớp, cho nên vẫn có hai đạo lôi điện trụ lao đến.
Hai người cũng không có bối rối, chỉ thấy hai người đánh ra một mảnh hắc mang nồng đậm bọc lấy tờn thân, lập tức vừng sáng màu đen cầu nghênh hường về phía lôi điện trụ.
- Thình thình.
Hai lực lượng va chạm vào nhau, sau đó rung động kích giải tán, thân hình của Đoan Mộc Xuyên cùng Đoan Mộc Nguyên cũng hơi chếch ra sau, lập tức biến mất ngay tại chỗ.
- Thình thình.
Còn lại mấy đạo điện trụ cứ trực tiếp rơi vào bệ đá, trên bệ đá bị oanh kích vang lên, sau đó bắt đầu rạn nứt, chỗ bị điện trụ bổ trúng hình thành một cái hố sâu.
Phượng Lâm cùng Long Huy hai người hiểm hiểm tránh thoát khỏi lôi điện trụ oanh kích, bây giờ lao đến chỗ đội hình của Nhạc Thành.
- Hai người các ngươi tới đây làm cái gì.
Nhạc Thành nhìn hai người này hỏi.
- Ở đây cũng không phải là đất của Nhạc gia ngươi, chúng ta bây giờ liên thủ, chẳng lẽ muốn tránh điện trụ cũng không được sao.
Phượng Lâm nhìn Nhạc Thành trả lời, trong ánh mắt lóe lên một tia quỷ dị.
- Thật không, hậu quả là do các ngươi tự phụ mà.
Nhạc Thành nhìn Phượng Lâm nói.
Khuôn mặt Nhạc Thành lần nữa khó coi nhìn lên, trên thạch bích có mấy đạo điện trụ lúc này đang trực tiếp bổ tới.