Mục lục
Tu Chân Giả Tại Dị Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đi mau.
Nhạc Thành đột nhiên nói, lập tức cấp tốc hướng bên ngoài chạy trốn, nếu sơn động này sụp đổ mà nói, thì rất là phiền toái.
Một đường chạy như điên, trong sơn động kịch liệt lắc lư cũng càng ngày càng mạnh, Minh Yêu cảm giác được sơn động lúc lắc, nàng cấp tốc chạy theo Nhạc Thành, lúc này hai người toàn lực hướng phía ngoài chạy đi.
Một mảnh quang mang chói từ phía trước xuất hiện, Nhạc Thành biết rõ cuối cùng thông đạo, là lối ra.
- Ầm ầm.
Ở phía trước có một khối đá rất lớn sụp xuống, cửa động phía trước bị chặn đứng lại.
- Kiếm Âm Dương.
Nhạc Thành không chút do dự thủ ấn trong tay đánh ra, lập tức bên trong mi tâm một mảnh kiếm quang tràn ngập ra, kiếm Âm Dương đã trôi nổi ở trước thân Nhạc Thành, một vừng sáng màu trắng đại thịnh, ở trong sơn động chiếu sáng giống như ban ngày vậy.
- Kiếm Âm Dương, khởi.
Nhạc Thành trong tay thủ ấn biến đổi, một mảnh quỷ dị Kiếm mang chấn động vang lên.
Lúc này Kiếm Âm Dương chia ra làm bảy, lập tức bảy thanh kiếm Âm Dương hợp thành một cái kiếm trận hình tròn, kiếm Âm Dương cộng hưởng vang lêm, cũng hóa thành bảy đường hình tròn quay vòng xông về phía cửa đá.
- Xuy xuy xuy.
Bảy đường sáng quay vòng đánh vào tảng đá kia đột nhiên tạo thành nhiều mảnh vỡ, lập tức Nhạc Thành cùng Minh Yêu đồng loạt lao ra.
Trước mắt, Nhạc Thành rốt cục nhảy ra khỏi sơn động, Nhạc Thành kinh ngạc phát hiện, sau khi ra tới cửa động chính là cửa vào sơn động ở trên đỉnh núi.
- Ầm ầm.
Lúc này cả đỉnh núi không ngừng lay động, giống như muốn sụp đổ vậy, lúc này Nhạc Thành cảm thấy đỉnh núi như lung lay sắp đổ vậy.
- Đi.
Nhạc Thành mỉm cười la lớn, thân hình lập tức cấp tốc lao đi, đỉnh núi này sắp sụp đổ, chung quanh mấy ngàn thước sẽ bị chôn vùi.
- Thịch.
- Thình thịch.
Nhạc Thành vừa mới chạy đến rừng trúc, tiếp sau đó chứng kiến đỉnh núi trực tiếp bị sụp đổ xuống phía dưới, đá vụn tung bay đầy trời, bụi đất bay mù mịt.
- Xuy xuy.
Không gian quỷ dị lúc lắc vang lên, lúc này Nhạc Thành nhìn thấy rừng trúc quỷ dị biến mất.
Dãy núi cùng rừng trúc giống như hóa thành sương mù vậy, biến mất tựa như ảo cảnh, điều này làm cho Minh Yêu trợn mắt, loại hiện tượng này làm cho nàng có nằm mơ cũng không có nghĩ đến.
Một lát sau, chỉ thấy ảo cảnh vô ảnh vô tung biến mất, hai người đứng ở rừng trúc, thì ra cả một mảnh rừng trúc cũng là ảo cảnh, ngay từ đầu, hai người đã bị ảo cảnh vây khốn.
- Ảo cảnh thật là lợi hại.
Nhạc Thành hít một hơi lạnh, nếu hắn không có phát hiện sớm, chính là bị rừng trúc vây khốn không biết đến bao giờ mới có thể thoát ra được.
Khó trách Nhạc Dao trưởng lão nói ở đây có ảo cảnh cùng ma thú cực kỳ lợi hại, xem ra Nhạc Dao trưởng lão lúc trước cũng gặp phải ảo cảnh, Nhạc Thành cảm giác được hắn thoát khốn cũng giống như Minh Yêu.
- Nhạc Thành, đây xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ chúng ta đi một ngày, đều là bên trong ảo cảnh sao.
Minh Yêu kinh ngạc hỏi.
- Không sai, chúng ta đi một ngày, cũng là tại bên trong ảo cảnh, bây giờ mới thoát ra được.
Nhạc Thành trả lời.
- Ảo cảnh thật lợi hại.
Một lát sau, Minh Yêu kinh ngạc nói.
Nhạc Thành đánh giá rừng trúc biến mất, lúc này trước mắt hắn là một dãy núi, xa xa nhìn về phía trên, có một rừng cây rậm rạp, vùng núi này thoạt nhìn vô biên vô hạn.
- Nhạc Thành, vùng núi này là ảo cảnh sao.
Minh Yêu nhìn Nhạc Thành hỏi, bây giờ Minh Yêu nghĩ rằng đâu đâu cũng là ảo cảnh.
- Chắc là không phải.
Nhạc Thành nói.
Thời gian từ từ trôi qua, Nhạc Thành cùng Minh Yêu tiếp tục hướng phía Đông đi đến, lúc trước tại bên trong rừng trúc gặp phải ảo cảnh đã chậm trễ thời gian một ngày, lúc này hai người không dám trì hoãn thời gian một phút nào nữa.
Yến Hiểu Kỳ lúc này nhằm phía Đông mà đi, nàng cảnh giác nhìn về phía chung quanh, lú này nàng mong muốn miễn là không đụng phải nguy hiểm, lúc trước nàng vừa mới từ bên trong một ổ ma thú chạy ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Chung quanh dãy núi hết thảy vắng vẻ, có một số âm thanh ma thú quỷ dị truyền đến.
Nghe thấy tiếng thú minh, Yến Hiểu Kỳ mặc dù không sợ, nhưng cũng có chút bối rối, chủ yếu là do khí tức quỷ dị dọa người, ở chung quanh chỉ còn lại một mình nàng, tất cả đều trở lên cô tịch.
- Hiểu Kỳ tỷ, là chị sao, ta còn tưởng rằng đây là ma thú đấy, làm ta sợ hãi quá.
Một bóng hình xinh đẹp màu hồng đột ngột từ phía sau một cây đại thụ nhảy ra, đó chính là Tôn Thi Thi.
Tôn Thi Thi sau khi rời khỏi thuỷ vực, sau đó điều tức một ngày khôi phục thực lực, nàng một đường đi tới vùng núi này, không nghĩ đến đây gặp được Yến Hiểu Kỳ.
- Thi Thi, là ngươi sao.
Yến Hiểu Kỳ mỉm cười, rốt cục ở chỗ quỷ dị gặp người quen.
- Hiểu Kỳ tỷ, ngươi không nhìn thấy bọn họ sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK