Nhạc Thành vỗ vỗ cái đầu Thanh Đồng, lập tức từ trong trữ vật giới chỉ ấy ra hai khỏa đan dược đưa cho Thanh Đồng, một cổ linh dược nồng đậm tràn ngập không gian, hai khỏa đan dược này là cửu phẩm sơ giai đan dược, khí tức linh dược nồng đậm làm cho lão ma Bàn Thiên, Triệu Tuệ Quang không khỏi hai mắt đỏ thẫm nhìn vào trong tay Nhạc Thành.
- Cửu phẩm sơ giai đan dược.
Nhóm người Kim lão quái trợn mắt nhìn, thanh niên này tiện tay xuất ra là cửu phẩm đan dược.
- Hảo, con cũng không ăn bọn họ.
Thanh Đồng mân mê cái miệng nhỏ nhắn, tựa hồ không muốn, lập tức tiếp nhận cửu phẩm đan dược trong tay Nhạc Thành nhét vào trong miệng.
Nhìn Nhạc Thành, bây giờ lão ma Bàn Thiên hai mắt nóng bỏng, đây tuyệt đối là bảo tàng, trên thân thanh niên này nhất định có không ít.
- Tiểu tử, để trữ vật giới chỉ lại, sau đó ta tha cho các ngươi một mạng.
Lão ma Bàn Thiên nói, trong mắt nhìn chằm chằm trữ vật giới chỉ trong tay Nhạc Thành không tha.
- Ta để trữ vật giới chỉ cho ngươi, vậy các ngươi liền làm Nhạc gia tộc bên ngoài hộ pháp thế nào.
Nhạc Thành mỉm cười nhìn lão ma Bàn Thiên nói.
- Có thể, chỉ cần ngươi đem trữ vật giới chỉ đưa cho ta, ta làm Nhạc gia tộc bên ngoài hộ pháp.
Lão ma Bàn Thiên sững sờ, lập tức âm hiểm cười, trong lòng không khỏi có chút hoài nghi, tiểu tử này có chút không thông minh, mình cầm trữ vật giới chỉ, sau đó cũng không quản cái gì Nhạc gia hộ pháp.
- Vậy ta cho các ngươi đây.
Nhạc Thành nhìn Kim lão quái, Nam Tương Tử, hỏi.
- Chúng ta đồng ý, chỉ cần ngươi giao trữ vật giới chỉ ra, chúng ta đáp ứng ngươi làm Nhạc gia tộc bên ngoài hộ pháp.
Kim lão quái, Nam Tương Tử đã sớm nhìn trữ vật giới chỉ trong tay Nhạc Thành, nhìn thấy Nhạc Thành hỏi bọn họ, một đám cùng đồng ý.
- Tốt lắm, nếu các ngươi đáp ứng là được rồi, trữ vật giới chỉ cấp cho các ngươi.
Nhạc Thành mỉm cười, lập tức tháo chiếc nhẫn trữ vật của mình xuống, ném cho lão ma Bàn Thiên.
Hoả Lão, Yêu Huyên, Yến Hiểu Kỳ nhìn thấy Nhạc Thành thật sự tháo trữ vật giới chỉ giao cho lão ma Bàn Thiên, không khỏi nghi hoặc không thôi. Chỉ có Đại Song cùng Tiểu Song hơi chút mỉm cười, trong lòng rõ ràng nhất, trữ vật giới chỉ chủ nhân đã sớm dùng thần thức phong ấn, người khác cầm trữ vật giới chỉ căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, tâm niệm chủ nhân vừa động, tùy thời có thể thu hồi trữ vật giới chỉ.
- Ha ha.
Lão ma Bàn Thiên ha ha cười, lập tức tiếp nhận trữ vật giới chỉ như nhặt được chí bảo vậy, một cổ Linh hồn lực xâm nhập vào.
Bỗng dưng, lão ma Bàn Thiên sắc mặt khó nhìn, trữ vật giới chỉ hắn căn bản không thể mở ra, mặt trên tựa hồ có một cỗ Linh hồn lực cường hãn phong ấn.
- Tiểu tử, ngươi đùa bỡn ta sao.
Lão ma Bàn Thiên nhìn Nhạc Thành lạnh nhạt nói, tựa hồ vô cùng giận dữ rồi, bây giờ lão ma Bàn Thiên cũng không ngờ, đúng là linh hồn phong ấn hắn không thể mở ra.
- Ngươi muốn trữ vật giới chỉ, ta đưa cho ngươi, nhưng ta không nói ngươi không thể mở, cái này không liên quan đến ta.
Nhạc Thành bất đắc dĩ cười nói.
- Các ngươi thử xem.
Lão ma Bàn Thiên hung hăng nhìn Nhạc Thành, lập tức lấy trữ vật giới chỉ giao cho Nam Tương Tử.
Nam Tương Tử cũng thử qua một lần, sau đó giao cho Kim lão quái, Kim lão quái cũng không có bất kỳ đích phương pháp xử lý, cuối cùng đưa cho Lạc Mộc cùng Phá Ngọc thử qua. Lúc này cũng không có bất kỳ biện pháp nào, lão ma Bàn Thiên không thể mở, bọn hắn càng không thể mở ra, thực lực lão ma Bàn Thiên trong bọn họ là mạnh nhất rồi.
- Tiểu tử, là ngươi cố ý. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Lão ma Bàn Thiên nhìn Nhạc Thành lạnh nhạt nói.
- Thu.
Nhạc Thành không nói lời nào, thủ ấn trong tay đưa lên, lập tức trữ vật giới chỉ nhanh chóng quay lại trên tay Nhạc Thành, trữ vật giới chỉ biến mất, Lạc Mộc cũng không có phục hồi tinh thần lại.
- Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng chúng ta dễ chơi hay sao, ngươi sẽ phải hối hận.
Lão ma Bàn Thiên rốt cục phẫn nộ, trong hai mắt toát ra một cổ sát ý, hung hăng nhìn Nhạc Thành.
- Ta đã giao trữ vật giới chỉ cho ngươi, nhưng ta cũng không nói không thể thu trở về, các ngươi cũng đáp ứng làm Nhạc gia tộc bên ngoài hộ pháp, vậy về sau đi theo bên cạnh ta, nếu không....
Nhạc Thành vốn mỉm cười nhìn đám người lão ma Bàn Thiên nói, bây giờ đột trong ánh mắt thấy lạnh cả người, lạnh lùng nói:
- Nếu không nghe lời, giết không tha.
- Tiểu tử, khẩu khí thật lớn, không biết trời cao đất rộng, hôm nay, ta muốn nhìn ngươi làm thế nào giết không tha.
Lão ma Bàn Thiên sắc mặt trầm xuống, hắn tu vi bốn tinh đấu Thánh, sống cũng gần ngàn năm, lúc này bị tiểu tử uy hiếp, trong lòng sát ý tràn ngập.
- Triệu Tuệ Quang, ngươi nếu đi một bước, giết không tha.
Nhạc Thành quát lạnh, chỉ thấy Triệu Tuệ Quang thừa dịp Nhạc Thành cùng lão ma Bàn Thiên nói chuyện, cũng lui về phía sau, lúc này hắn lui ra phía sau mấy chục thước rồi.
- Chư vị, các ngươi giải quyết chuyện của các ngươi, ta đi trước một bước.
Triệu Tuệ Quang sắc mặt trầm xuống, lập tức toàn lực t bỏ chạy, bây giờ hắn biết nếu không chạy, không có cơ hội nữa rồi.
- Nói qua ngươi lại nghe, muốn chết.
Nhạc Thành sát ý tràn ngập, lập tức tâm động.
- Phong Lôi Sí.
Một đôi Phong Lôi Sí tại sau lưng Nhạc Thành mở rộng ra, cùng lúc đó thân ảnh Nhạc Thành biến mất ngay tại chỗ.
- Kiếm Ám Ảnh.
Thân ảnh Nhạc Thành xuất hiện lần nữa, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, lúc này Nhạc Thành xuất hiện ở trước thân Triệu Tuệ Quang, đồng thời ba đường màu vàng sáng quay vòng trong tay xẹt qua.
- Ngươi...
Triệu Tuệ Quang sắc mặt thất kinh, hắn đang muốn ngưng tụ Thổ hệ ma pháp, thì ba đường màu vàng sáng quay vòng trực tiếp xuất hiện ở trước người hắn, lập tức ba đường màu vàng sáng quay vòng trực tiếp đâm thấu bụng Triệu Tuệ Quang.
- Vốn muốn để lại bên người, là do ngươi muốn tìm chết.
Nhạc Thành lạnh lùng quát, thi thể Triệu Tuệ Quang được Nhạc Thành ném về phía Thanh Đồng, đồng thời trên thân Triệu Tuệ Quang tìm được hai cái trữ vật giới chỉ.