Nhạc Thành khẽ nói.
- Nhạc Thành, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến, ta bại, trả lại cho ngươi một mạng, chuyện này không liên quan tới sư tổ và Thanh Dương Môn.
Dịch Thiến trong mắt cố nén một tia bi thương, sau đó đi tới bên người Nhạc Thành, nhìn chăm chú vào Nhạc Thành
- Ta đã nói qua, ngươi không có tư cách này, ngươi không xứng.
Nhạc Thành nhàn nhạt nhìn Dịch Thiến nói, có lẽ ở một mức độ nào đó, còn muốn cảm tạ nàng, không có nàng, hắn cũng không thành Nhạc Thành, chẳng qua là trong chuyện này, Nhạc Thành chết đi thật sự không đáng giá.
- Ngươi dựa vào cái gì nói ta không xứng với chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta đáng hận sao như vậy sao.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành nói.
- Ngươi cũng không xứng hận ta, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, quyết định ban đầu của ngươi làm chết một người vô tội, thiếu chút nữa hại một gia tộc, ngươi chẳng lẽ cảm thấy còn chưa đáng hận sao.
Nhạc Thành lạnh giọng trả lời.
Lời nói của hai người làm cho mọi người trong đại sảnh đều mạc danh kỳ diệu, chỉ có Yến Hiểu Kỳ, Yêu Huyên mới biết chuyện gì xảy ra.
- Tốt, dĩ nhiên ta thật sự đáng hận như vậy, ta ngay cả tư cách khiêu chiến cũng không có, ta lúc này trả lại cho ngươi một mạng là được chứ gì.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành, trong tay một cổ đấu khí ngưng tụ, nhưng sau đó phách về phía trán của mình.
- Thiến Nhi không nên, Nhạc Thành, ngươi mau ngăn cản nàng lại.
Yến Hiểu Kỳ thần sắc đại biến, nhưng sau đó sợ hết hồn.
- Mạng của ngươi cũng không có tư cách mất như vậy.
Lúc này quanh thân Dịch Thiến bị thanh mang bao vây, thân người không cách nào nhúc nhích nửa phần.
- Thiến Nhi, ngươi không nên làm chuyện điên rồ.
Thượng Quan Uyển Nhi chạy đến bên người Dịch Thiến, hoa dung thất sắc vô cùng.
Nhạc Thành buông lỏng Dịch Thiến ra, nhưng không hề nữa nhìn Dịch Thiến một cái, chậm rãi đi tới bên người Yêu Huyên ngồi xuống, Nhạc Thành nhìn thấy Dịch Thiến, hắn biết Nhạc Thành lúc trước chết đi là không đáng giá, hay là trong lòng hắn lúc này tức giận, hết thảy, Nhạc Thành chết đi mới là người đáng thương nhất.
- Nhạc Thành, ngươi có thể nhục nhã ta, đây là ta tự tìm, nhưng ngươi tại sao còn muốn ngăn cản ta chết.
Dịch Thiến nhìn Nhạc Thành, trong mắt ướt át, nhưng sau đó chạy ra khỏi đại sảnh.
- Sư phụ, con đi xem Thiến Nhi một chút.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Thanh Dương Lão Tổ nói, nhưng sau đó đuổi theo.
Thanh Dương Lão Tổ sắc mặt có chút phức tạp, nàng cũng không biết phát sinh chuyện gì, mọi người trừ Yêu Huyên, Yến Hiểu Kỳ hai nàng, cũng không người nào biết.
- Xin lỗi chư vị, quấy rầy mọi người, đây chỉ là một ít chuyện trước kia thôi, lúc này không có chuyện gì.
Nhạc Thành nhìn thấy tất cả mọi người nghi hoặc nhìn mình, mỉm cười nói.
- Nhạc tộc trường, có thể nói cho lão bà tử hay không, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thanh Dương Lão Tổ sắc mặt hơi đổi, nhưngau đó thở dài nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Thanh Dương Lão Tổ không nên hỏi, chuyện này đã qua thật lâu, ta cũng không muốn nhắc lại.
Nhạc Thành khẽ nói, chuyện này đã qua mười mấy năm, Nhạc Thành chết đi nếu biết mình hiện tại thay hắn báo thù, vẫn đem Nhạc gia bảo vệ thật tốt, cũng sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền.
- Là truyện đã qua, cũng đừng nhắc lại nữa.
Hoàng Tôn giảng hòa, không khí lúc này rất khó xử.
- Chư vị, mọi người vừa mới nói tới chỗ nào, không nên bởi vì ta mà dừng lại. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nhạc Thành nhẹ nhẹ nói.
- Chúng ta nói đến Minh La cùng Long Dược, hai người này đều có thực lực năm sao Đấu Thánh, bọn họ đều đi vào Cực Viêm Chi Địa, lúc đó đối với tứ đại Nhân Tộc cùng Thần Hoàng Tộc có chút bất lợi.
Trần Đào nhìn Nhạc Thành nói.
- Minh La, Long Dược, hai người có thực lực năm sao Đấu Thánh sao.
Trong lòng Nhạc Thành cũng hơi giật mình, tam đại Thú Tộc hiện tại lien thủ với nhau, lại thêm Hắc Ám Thần Điện Thanh Sơn Lão Tổ, thực lực này rất khó đối phó.
- Minh La cùng Long Dược bởi vì cường giả trong tộc ngã xuống không ít, cho nên mới đi đến, lúc này chúng ta mời người có đủ thực lực chống lại đến đây thì thời gian cũng không còn kịp rồi, nhưng chúng ta tiến vào Cực Viêm Chi Địa tứ đại Nhân Tộc cùng Thần Hoàng Tộc có chút không ổn.
Vũ Văn Giác nói.
- Cực Viêm Chi Địa còn ba ngày nữa mở ra, đến lúc đó Thần Hoàng Tộc kết giới cũng sẽ tự động mở ra, người bên ngoài kết giới sẽ tiến vào Cực Viêm Chi Địa, chúng ta muốn ngăn cản cũng không có cách nào, nhiều nhất là ngăn cản sáu sao Đấu Thánh mà thôi.
Hoàng Tôn nói nhỏ.
- Chư vị cũng không cần quá khẩn trương, bên trong Cực Viêm Chi Địa là nơi tràn đầy nguy hiểm, năm sao Đấu Thánh ở bên trong cũng có nguy hiểm thật lớn, ở Cực Viêm Chi Địa Minh La cùng Long Dược và Thanh Sơn Lão Tổ cũng có phiền toái, lúc đó muốn đối phó với tứ đại Nhân Tộc cũng là hữu tâm vô lực.
Tôn Quân nói.
- Không sai, Cực Viêm Chi Địa là nơi nguy hiểm, so với Thúy Phong Cổ Nham còn hung hiểm vạn phần, phiền toái lớn nhất chúng ta cũng không phải Minh La cùng Long Dược, Thanh Sơn Lão Tổ kia, mà là nguy hiểm ở bên trong Cực Viêm Chi Địa.
Trần Đào khẽ nói.
- Cực Viêm Chi Địa nguy hiểm so với Thúy Phong Cổ Nham còn hung hiểm vạn phần.
Hoàng Tôn nói.
- Nhạc tộc trường, không biết ngươi có ý kiến gì.
Trần Xuân nhìn thấy Nhạc Thành không nói gì, sau đó nhìn Nhạc Thành hỏi.
- Điều này...
Nhạc Thành do dự một chút, sau đó trả lời:
- Ta xem đi một bước coi một bước, Cực Viêm Chi Địa này muốn đi, lo lắng cũng vô ích.
Nhạc Thành thở dài, tam đại Thú Tộc tới hai năm sao Đấu Thánh, hắn cũng không sợ những người kia đối phó với mình, dù sao có Hạo Thiên Tháp, hắn cũng không có nguy hiểm gì.
Nhưng sau đó mọi người thảo luận về Cực Viêm Chi Địa mới tản đi, trong chuyện này Nhạc Thành từ trong miệng Hoàng Tôn lão tổ, Thanh Dương Lão Tổ biết rồi một số chuyện, Hoàng Tôn lão tổ cùng Thanh Dương Lão Tổ cũng đi vào Cực Viêm Chi Địa, Cực Viêm Chi Địa có rất nhiều nguy hiểm, nhưng cũng có rất nhiều kỳ ngộ, bên trong nhiều có một số đan dược thần kỳ, mà đã mất tích ở Huyền Thiên nội lục rồi.