Trong mơ màng, tôi nhận ra Đồng Nhi đang than thở bên giường tôi, tôi hỏi cô ấy Vân Hương đâu? Cô ấy khóc nói đã ba ngày rồi còn chưa thả. Còn nói vì sao bệnh của tôi chưa khỏi, làm cô ấy rất lo lắng.
Tôi an ủi cô ấy, nói không có việc gì, lại hỏi tình hình bên ngoài.
Đồng Nhi nói trận chiến đã bắt đầu, vương gia nói nếu tình báo đã bị lộ nên tiên hạ thủ cường. Cô ấy nhờ người chuyển lời tới vương gia nói tôi bị bệnh, thế nhưng đã ba ngày mà một chút tin tức cũng không có.
Sợ là Lục Dĩnh Chi lại nhảy ra giữa đường rồi. Cho dù cô ta không ngăn cản, chiến sự khẩn cấp, Tiêu Huyên cũng không có cách nào phân thân để tới thăm tôi.
“Quên đi.” Tôi yếu ớt nói: “Bệnh này cũng không có gì nghiêm trọng, hạ sốt là khỏi.”
Đồng Nhi nói: “Hải Đường tỷ tỷ bắt mạch cho tiểu thư, tỷ ấy nói mạch tượng của tiểu thư rất kỳ quái.”
Tôi hoảng sợ, ngoài miệng nói: “Nha đầu Hải Đường ấy thì biết gì, đừng nghe cô ấy nói linh tinh.”
“Nhưng mà…”
“Ngay cả tôi cô cũng không tin?”
Đồng Nhi không còn cách nào khác, đành liên tục lau người hạ nhiệt độ cho tôi.
Ngày tiếp theo, nhiệt độ của tôi hơi giảm đi một chút, chuyển thành sốt nhẹ, nhưng toàn thân vẫn không có chút sức lực, không nhấc nổi người ra khỏi giường, hoàn toàn không làm được chuyện gì. Tôi vội vàng lấy thuốc đã chế sẵn, ăn vào, hiệu quả dường như cũng không lớn, đầu óc choáng váng, hơn nữa còn không ăn được gì.
Ngày đó, nghe nói chiến sự ở tiền phương rất ác liệt, vương gia trấn giữ chỉ huy, các thiếu tướng dũng mãnh giết địch. Vân Hương vẫn chưa trở về, Tống Tử Kính càng không thấy được cái bóng.
Nửa đêm, nóng sốt mơ màng, tôi sẽ nằm mơ, cảm giác giống như thật vậy.
Tựa hồ có người ngồi bên giường tôi, tôi có thể cảm nhận được cái lạnh từ trên bộ áo giáp của người đó, mang theo hơi thở nặng nề mệt mỏi nhuộm mùi máu tươi. Bàn tay đầy vết chai sạn vì quanh năm cầm kiếm vuốt ve gương mặt tôi, có chút thô ráp, có chút nhói đau, có chút lưu luyến.
Rồi có người cúi xuống, in đôi môi nóng rực lên trán tôi.
Tỉnh lại, bên cạnh chỉ có ánh trăng lạnh lùng trong trẻo, cái trán lại vẫn nóng bừng.
Tới ngày thứ năm, từ sáng sớm đã có người đến thông báo phải nhổ trại, nói rằng đã thắng trận, phải di chuyển về phía kinh thành.
Tôi khôi phục được một chút sức lực, không để ý đến sự phản đối của mọi người, mang theo đội quân y đi theo đại quân. Nhiệt huyết của mọi người cuồn cuộn như thủy triều, mãnh liệt trào dâng, thế nhưng tôi lại mờ mịt. Thắng lợi dường như đã ở ngay trước mắt, nhưng tôi vẫn không nhìn thấy ánh rạng đông, ngược lại còn cảm thấy có một bóng ma thật lớn đang ở phía trước đợi tôi. Đó rốt cuộc là cái gì?
Hải Đường ngồi cùng xe với tôi, không ngừng oán trách: “Đã bệnh thế này rồi còn không an phận. Vương gia cũng thật là, không tới được cũng không nhắn lấy một lời. Nam nhân ấy mà, cứ đánh trận là không còn nhìn thấy bất cứ chuyện gì nữa.”
Chuyện tôi lo lắng lại là Vân Hương, không một chút tin tức, không biết thế nào rồi.
Rốt cuộc vì sao cô ấy lại nhận mình là gian tế?
Trong lòng tôi ngày càng bất an, nghĩ rằng dù thế nào cũng phải gặp Tiêu Huyên, bàn bạc rõ ràng một chút mới được.
Nhất thời không chú ý, suy nghĩ quá nhiều vấn đề, bộ não chịu quá nhiều sức nặng, vang lên ong ong, choáng váng, nặng trĩu cho đến quân doanh mới. Nửa đêm hôm đó, có vẻ nhiệt độ lại tăng lên.
Trong mông lung, tiếng Đồng Nhi nói chuyện cùng ai đó lọt vào tai tôi.
“… Đã uống thuốc, nhưng không có tác dụng…”
“… Từ khi nào… Vì sao lại nghiêm trọng thế này?”
“Tiểu thư không cho nói!” Âm vực của Đồng Nhi tăng cao: “Nói là chiến sự quan trọng hơn!”
Người kia thấp giọng đáp lại vài câu, sau đó, một thứ gì đó mềm mại, lạnh lẽo trùm lên trán tôi. Tôi thở phào trong lòng, thật thoải mái.”
Có người đang dỗ dành tôi: “Tiểu Hoa, há miệng ra.”
Giọng nói kia thật quen thuộc, thật dịu dàng. Tôi hé miệng, một khối gì đó mát lạnh được nhét vào. Tròn tròn, trơn tuột, mang theo hương thơm. Là cái gì?
“Ngậm lấy, ngậm lấy là được.” Bàn tay lạnh lạnh của người kia vuốt ve cái trán nóng hầm hập của tôi, sau đó bắt mạch cho tôi.
Tôi lại nặng nề ngủ thiếp đi, rồi đột nhiên bị tiếng vỡ nát của chén trà làm cho giật mình tỉnh giấc. Tôi mở mắt, mọi thứ trong tầm mắt đều mờ ảo, tôi chỉ nhìn thấy một bóng người màu trắng.
“Quá hồ đồ!” Người kia đang nói, có vẻ rất tức giận.
Đồng Nhi hoảng hốt hỏi có chuyện gì. Người kia lại không nói, bởi vì tôi giật giật tay áo anh ta.
“Tiểu Hoa?” Người kia lập tức cúi người xuống.
Trong miệng tôi vẫn ngậm thứ mát lạnh kia, lẩm bẩm: “Vân Hương!”
Người kia giật mình, nói: “Cô ấy ổn cả. Coi như càng an toàn.”
Tôi nghe anh ta đảm bảo, biết rằng người này quỷ kế đa đoan nhưng sẽ không lừa dối, vì vậy yên lòng hơn nhiều.
“Bệnh của muội…”
Tôi quay đầu sang chỗ khác: “Ngủ một giấc sẽ không có việc gì.”
Thứ gì đó trong miệng dường như có công dụng kỳ diệu, luồng khí mát lạnh kia không ngừng truyền đến, kiên trì bền bỉ, đánh tan đi nhiệt độ cao trong cơ thể tôi từng chút một.
Khi tỉnh lại, cảm giác bên cạnh có người. Không phải Đồng Nhi.
Tôi cười khẽ: “Sao anh lại tới đây?”
“Muội tỉnh rồi?” Là giọng nói của Tống Tử Kính, mang theo sự mừng rỡ.
Tôi sững sờ một chút.
Bàn tay lạnh lạnh của anh ta sờ lên trán tôi: “Tốt hơn nhiều rồi. Muội cảm thấy thế nào?”
Tôi mở mắt nhìn anh ta, một lát sau mới nói: “Huynh… Bên ngoài thế nào rồi?”
Tống Tử Kính nhẹ giọng nói: “Tất cả đều tốt, muội yên tâm.” Ánh mắt anh ta dịu dàng, mang theo ý cười, nhìn chăm chú vào tôi.
Tôi uống hết một bát thuốc lớn, hổn hển thở: “Đã để huynh lo lắng rồi.”
Nụ cười của Tống Tử Kính tan đi, sắc mặt anh ta tối sầm nhìn tôi, nói: “Thể chất của muội vốn không tốt, lại không có nội lực hộ thân, không áp chế được độc tính, vì vậy thân thể mới càng ngày càng kém.”
Lỗ tai tôi ong ong vang lên một trận, trong chăn, bàn tay siết chặt góc áo. Tôi không dám nhìn anh ta.
“Huynh… đừng nói cho anh ấy, được không?”
Tống Tử Kính không nói gì.
Tôi cố gắng nâng người dậy: “Ít nhất hiện giờ đừng nói với anh ấy! Chờ đánh trận xong đã, sau đó hãy nói với anh ấy, được không? Dù sao nói lúc này, ngoại trừ tăng thêm phiền não cho anh ấy cũng không có tác dụng gì!”
Tống Tử Kính nhìn tôi không dời mắt, vẻ mặt rất phức tạp.
“Muội thật sự luôn luôn nghĩ cho hắn.”
Tôi tựa vào đầu giường, cười khổ: “Huynh đã nói, anh ấy là người làm đại sự. Muốn làm người phụ nữ bên cạnh anh ấy thì phải hiểu chuyện.”
“Lục Dĩnh Chi vẫn luôn ở bên cạnh hắn.”
Tôi đau như bị đâm, nhíu mày, quay mặt sang chỗ khác: “Chuyện đó nói sau đi.”
Tống Tử Kính nói: “Không nên giao vấn đề cho vương gia. Ta là nam nhân, ta có thể nói uội, nếu muội giao vấn đề này cho nam nhân giải quyết, kết quả, thường sẽ làm muội vô cùng đau đớn.”
Tống Tử Kính uyên thâm như vậy cũng phải dùng bản thân để thuyết minh vấn đề cho tôi, trình bày thói hư tật xấu của đàn ông, tôi sao có thể không nghe, nghe xong sao có thể không để bụng?
Thế nhưng, nếu tôi tự mình giải quyết, sợ rằng chính tôi cũng sẽ rất đau lòng.
Tống Tử Kính nói cho tôi biết, chúng tôi đã tới gần kinh thành. Triệu đảng binh bại như núi, tan đàn xẻ nghé, quan viên lớn nhỏ, hào môn vọng tộc nhao nhao chuyển đi, mấy trăm dặm xung quanh kinh thành đã hoàn toàn hỗn loạn. Chuyện này ngược lại càng tiện cho Yến quân thuận lợi hội hợp, triệt để truy quét tàn dư Triệu đảng, đợi thời cơ tấn công vào kinh thành.
Lúc trước Tạ gia còn bị giám thị, hiện giờ Triệu thị ốc còn không mang nổi mình ốc, cũng thả lỏng đi nhiều. Bà chị thái tử phi và ông anh rể thái tử của tôi không biết bị giam lỏng ở đâu. Thật ra như vậy cũng tốt, miễn cho đôi đó chen một chân làm rối chuyện.
Tống Tử Kính nói xong tình thế hiện giờ, chủ đề lại quay về tôi.
“Cũng may độc này có giải dược.” Cười khổ một chút rồi anh ta lại nói: “Ta vẫn nghĩ độc của vương gia giải thật kỳ quặc, không ngờ muội thật sự đập nồi dìm thuyền*, liều mình cứu giúp.”
* Đập nồi dìm thuyền: dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Anh ta thở dài một tiếng.
“Lúc đó tôi cũng là không còn biện pháp nào khác.” Tôi cười cười nói: “Anh ấy vừa phát độc vừa bị thương, giải dược lại chưa chế xong. Chỉ cần chần chờ một lát sẽ mất cơ hội tốt nhất để cứu chữa. Tôi sợ đến lúc đó độc của anh ấy chưa được giải, thương lại chưa lành, anh ấy nhất định sẽ chết. Trên sách viết, khi dùng dược có thể phối hợp với nội lực để ép độc tố ra, tuy dược chỉ là bán thành phẩm nhưng vẫn ép ra được hơn một nửa độc tố. Hiện giờ trong người anh ấy còn lại một chút độc, một thời gian tới sẽ không có ảnh hưởng gì, tôi lựa thời cơ lại chế giải dược là được.”
“Vậy độc trong người muội là thế nào?”
“Aiz.” Tôi thở dài: “Cũng là ngoài ý muốn thôi.”
“Trong sách viết chính xác là, Yên Hoa Tam Nguyệt là cổ độc. Đã là cổ thì có thể chuyển động. Thật ra trong sách viết cách giải độc chính là dùng dược tính thúc giục cổ sống trong cơ thể, rồi dùng nội lực ép độc tố ra ngoài. Dược tôi cho vương gia dùng tuy không phải loại thành phẩm nhưng cũng đủ để thôi thúc cổ hoạt động. Còn tôi, lúc đó dính không ít máu độc, đại khái là trên người có một vết trầy da nào đó... Tôi cũng ôm tâm lý may mắn, cứ nghĩ rằng sẽ không có việc gì. Cuối cũng vẫn không tránh được… Nhưng mà…” Tôi vội vàng bổ sung: “Sau đó tôi đã lập tức ăn thuốc giải chưa làm xong, vẫn có chút tác dụng, có thể ức chế phần lớn độc tính.”
Tống Tử Kinh nhíu mày, mang theo cơn giận mơ hồ, nói từng chữ thật kiên định: “Đợi chiến thắng rồi, ta sẽ tự mình đi tìm mấy loại dược còn thiếu, bất kể thế nào cũng phải giúp muội giải độc.”
Tôi cười cảm kích: “Làm phiền tiên sinh rồi.”
“Không phải muội đã hứa không gọi ta là tiên sinh nữa sao?” Tống Tử Kính đột nhiên nói.
Tôi nhìn gương mặt tươi cười nho nhã của anh ta, lúc này mới ngẩn người nhớ ra: “Tử Kính ca?”
Anh ta có vẻ rất vui mừng.
Tôi nói: “Tử Kính ca, chuyện Vân Hương… Tôi chỉ xin huynh điều tra rõ sự thực, trả lại sự trong sạch cho Vân Hương.”
Nụ cười Tống Tử Kính thoáng thu lại, quay về với vẻ cao thâm. Anh ta chỉ gật đầu. Trong lòng tôi rất bất an, chỉ là một cái gật đầu, một chữ cũng không có.
Tống Tử Kính nói: “Muội cũng phải hiểu, có một số chuyện thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thật ra rất phức tạp.”
Tôi thực sự càng ngày càng không hiểu được anh ta.
Qua Đông Chí, trăm vạn Yến quân đặt chân tới dưới tường thành.
Đó là một hồi chiến trận cuối cùng. Tiêu Huyên nếm mật nằm gai, vất vả lên kế hoạch hơn mười năm, toàn thể tướng sĩ Yến quân đẫm máu chiến đấu hơn hai năm, rốt cuộc ngày hôm nay đã có thể đối mặt với kẻ địch cuối cùng. Triệu đảng lại dám phát động dân chúng chưa kịp chạy trốn dùng máu thịt tới cản đường tiến của Yến quân. Dân chúng quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, bi thương tuyệt vọng bị xua tới chen chúc ở trước cổng thành.
Ai thấy môt màn như vậy đều sẽ khiếp sợ vô cùng.
“Kẻ cầm quyền lấy hạnh phúc của bách tính để mưu cầu, lấy sinh kế của vạn dân làm nhiệm vụ, một kẻ xua đuổi, đánh đập lê dân bách tính thật không bằng chó lợn…”
Tiêu Huyên hô to với bách tính một bài diễn thuyết nhận chức, vừa dễ hiểu, vừa chân thành cảm động, cũng hô lên tiếng lòng của dân chúng.
Không biết binh sĩ nào trong quân đột nhiên hô lên một tiếng: “Tam thúc! Là cháu đây! Là Trụ Tử đây!”
Một ông lão trong đám người đối diện lao ra: “Trụ Tử! Cháu còn sống!”
“Sống! Còn sống!” Một binh sĩ trẻ tuổi chạy ra trước trận: “Vương gia thu nhận cháu, để cháu theo vương gia đánh trận! Đánh chết bọn Triệu tặc! Báo thù cho cha mẹ cháu!”
Ông lão bị cản không thể chạy sang, nhưng vẫn kích động đến mức khóc rống lên: “Ông Trời có mắt, vương gia đức độ, để lại hậu duệ cho Trương gia chúng ta!”
Từ khi đó, tiếng hô bạn gọi bè từ nhỏ biến thành lớn, không ngừng vang lên.
“Cha…”
“Đại ca, đệ là tứ đệ đây!”
“Chú hai…”
“Vương lão nhị, ta là Lý Tử nhà đối diện đây!”
Cục diện vốn là giương cung bạt kiếm, chớp mắt đã thành đại hội nhận người thân. Có phải hơi quá khoa trương không. Cho dù là họ hàng tám đời cũng không đến mức thân quen như vậy chứ? Thế nhưng dân chúng đã bất kể có thân thích ở trong quân hay không, không có ai không bị bầu không khí này ảnh hưởng. Binh khí trong tay đã vứt bỏ trên mặt đất từ lâu, bất luận quen hay không quen, tất cả đều ôm lấy nhau. Trong những tiếng an ủi “ngày lành tới rồi” và nước mắt giàn dụa, Yến quân cứ thế đơn giản chậm rãi đưa bọn họ rời khỏi cổng thành.
Tôi nhìn Tống Tử Kính, Tống tiên sinh cười vô cùng đắc ý. Anh ta nói: “Vương gia đã biết trước lão già họ Triệu sẽ dùng đến chiêu này, đặc biệt dặn ta phải diễn màn kịch vừa rồi.”
Tiêu Huyên ngồi trên lưng ngựa, hăng hái cười, vung roi, dẫn đầu đội quân tiến sát tới tường thành.
Trên thành đã không còn bóng dáng binh sĩ, nhưng có một người đàn ông trung niên gầy gò mặc áo quan màu tím, mang theo vài quan viên, đứng ở nơi bắt mắt nhất.
Tống Tử Kính thấp giọng nói cho tôi biết: “Đó là Triệu Khiêm.”
Là Triệu tể tướng. Là ngọn nguồn của chiến tranh loạn lạc?
Triệu Khiêm chắp tay hành lễ với Tiêu Huyên.
“Thần, Triệu Khiêm, đặc biệt phụng mệnh Ngô hoàng vạn tuế, ở đây chờ nghịch tặc Tiêu Huyên. Thánh dụ của vạn tuế ở đây, nghịch tặc còn không xuống ngựa chịu trói?”
Thân hình cao ngất của Tiêu Huyên ngồi trên lưng ngựa, gương mặt tuấn tú bất khuất, gầy guộc, bình tĩnh, trầm ổn, chín chắn, không chút sợ hãi. Trên gương mặt anh mang theo nụ cười châm chọc, ánh mắt khẽ nhíu lại nhìn người phía trên tường thành.
“Triệu đại nhân, người thông minh không nói tiếng lóng. Hoàng thượng trọng bệnh đã lâu, bị các ngươi giam lỏng không nhìn thấy mặt trời, đối với các ngươi có tận cùng oán hận. Các ngươi từ đâu lấy được thánh chỉ này, khi quân phạm thượng, lừa gạt thiên hạ. Còn tưởng giang sơn này nằm trong bàn tay Triệu gia các ngươi hay sao?”
Khoảng cách quá xa, tôi không nhìn thấy biểu hiện của Triệu Khiêm. Chỉ thấy lão thu lại cánh tay đang làm ra vẻ, phía sau lão có người tiến lên, la lớn: “Tiêu Huyên! Ngươi cấu kết với Bắc Liêu, họa quốc ngược dân, biến quốc thổ thái bình thành nơi tụ tập tội ác, loạn thần tặc tử, trời đất không dung, nhân dân bách tính căm phẫn, ngươi đã biết tội chưa?”
Ý cười của Tiêu Huyên càng rõ ràng, lồng ngực rung rung, thật sự vui sướng, giống như đối phương đang ca ngợi anh ấy vậy.
Anh vung tay lên, Tống Tử Kính rời khỏi chỗ tôi, nhẹ nhàng đi tới trước quân, mở quyển sách tròn trong tay ra, vang vang đọc lên.
Đó là bài hịch, chữ chữ như châu như ngọc, mạnh mẽ đanh thép, giọng nói không lớn, cũng không tính là hùng hồn của Tống Tử Kính vang khắp chiến địa trống trải, bị tường thành vọng ngược lại, tạo nên cảm giác tuyên truyền giác ngộ rất lớn. Cả đại địa giống như đều đang rung lên, đáp lại trong im lặng.
“Thứ nhất, tham quan ô lại trải khắp quốc thổ, dối trên lừa trên, kết bè kéo cánh, quấy rồi triều cương; thứ hai, thuế khóa lao dịch nặng nề, tư tàng trục lợi, cướp đoạt của dân, chèn ép dân chúng; thứ ba, thế tộc hào môn lừa gạt cưỡng đoạt, phung phí tiền của, không để ý đến dân sinh khốn khổ…”
Tống Tử Kính lưu loát đọc tiếp, Triệu Khiêm ở trên tường thành vẫn còn nén nhịn được. Đến đoạn “vây cánh ngầm mở rộng khắp nơi, mưu sát ám toán”, cuối cùng ông ta cũng bộc phát, một chưởng vỗ mạnh lên viên gạch trên tường thành.
Triệu thừa tướng này nhìn có vẻ không giống người tập võ, không biết một chưởng này vỗ xuống, tay có đau hay không.
Tống Tử Kính cũng rất phối hợp mà ngừng lại.
Tiêu Huyên nói: “Sao vậy, Triệu đại nhân? Có cần ta đưa ví dụ không?”
Toàn thân Triệu Khiêm chấn động, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Huyên.
Tiêu Huyên nói: “Dẫn cô ta ra!”
Ai?
Tôi tò mò nhìn về phía Tống Tử Kính. Thế nhưng Tống Tử Kính đột nhiên quay mặt đi, không nhìn tôi.
Tôi nhìn thấy các binh sĩ tách ra một con đường. Hai người bị áp giải ra.
Khi nhìn rõ một gương mặt trong hai người đó, tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân đều đóng thành băng, trái tim ngừng đập, mọi âm thanh trên thế giới cách xa khỏi tôi trong nháy mắt.
Vân Hương?!
Cô bé xinh đẹp kia hơi cúi đầu, trang phục ngăn nắp sạch sẽ, vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống một con thiên nga chờ đợi cái chết.
Vân Hương từng rất nghiêm túc nói với tôi: “Muội không xứng.”
Đến bây giờ tôi mới biết cô ấy ý chỉ cái gì!
Tôi thoáng lảo đảo, lại được một binh sĩ đỡ lấy, đó là thân binh của Tống Tử Kính.
Bỗng nhiên, một ngọn lửa giận dữ bốc lên trong lòng tôi: bọn họ đã có kế hoạch từ lâu!
“Ngươi có nhận ra vị cô nương này không?” Tiêu Huyên hỏi: “Vị cô nương này đã ẩn nấp bên cạnh ta hơn ba năm, bề ngoài chưa từng thay đổi, ngài không nên quên mới được.”
Toàn thân Triệu Khiêm run run, cuống quýt quay đầu nói gì đó với người bên cạnh.
Giọng nói của Tiêu Huyên chói tai như nghiền nát băng đá: “Triệu đại nhân, ngươi sẽ không quên chính con gái của mình chứ! Triệu tiểu thư sẽ đau lòng lắm đấy!”
Hai chân tôi mềm nhũn, gần như ngồi bệt xuống đất.
Chuyện này, rốt cuộc là, là chuyện gì?!
Vì sao Vân Hương lại trở thành tiểu thư Triệu gia? Vì sao anh ấy nói ba năm nay diện mạo của Vân Hương chưa từng thay đổi? Vì sao chuyện này lại xảy ra? Vì sao không ai nói cho tôi biết trước?
Cuối cùng Vân Hương cũng ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Tiêu Huyên, sau đó nhìn về phướng tường thành.
“Cha…” Tiếng nói của cô ấy rất nhẹ, nhưng có thể truyền vào lỗ tai của tất cả mọi người.
Triệu Khiêm không vì thấy con gái mình bị bắt mà tỏ ra sợ hãi, lão chỉ thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên: “Đều là quân ăn hại như mẹ ngươi! Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong! Nuôi ngươi có ích lợi gì! Đừng gọi ta là cha! Ta không phải cha người! Ai biết cha ngươi là tên khốn nào…”
Vài người bên cạnh vội vàng kéo lão lại.
Từ lâu trước đây, có người nói cho tôi biết, Triệu gia chỉ có một cô con gái, chính là Triệu Phù Dung luôn ái mộ Tống Tử Kính kia. Một cô con gái được thiếp thất sinh ra không được thừa nhận, chưa ai từng gặp nàng.
Vân Hương?
Tôi lảo đảo đứng không vững. Trong người có một dòng khí cuồn cuộn, xông lên khiến tôi không thể hít thở được.
Đại quân cắm trại ngay dưới chân thành, tôi chạy vọt đi tìm Tiêu Huyên. Lần này, Lục Dĩnh Chi không phái người ngăn cản tôi.
Tôi chạy ào vào trong trướng, bên trong chỉ có một mình Tiêu Huyên.
Dường như anh đang đặc biệt đợi tôi.
Tôi nhìn anh, gương mặt kia vừa xa lạ, vừa quen thuộc.
Tôi hỏi: “Vì sao?”
Tiêu Huyên: “Nàng bình tĩnh một chút đã.”
“Nếu em xúc động, em đã trực tiếp đi tìm cô ấy rồi!”
Tiêu Huyên nhẹ giọng nói: “Tình cảm của nàng và cô ta tốt như vậy, ta không đành lòng nói cho nàng. Ta không muốn nhìn thấy loại vẻ mặt này xuất hiện trên gương mặt nàng.”
Tôi vừa hoảng sợ vừa giận dữ: “Anh không đành lòng nói cho em biết, vậy mà anh lại chọn tình cảnh như ngày hôm nay để em biết tất cả?”
Tiêu Huyên có chút bất đắc dĩ, nói: “Cuối cùng nàng vẫn sẽ biết.”
Tôi yên lặng.
“Anh… Các anh, biết từ khi nào?”
Tiêu Huyên khẽ nhíu mày một chút, nói: “Nàng còn nhớ khi nàng cùng Tử Kính rời khỏi kinh thành, qua sông bị tập kích không?”
“Sớm như vậy?” Tôi kinh ngạc.
“Khi đó, nàng bị tách khỏi bọn họ. Tử Kính dẫn theo cô ta tới tìm chúng ta. Một số chi tiết trên đường khiến Tử Kính nghi ngờ. Vân Hương bán mình tới Tạ gia trước khi nàng khỏi bệnh không lâu, chưa từng có biểu hiện gì không thích hợp. Thế nhưng khi chúng ta quay lại tìm thân thích của cô ta thì bọn họ đã không còn tung tích từ lâu.”
Tôi ngẩn người lắng nghe, từng câu từng chữ như những viên mưa đá đập lên đầu tôi.
“Không chỉ những chuyện này, còn có rất nhiều đầu mối khác. Trước đây khi còn ở Tạ gia, cô ta rất quen thuộc với những tiểu thương ở ngoài viện, thường xuyên tặng chút điểm tâm, hoa quả.”
“Đó là cô ấy thử tay nghề.” Tôi vội vàng nói.
“Cô ta đang liên lạc với tuyến tình báo.” Tiêu Huyên nghiêm mặt sửa lại: “Nàng trốn khỏi nhà, bởi vì cô ta để lại manh mối, Tạ gia mới tìm được nàng nhanh như vậy.”
“Em…” Tôi không biết nên nói gì.
“Qua sông bị tập kích cũng do cô ta tiết lộ hành tung. Tử Kính tương kế tựu kế, để cô ta đi theo ta; sau khi tới thành Tây Dao, cô ta luôn qua lại với đám tạp dịch. Không, đừng nói rằng cô ta thân cận với hạ nhân. Một người bị bắt trói hôm nay chính là tạp dịch trong quân! Vân Hương lấy được tình báo, sau đó luôn thông qua những người này để truyền ra ngoài.”
Tôi ngắt lời anh ấy: “Thế nhưng Vân Hương, cô ấy chỉ là một cô bé bình thường, cô ấy lấy đâu ra những tình báo này?”
“Người giúp cô ta lấy tin tình báo là một giáo úy dưới trướng ta. Tên này đã cắn lưỡi trong ngục. Nàng có cần thấy thi thể không?” Cả sắc mặt và giọng nói của Tiêu Huyên đều thật nghiêm khắc.
“Em… Anh…” Toàn thân tôi run run: “Cô ấy, nếu cô ấy có ý hại em, em đâu còn sống đến bây giờ?”
Tiêu Huyên thở dài: “Cô ta sẽ không hại nàng. Ta nói rồi, tình cảm của nàng và cô ta sâu nặng. Nguyên nhân chính là như vậy, khi ở Xích Thủy, cô ta hạ độc vào nước, vốn nên hạ độc cả trong nguồn nước của vương phủ, thế nhưng cô ta không muốn hại nàng mới không làm vậy. Sau đó, cô ta bị nhốt trong biển lửa, cô ta vốn đã muốn chết…”
Tôi giống như bị một tia sét đánh trúng: “Cô ấy… Cô ấy…”
“Nàng cứu cô ta.” Tiêu Huyên nói.
Trong mắt tôi có thứ gì đó nóng bỏng dâng lên.
“Em không tin.” Tôi gào lên: “Rõ ràng cô ấy chỉ là một cô bé thật bình thường! Rõ ràng là như vậy!”
Tiêu Huyên nắm chặt vai tôi: “Tiểu Hoa, nàng bình tĩnh một chút. Nàng nghĩ lại thật kỹ đi, nếu cô ta thật sự là một nữ tử bình thường, Tống Tử Kính muốn bắt cô ta hà cớ gì phải tốn nhiều sức lực như vậy?”
Tôi đứng ngẩn người, nhớ tới khi Tống Tử Kính áp giải Vân Hương đi luôn gắt gao bắt chặt mạch môn trên tay cô ấy.
Chân tôi như nhũn ra, Tiêu Huyên đỡ tôi ngồi xuống.
Tại sao có thể như vậy?
“Em muốn gặp cô ấy.”
Tiêu Huyên nói: “Ta dẫn nàng đi.”