• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Hoài Mân nhìn bầu trời tối om ngoài cửa sổ, không khỏi nhỏ giọng nói: “Mưa như thế này, nước sông Thanh sẽ dâng cao cho xem. Cuối xuân năm vừa rồi cũng thế này sao?”


Nam tử đứng lên, cũng nhìn ra ngoài đêm tối: “Đây là trận mưa to nhất trong mười năm qua. Tây Nam đã có ba chỗ cấp báo về đê điều. Hoàng thượng đã phái quan binh đi giữ đê.”


“Hạ quan thấy chỉ gia cố đê không thôi vẫn chưa đủ.” Tạ Hoài Mân nói.


Nam tử tập trung nhìn nàng chốc lát rồi mới hỏi: “Ngươi có ý kiến gì không?”


Tạ Hoài Mân cười: “Một đại phu như hạ quan, có thể có ý kiến gì uyên thâm? Chỉ là, mỗi lần có nạn hồng thủy luôn đi kèm với bệnh dịch hoành hành. Vôi sống, các loại dược liệu, đều phải chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng. Mấy năm qua hạ quan nghiên cứu y dược, cũng có chút tìm hiểu về các loại ôn dịch, có lẽ sẽ có chút tác dụng.”


“Cũng tốt.” Nam tử gật đầu: “Hy vọng lần này đê có thể giữ được, chỉ mong năm nay bách tính không trôi giạt khắp nơi là tốt rồi.”


Tạ Hoài Mân nhạy cảm nghe được sự mệt mỏi trong câu nói của anh ta, trong lòng khẽ động.


Ngữ khí này, thật sự rất quen thuộc.


Đêm khuya, trong lều tướng soái, một ngọn đèn lẻ loi nơi bàn giấy, có người luôn dùng đôi mắt đầy tơ máu nhìn nàng, dịu dàng cười. Tất cả lo lắng và mệt mỏi, tất cả, đều được che lấp thật sâu, chỉ vì không muốn làm nàng lo lắng. Chỉ những khi mệt mỏi đến tận cùng mới có thể hiện ra từ đáy lòng.


“Đại nhân.” Tạ Hoài Mân không khỏi nhẹ nhàng nói: “Đêm đã khuya rồi, ngài nên trở về nghỉ ngơi đi.”


Lúc này, nam tử mới khôi phục tinh thần từ trong trầm tư, sắc mặt sầu lo, mệt nhọc lập tức quét sạch, trở lại với dáng vẻ kiên cường, thâm sâu.


Hắn nhìn cô gái luôn đứng cách mình rất xa, trên gương mặt thanh tú của nàng là sự thân thiện đơn thuần, tuy phong thái không hề giống hắn, nhưng hắn luôn cảm thấy rất thân thiết tự nhiên, cảm giác rất quen thuộc.


Vũ Văn Dịch ra khỏi Đồ thư các, thị vệ chờ bên ngoài lập tức tới đón. Thiếp thân thái giám Thường Hỉ vội vàng khoác một chiếc áo khoác rộng lên vai hắn, sau đó mở ô.


Nước mưa ào ào rơi trên mặt ô. Thường Hỉ ân cần nói: “Bệ hạ mau trở về đi, cảm lạnh sẽ không tốt.”


Vũ Văn Dịch đi hai bước, bỗng nhiên dừng chân, xoay người nhìn lại.


Ngọn đèn dầu trên lầu còn sáng, lại vô cùng yếu ớt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nước mưa dập tắt.


Hắn bỗng nhận lấy chiếc ô trúc bọc ngọc tím, đưa ột tiểu thái giám bên cạnh: “Đợi đến khi nữ đại phu trong kia đi ra, ngươi đưa ô cho nàng, đừng để nàng mắc mưa. Nói rằng người gác cổng chuẩn bị.”


Tiểu thái giám ngẩn người nhận lấy. Thường Hỉ kêu ôi một tiếng, nhìn bàn tay không không biết phải làm thế nào.


Vũ Văn Dịch không đợi hắn lên tiếng, xoay người mang theo đám thị vệ đội mưa nhanh chóng rời đi.


Mưa càng rơi càng lớn. Mới chỉ bốn, năm ngày, phía Nam quả thực đã truyền đến tin tức mấy chỗ đề điều gặp nguy cấp. Vũ Văn Dịch khẩn cấp triệu tập quan viên, sau nhiều lần suy xét, quyết định hủy một đoạn đê để bảo vệ vạn khoảnh ruộng tốt nơi hạ du. Ba vạn dân ở nơi kia cần được lập tức sơ tán, phần lớn được chuyển đến huyện lân cận. Khi khẩn cấp đành phải hy sinh lợi ích thiểu số để bảo toàn đại cục.


Nội y giám cũng nhận được thông báo, nhanh chóng chuẩn bị nhân thủ và dược liệu, sẵn sàng di chuyển về phía Nam dẹp yên khu thiên tai. Loại việc như giúp nạn thiên tai này lượng công việc lớn, tỷ lệ nguy hiểm cao, tiền lương cũng không nhiều, nếu không có một lòng yêu nghề vĩ đại, thật sự chẳng mấy người tự nguyện đi làm. Vì vậy, những người nội y giám phái đi đều là những đại phu cấp dưới, ba cấp xanh, lam, xám chọn đi hơn phân nửa, đại phu Tiểu Tạ của chúng ta rất may mắn cũng ở trong số đó.


Bởi vì đã có ôn dịch lan tràn trong một số khu vực, thời gian khẩn cấp, sáng sớm Tạ Hoài Mân nhận được nhiệm vụ, ngày hôm sau đã phải xuất phát.


Đúng lúc Ngô Thập Tam đến nhà, thấy trong sân gà bay chó sủa, giống như vừa bị đánh cướp. Liên Thành vẻ mặt không tình nguyện đang dùng giấy dầu gói lại đống dược liệu đã xử lý xong, còn Tạ Hoài Mân đang vội vội vàng vàng nhét y phục vào trong rương.


Ngô Thập Tam rất hoang mang: “Ngươi muốn đi chạy nạn đấy à?”


“Cũng gần như thế.” Tạ Hoài Mân lau mồ hôi nói: “Ngày mai tôi theo đội ngũ xuống phía Nam giúp nạn thiên tai. Mẹ nó, vừa mới lên Bắc được vài ngày đã phải quay lại, biết thế khi đó tôi ở lại Thanh Dương không đi, lộ trình sẽ gần hơn một chút.”


Ngô Thập Tam tự động bỏ qua câu chửi thề thô tục kia: “Ngươi muốn đi giúp nạn thiên tai?” Vẻ mặt cậu ta lập tức méo xệch: “Ngươi là nữ nhân đấy nha!”


“Cảm ơn!” Tạ Hoài Mân nghiêm mặt nói: “Tôi rất rõ giới tình của mình, không cần cậu nhắc nhở!”


Ngô Thập Tam kêu: “Một nữ nhân chạy tới đó làm gì?”


“Đi cứu người chứ làm gì!” Tạ Hoài Mân lườm cậu ta một cái: “Nếu không cậu nghĩ tôi xuống phía Nam làm chi? Đi nghỉ chắc?”


Ngô Thập Tam đột nhiên không biết dở chứng gì, chạy tới kéo những thứ trong tay nàng xuống, ném sang một bên, vẻ mặt chính trực nói: “Ta đi nói với đại ca ta! Sao có thể để ngươi đến những chỗ như vậy!”


Tạ Hoài Mân đang định tức giận, nghe cậu ta nói vậy lập tức dùng vẻ mặt tò mò, hưng phấn hỏi: “Đại ca cậu có phải rất cao lớn, khí chất xuất chúng, bề ngoài vô cùng đẹp trai, chỉ là nét mặt có vẻ cứng nhắc, không thích nói cười, đúng không?”


Ngô Thập Tam nghe nàng miêu tả, hơi cứng người lại: “Ngươi gặp huynh ấy rồi à?”


Tạ Hoài Mân gật đầu: “Có gặp mặt ở Thanh Dương. Anh ta tới xử lý chuyện cao Như Ý kia.” Điệu bộ của nàng rất hớn hở: “Nhưng đại ca cậu bề ngoài thật sự rất dễ nhìn nha! Tướng mạo kia, khí chất kia, nhìn từ tám trăm mét đã biết là một anh tài! Tôi nói này, cậu đúng là không may, cùng một cha một mẹ sinh ra, vì sao lại khác nhau nhiều như vậy…”


Nói hết lời, một lát sau vẫn chưa thấy hồi âm, nhìn lại, Ngô Thập Tam đã mất dạng từ lúc nào?


Liên Thành tiến đến nói: “Ngô đại ca chạy đi nhanh như gió.”


Tạ Hoài Mân gãi gãi đầu, Thập Tam này lại ăn nhầm cái gì rồi?


Liên Thành bất an hỏi: “Tỷ, ôn dịch có đáng sợ không?”


Tạ Hoài Mân buồn cười: “Những thứ làm người ta mất mạng, đệ thấy có đáng sợ không?”


“Ngô đại ca nói có lý đấy, tỷ tới nơi nguy hiểm đó làm gì?”


Tạ Hoài Mân vừa bận rộn vừa nói: “Mỗi người sống trên đời đều có trách nhiệm với xã hội. Trách nhiệm của y sinh là cứu người, trách nhiệm của quân nhân là bảo vệ quốc gia. Trách nhiệm của người lớn là kiếm tiền, nuôi thế hệ sau, còn đệ, nhóc con, trách nhiệm hiện giờ của đệ là học tập chăm chỉ, tương lai xây dựng đất nước.”


Liên Thành cười nhạt: “Đệ biết là có nhiều ca bệnh sẵn tiện như vậy cho tỷ nghiên cứu, có mất mạng tỷ cũng không để ý!”


Tạ Hoài Mân bị nói đúng ý đồ, có chút xấu hổ, mạnh miệng nói: “Tỷ cũng chẳng phải quái nhân khoa học, cứu người đương nhiên là quan trọng nhất!”


Liên Thành cười khẩy không ngừng, cuối cùng Tạ Hoài Mân thẹn quá hóa giận, tiến lên vỗ vào đầu thằng bé một cái.


Ngô Thập Tam đi không trở lại, Tạ Hoài Mân thu dọn xong, lại viết một lá thư cho Ôn đại hiệp nhờ ông ấy trong khoảng thời gian này chiếu cố Liên Thành nhiều hơn. Ngô thiếu gia không đáng tin cậy.


Cứ bận rộn như vậy đến nửa đêm, cuối cùng cũng được nằm xuống nghỉ ngơi.


Bên ngoài mưa lại tí tách rơi, có lẽ hoàng đế và dân chúng gặp họa vùng Đông Nam đều ngủ không nổi. Chuyện thuốc phiện còn chưa kết thúc đã bồi thêm nạn hồng thủy. Thiên hạ lớn như vậy, thông tin không lưu thông như vậy, sản xuất còn nhiều chỗ cần phải nâng cao như vậy. Là một hoàng đế, là một hoàng đế có trách nhiệm, thật là một công việc kham khổ.


Tạ Hoài Mân lăn qua lăn lại không ngủ được. Hôm qua mưa gió nhiều, hoa rụng không biết bao nhiêu. Hoa đào bên nhà hàng xóm ở Thanh Dương sợ rằng đã tàn cả rồi.


Trong một đêm thế này, không biết Tiêu Huyên đang làm gì?


Người đàn ông khôi ngô trong mộng kia thường nhìn nàng mỉm cười, vòng tay dịu dàng, tiếng tim đập trầm ổn. Luôn miệng gọi nàng Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, nụ hôn mềm mại hạ xuống gương mặt nàng, đôi môi nàng. Vòng tay ngày càng siết chặt, hơi thở ngày càng nóng bỏng, toàn thân nàng vô lực tựa trong lòng hắn…


Tạ Hoài Mân mở mắt, mặt nóng bừng.


A! Vì sao lại mơ thấy cái này?


Nàng chui vào chăn, thở dài.


Lại một mùa xuân nữa đã qua.


Ngày kế tiếp là một ngày mưa dầm, Tạ Hoài Mân ghét nhất loại mưa nửa sống nửa chết này, tâm trạng không vui, phiền não, từ sáng sớm sắc mặt đã rất khó coi.


Trong đại viên của nội y giám, tất cả đều là người nhà tới đưa tiễn những đại phu lên đường. Người nhà của Tạ Hoài Mân chính là Liên Thành.


Thiếu niên một nửa là không muốn nàng đi xa, một nửa là chờ mong cuộc sống tự do tương lai, hai suy nghĩ mâu thuẫn khiến vẻ mặt của thằng bé thay đổi liên tục.


Tạ Hoài Mân nhéo gương mặt béo tròn của thằng bé: “Nghe chưa nhóc con, khi tỷ không ở nhà nhớ ngoan ngoãn đọc sách, không được tán tỉnh mấy bé gái nhà người ta, Ngô Thập Tam muốn dẫn đệ ra ngoài chơi phải kiên quyết từ chối, học thuộc quyển sách bách thảo của tỷ đến chương thứ năm, khi về sẽ kiểm tra đệ!”


“Biết rồi! Nhẹ một chút!” Liên Thành ôm mặt gào khóc.


“Xuất phát thôi!” Đội trưởng đội xe hét lên.


Tạ Hoài Mân thở dài một hơi, không muốn buông cũng phải buông. Nàng vỗ vỗ vai Liên Thành, nhảy lên xe ngựa.


Đội xe ngựa chậm rãi lăn bánh rời khỏi nội y giám. Dáng người nhỏ bé của Liên Thành không hề bắt mắt trong đám người đưa tiễn, rất nhanh đã bị đám người che kín.


Nói một tiếng tạm biệt trong lòng, Tạ Hoài Mân cảm thấy đôi mắt hơi cay.


Đột nhiên, Liên Thành chui ra từ trong đám người, chạy về phía xe ngựa.


“Tỷ!” Tiếng kêu non nớt vang lên: “Tỷ! Cái này cho tỷ!”


Tạ Hoài Mân vội vàng vươn người ra, Liên Thành nhét vào tay nàng một thứ gì đó lạnh lạnh. Là một miếng ngọc bội màu xanh lục.


Thứ này nàng đã từng nhìn thấy, ngày đó, khi Liên Thành không còn mẹ, hàng đêm nỉ non luôn nắm chặt nó trong lòng bàn tay.


“Không được! Thứ này quá quý trọng!” Tạ Hoài Mân vội vã trả lại.


“Tỷ, cầm đi!” Liên Thành cũng rất kiên quyết: “Tỷ bảo quản giúp đệ, khi về hãy trả lại cho đệ!”


Tạ Hoài Mân siết chặt miếng ngọc trong tay, đặt lên ngực, dịu dàng cười.


Liên Thành dừng lại. Bóng dáng cô đơn đứng giữa con đường ngày một nhỏ. Tạ Hoài Mân vẫy tay với thằng bé, cuối cùng cũng buông màn xe xuống.


Đội xe ra khỏi thành dưới sự vây xem của bách tính.


Mưa rơi dày hơn trước rất nhiều, bao phủ đám người hai bên đường. Đứng trên tầng cao nhất của tửu lâu Vân Chiếu giữa kinh thành quan sát bên dưới, chỉ thấy vô số lầu các chìm trong một màn mưa bụi, một cảnh tượng phồn hoa nhưng cô quạnh, vắng vẻ.


Đoàn xe đã đi xa, phố xá trở về như thường ngày.


“Còn đang giận dỗi à?” Nam tử mặc y phục xanh, dáng người cao gầy hỏi một cách thân thiết.


Nam tử được hỏi khoanh tay đứng, bĩu môi, trên gương mặt vô cùng bình thường tràn ngập hờn giận: “Huynh đã biết thân phận của nàng còn phái nàng tới chỗ đó. Nhỡ may xảy ra chuyện gì chẳng phải sẽ dẫn đến tranh chấp quốc tế sao.”


Vũ Văn Dịch khẽ a một tiếng: “Tranh chấp quốc tế? Từ này cũng học từ nàng à?”


Ngô Thập Tam dùng sức trợn mắt: “Nếu huynh thật sự đề phòng nàng, nên giam lỏng nàng. Huynh làm như thế này là thế nào?”


Ngón tay Vũ Văn Dịch gõ nhẹ lên lan can theo thói quen, ánh mắt lướt qua tầng tầng lớp lớp mái nhà, xuyên qua màn mưa nặng hạt, giống như bay đi rất xa.


“Làm vậy, chẳng khác nào làm nhục nàng.”


Ngô Thập Tam nghe vậy, đành thở dài một hơi.


Hắn quay đầu nhìn phương hướng đoàn xe biến mất, lông mày nhíu chặt, cuối cùng nhảy dựng lên, một tay chống lên lan can, bóng người vọt ra ngoài ngoài nhanh như chim én, bật lên mấy cái đã từ tầng cao nhất của Vân Chiếu lâu rơi xuống mặt đất. Một tiếng huýt sáo vang lên, một con ngựa mạnh mẽ xông ra từ trong ngõ nhỏ. Hắn xoay người lên ngựa, vẫy tay với người trên lầu, đuổi theo đội xe không quay đầu lại.


Vũ Văn Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại hiện lên chút hâm mộ.


“Hai vị đại phu, mời đi bên này.”


Đại thẩm cầm đèn dẫn đường phía trước.


Tuy trời không còn mưa nhưng thời tiết vẫn vô cùng ẩm ướt, oi bức. Trong không khí tràn ngập mùi thực vật thối rữa. Uyển thành về đêm yên tĩnh đến mức không nghe được cả tiếng côn trùng kêu, vô cùng quỷ quái.


Ôn dịch lan tràn khắp một vùng nông thôn cách Uyển thành không xa, suốt một diện tích rộng lớn, từ thượng du tới hạ du, do quân đội địa phương canh gác. Hơn nửa tháng nay, Tạ Hoài Mân và mọi người vẫn luôn làm việc ở đó.


Cũng may tuy ôn dịch lan truyền rộng nhưng không quá nghiêm trọng, là một vài loại bệnh về tiêu hóa nhờ phát hiện đúng lúc nên có thể chữa trị được. Vì vậy hơn nửa tháng qua, bệnh tình rõ ràng có thể khống chế được, tử vong không nghiêm trọng lắm.


Tạ Hoài Mân kết thúc công việc một ngày, vừa ăn được hai miếng cơm đã bị Trương đại phu dẫn đầu toàn đội lần này tới tìm. Nói là hai ngày nay, trong Uyển thành liên tiếp có người sinh bệnh, Trương đại phu sợ rằng bệnh dịch đã truyền nhiễm tới trong thành. Tạ Hoài Mân là thủ hạ đắc lực nhất của ông nên mới gọi nàng đi cùng.


Uyển thành không lớn, tổng cộng có hơn tám nghìn hộ, bởi vì sông Thiên bắt nguồn tử núi Tử Vân chảy qua đây, nguyên liệu gỗ luôn được thả xuôi dòng tới nơi này rồi tiếp tục vận chuyển vào nội địa, dân cư trong thành cũng chủ yếu làm những ngành nghề liên quan đến gỗ. Chính vì vậy, phòng ốc trong thành đều từ gỗ dựng thành. Gặp phải loại mưa dầm này, gỗ bị ẩm mốc meo, mùi vị thật sự không dễ ngửi.


Đại thẩm dẫn hai đại phu tới nội viện, lo lắng nói: “Cha chồng ta hôm trước có nói cảm thấy không dễ chịu, từ hôm qua bắt đầu nóng sốt không dậy nổi. Đã mời đại phu trong thành nhưng chỉ nói là cảm mạo, uống thuốc cũng không có tác dụng. Hôm nay nóng sốt lại càng nặng hơn.”


Nàng đẩy cửa ra, trong phòng mờ tối, một cô gái đang vắt khăn từ chậu nước chườm lên trán ông cụ.


Tạ Hoài Mân nghe thấy trong góc tối có vật gì đó động đậy, bỗng một bóng đen vọt ra cửa chạy thoát.


Đại thẩm xấu hổ cười cười: “Là chuột. Phòng gỗ nên hơi nhiều chuột.”


Trương đại phu hỏi: “Nghe nói gần đây trong thành cũng có vài người bị bệnh?”


“Đúng vậy.” Đại thẩm buồn phiền nói: “Lão nhân của hai nhà họ Mã và họ Vương đều bị bệnh, nghe nói hôm nay con dâu Mã gia cũng mắc bệnh rồi.”


“Đều là chứng bệnh như nhau sao?”


“Tương tự như vậy. Đều là nóng sốt, suy yếu. Đại phu, chẳng phải ôn dịch ngoài thành đã chuyển biến tốt rồi sao? Chẳng lẽ đã lan tới trong thành?”


Tạ Hoài Mân cười an ủi nàng: “Đại thẩm đừng lo lắng, ôn dịch bên ngoài không truyền được vào thành đâu. Tôi thấy có lẽ mọi người ở đây đã mắc căn bệnh gì khác rồi.”


Trương đại phu đã ngồi xuống bên giường, bắt đầu kiểm tra cho ông cụ.


“Lão nhân gia, có nghe thấy ta nói chuyện không? Ngài khó chịu ở đâu?”


Ông cụ còn giữ được một chút tỉnh táo, hơi thở mong manh, hừ hừ kêu: “Đau…”


“Đau? Đau ở đâu?”


Đại thẩm trả lời thay: “Khi ông cụ mới phát bệnh đã nói trên người chỗ nào cũng đau.”


Trương đại phu mở y phục của ông cụ ra, Tạ Hoài Mân giơ cao ngọn đèn xem xét. Khi nàng nhìn thấy thứ trên người ông cụ, bàn tay không khỏi run lên, suýt chút nữa sánh dầu ra ngoài.


Cần cổ và yết hầu của ông cụ phù thũng, sưng tấy lở loét, trên da cũng đầy huyết ban.


“Cái này…” Trương đại phu kiến thức rộng rãi, trong lòng đã có phán đoán, tay cũng bắt đầu run run. Ông lập tức đứng lên, xắn tay áo, lại cởi ra y phục dưới hạ thân của ông cụ. Chỉ thấy dưới háng ông cụ cũng sưng phù thối rữa, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.


Tạ Hoài Mân lập tức hỏi đại thẩm: “Những bệnh nhân nhà khác cũng thế này sao?”


Đại thẩm kinh hoảng nói: “Nghe nói là vậy. Nhưng bệnh này… chúng ta chưa từng thấy bao giờ.”


Trương đại phu đắp chăn cho ông cụ, liếc mắt nhìn Tạ Hoài Mân. Tạ Hoài Mân gật đầu, sắc mặt Trương đại phu tái nhợt, trán toát mồ hôi, cũng gật đầu.


Tạ Hoài Mân cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, lần này thì to chuyện rồi.


Trương đại phu kéo nàng tới một bên, hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”


Tạ Hoài Mân quả quyết nói: “Giới nghiêm toàn thành, đốt! Cái gì có thể đốt, đốt hết! Cách ly! Về phần bệnh nhân, để tôi nghĩ biện pháp.”


“Chuyện này còn có biện pháp gì?” Trương đại phu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng. Trong thế giới này, đối mặt với dịch chuột, ngoại trừ cách ly và tử vong, còn có biện pháp gì khác?


“Hiện giờ nóng ruột cũng vô dụng.” Tạ Hoài Mân qua cơn căng thẳng, tỉnh táo lại rất nhanh: “Thứ nhất, nhanh chóng thông báo với Trần đô úy, bảo ông ấy mang binh phong tỏa khu này. Thượng nguồn cũng phải phong tỏa, nhất định phải thông báo đến bách tính phía hạ nguồn. Thứ hai, thông báo với quan phủ, cấp báo với triều đình, trấn an dân chúng phối hợp làm việc với chúng ta. Thứ ba, chọn ra một nửa số đại phu, tôi huấn luyện khẩn cấp cho bọn họ nên làm thế nào. Bệnh này có thể truyền nhiễm qua đồ ăn và bọ chét.”


Trương đại phu cũng tỉnh táo lại: “Ngươi nói đúng. Ta lập tức tới quan phủ. Ngươi trở về triệu tập người đến.”


Lão Trương vội vã đi, Tạ Hoài Mân kéo đại thẩm qua nói: “Trong nhà đã có ai tiếp xúc với ông cụ rồi?”


Đại thẩm bị dọa mất nửa cái mạng, run run nói: “Chỉ có ta và cô nương nhà ta. Nam nhân nhà ta tháng trước đã ra ngoài làm ăn.”


“Tốt lắm!” Ánh mắt Tạ Hoài Mân cực kỳ nghiêm túc: “Đại thẩm, mau mang những thứ mặc trên người, chăn chiếu ra ngoài, cái gì có thể đốt thì đốt, những thứ không thể đốt thì luộc qua nước sôi một lần. Chuột trong nhà, đánh chết toàn bộ rồi thiêu! Nếu có các loại long não, dược đuổi côn trùng, tìm hết ra. Bệnh này phần lớn truyền nhiễm qua bọ chét, đại thẩm cũng biết phải làm thế nào rồi đấy!”


Chân đại thâm như nhũ ra: “Vậy, vậy… Có phải chúng ta đã nhiễm bệnh rồi không?”


“Đại thẩm đừng hoảng hốt.” Tạ Hoài Mân kiên nhẫn an ủi nàng: “Sẽ không dễ dàng nhiễm bệnh như vậy đâu, mau làm theo lời tôi nói!”


Cao thái thú của Uyển thành năm nay hơn ba mươi tuổi, là một trong những cán bộ hành chính trẻ tuổi. Thanh niên vẫn tốt hơn, lá gan lớn, nhiệt tình năng nổ, hiệu suất làm việc cao. Nghe xong thông báo của Tạ Hoài Mân, dùng vẻ mặt “có trách nhiệm với sự diệt vong của thế giới” lập tức chỉ huy thủ hạ bắt đầu hành động. Ngay lập tức thống kê những nhà có bệnh nhân, phân chia khu cách ly, động viên toàn thành diệt chuột, dọn vệ sinh.


Lúc này chỉ còn cách nửa đêm một canh giờ, rất nhiều người đang chuẩn bị lên giường đi ngủ lại bị tiếng đập cửa dồn dập đánh thức. Cùng lúc đó, quân đội địa phương đã nhận được tin tức của Trương đại phu, dẫn binh sĩ bao vây toàn thành. Binh lính chia nhau tới trung ương và các nơi phụ cận thông báo tình hình bệnh dịch.


Có hơn mười người xung phong vào thành chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân, không nhiều lắm nhưng cũng đủ. Bệnh này đặt trong trình độ y học hiện này, hơn phân nửa là dựa vào số trời, nửa non còn lại dựa vào con người, có qua được hay không đều do mệnh.


Tạ Hoài Mân tuyên bố kỷ luật với bọn họ. Đầu tiên, những người vào thành, trước khi tình hình bệnh dịch chấm dứt không được ra ngoài, hiện giờ hối hận còn kịp. Tiếp theo, để đề phòng bản thân nhiễm bệnh, phải tự bảo vệ mình cẩn thận. Thứ ba là về phương pháp trị liệu và chăm sóc bệnh nhân. Tóm lại một câu là, trận sống còn này phải hy sinh tinh thần mới vượt qua được.


Kết quả là hơn mười người không có một người rời khỏi, còn có mười mấy người từng là bệnh nhân của Tạ đại phu nghe chuyện gia nhập giúp đỡ. Tạ Hoài Mân không dám mang mạng người ra làm trò đùa, cẩn thận chỉ dẫn cách chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân, đêm đó vội vàng thu dọn thảo dược và hành lý, tiến vào Uyển thành.


Cổng thành ầm ầm đóng lại.


Đêm đó đã là nửa đêm canh ba mà toàn bộ cư dân Uyển thành không một ai đi vào giấc ngủ. Ôn dịch vốn tưởng đã đi qua nay ngóc đầu trở lại, hơn nữa càng hung hiểm, khủng khiếp hơn bao phủ lên đầu mọi người.


Ngay khi toàn bộ Uyển thành gà bay chó sủa, đánh chuột, đốt đồ vật, Tạ Hoài Mẫn chuyển tất cả đồ đạc của nàng vào một hiệu thuốc của y cục ở Uyển thành, sau đó mặc tạp dề, xắn tay áo, nhóm lò sắc thuốc.


Nàng lấy từ trong lòng ra một chiếc hà bao cũ, trong đó ngoại trừ ngọc bội của Liên Thành cho nàng, ngọc bội của Tống Tử Kính, còn có một khối ngọc bích tượng trưng cho thân phận cao quý nhất của một người phụ nữ Tề quốc.


Nàng nở nụ cười dịu dàng đưa ngọc bội tới bên môi, đặt nụ hôn lên đó.


“A Huyên…”


Buổi trưa ngày thứ ba sau khi sự tình phát sinh, Vũ Văn Dịch dùng xong ngọ thiện, tựa trên tháp, lật tập thơ tuyển từ dân gian mới được đưa tới.


Đám văn nhân cổ hủ thê thê lương lương, thở ngắn than dài, buồn thương xuân hoa thu nguyệt, từ ngữ lộ rõ sự thất bại, oán hận, bất mãn. Cả quyển sách lằng nhằng không thôi, giống như một miếng hồ dán khô một nửa. Ly quốc xưa nay trọng võ, Vũ Văn Dịch thường ngày cũng ghét nhất đám văn nhân không ốm mà rên này. Lần này không biết lại là người mới tới nào không hiểu chuyện, dâng lên một đống quái gở này.


Hắn phiền não bỏ cuốn sách xuống, nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nhanh chóng tính toán.


Cuối cùng mùa mưa cũng qua, đỉnh lũ đã rút, nên gia cố bảo vệ đê điều, tham quan nên chém cũng đã mất đầu. Ve sầu đã bay lên, gân cổ gọi mùa hè đến. Một hoàng đế cũng chỉ có lợi dụng thời khắc này mà thả lỏng, nghỉ ngơi trong chốc lát.


Các đại phu phái đi giúp nạn thiên tai có lẽ cũng sắp trở về chăng?


Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, sau đó là giọng nói có chút vội vã của Thường Hỉ.


“Bệ hạ đã ngủ chưa ạ?”


Từ khi nghe thấy tiếng bước chân, Vũ Văn Dịch đã rời khỏi tháp.


Thường Hỉ tiến vào, hai tay nâng một quyển tin cấp báo.


Vũ Văn Dịch mở ra, vẻ mặt hơi khó hiểu cấp tốc chuyển thành khiếp sợ.


Cấp báo bị hắn vò nát trong tay. Thường Hỉ khẽ hít sâu một hơi. Lão theo Vũ Văn Dịch từ khi hắn còn là thái tử, số lần nhìn thấy hắn không kiềm chế được tâm trạng ít đến đáng thương.


Vũ Văn Dịch buông tay rất nhanh, ném cấp báo trên mặt đất, gương mặt đã bao phủ một tầng sương lạnh.


“Gọi hữu tể tướng, thái y giám, phó thái y giá, và Lâm thượng thư lập tức tới gặp trẫm!” Hắn nghĩ nghĩ rồi bổ sung một câu: “Gọi ẩn vệ đưa tin tức này tới.”


Thường Hỉ khom người, nhanh chân đi ra ngoài.


Vũ Văn Dịch hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, sau đó nhặt tin cấp báo vừa rồi lên, dùng chặn giấy đè phẳng.


Ẩn vệ hiện thân phía sau rèm: “Nghe bệ hạ phân phó.”


Vũ Văn Dịch hỏi: “Ngô vương đến đâu rồi?”


“Tại Thầm châu, cách Uyển châu ba ngày đường. Có lẽ cũng sắp biết tin rồi.”


“Truyền lệnh của ta, ngăn hắn lại, tuyệt đối không cho hắn xông vào Uyển thành. Nếu hắn kháng cự lập tức đánh hôn mê đưa về!”


“Vâng!” Thị vệ đáp lời.


Ngón tay Vũ Văn Dịch nhẹ gõ góc bàn, do dự chốc lát mới hỏi: “Tạ đại phu ở trong thành?”


“Đúng vậy.”


Động tác trên tay hắn chợt dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK