Bạn bè của Ngô Thập Tam nếu không phải quý công tử nhàn tản thì cũng là xuất thân ưu việt, tuấn tài giang hồ, suốt ngày tụ tập một chỗ, ngoại trừ ngâm thơ vẽ tranh uống rượu thì chưa làm chuyện gì có giá trị cống hiến đối với tổng sản lượng sản xuất của xã hội – cống hiến to lớn duy nhất đại khái chính là vung tiền như rác, tiến tới đẩy mạnh sự phát triển ngành dịch vụ của Ly quốc.
Đại phu Tiểu Tạ là một nữ thanh niên thời đại mới, có tham vọng, có hoài bão, mặc dù có tiền nhưng không thích ngồi không, ban đầu không thích loại người ăn chơi trác táng này. Có điều Ngô Thập Tam là một miếng da trâu ướp đường, núi không dời thì nước dời, cầm đầu những người khác hết lần này đến lần khác tìm tới cửa. Tay nghề nấu ăn của Tạ Hoài Mân nâng cao nhanh chóng trong sự tôi luyện của cuộc sống, đặc biệt am hiểu làm đồ ăn chay, chỉ cần đậu phụ rau xanh cũng có thể làm một bàn đồ ăn như ý cát tường. Băng đảng của Thập Tam toàn những kẻ theo chủ nghĩa vui đâu chầu đấy, tham ăn tham uống, tới nhà họ Tạ ăn chực không ít cơm. Cuối tháng, khi tính toán sổ sách, Tạ Hoài Mân phát hiện mình trở thành nữ thần Nguyệt Quang, hoàn toàn nổi giận. Cũng may băng đảng của Thập Tam có lương tâm, sau này tới đều tự mang nguyên liệu nấu ăn tới.
Sau này Tạ Hoài Mân rời khỏi Tần quốc, tới Ly quốc. Ngô Thập Tam lưu luyến hoa thơm cỏ lạ ở Tây Tần, hai người đã một thời gian dài không liên lạc. Đến khi Ngô thiếu gia cuối cùng cũng chán người đẹp, nhớ về vòng tay ấm áp của tổ quốc thân yêu, trở về Ly quốc, dừng lại tại Thanh Dương, nơi cách trạm gác biên giới gần nhất. Cũng thật khéo, Ngô Thập Tam nghe các cô nương nói có một nữ đại phu mới tới y cục, không những chịu xem bệnh cho bọn họ, thái độ còn đặc biệt tốt. Lúc đó cậu ta lập tức nghĩ tới Tạ Hoài Mân. Kết quả là cậu ta đã đoán đúng.
Tuy cãi nhau, nhưng có bạn từ phương xa tới, Tạ Hoài Mân vẫn thật vui vẻ, vì vậy, tối đó bàn ăn vô cùng phong phú, thậm chí còn mở một vò rượu hoa quế tự cất.
“Đây là vò cuối cùng của năm ngoái. Tới Thanh Dương, mới ổn định lại, cũng chưa có thời gian cất rượu mới.”
Ngô Thập Tam vội vàng ăn, vừa gắp vừa lúng búng nói: “Ngươi yên tâm, sau này chỗ nào có ta, ta nuôi ngươi.”
Tạ Hoài Mân làm gà nướng, Ngô Thập Tam và Liên Thành đồng thời hướng đũa về phía chiếc đùi gà, hai đôi đũa đánh nhau trên mặt bàn.
Tạ Hoài Mân cốc đầu mỗi người một cái, sau đó gắp miếng gà vào trong bát của Liên Thành.
“Tiểu Tạ, ngươi bất công!” Ngô Thập Tam lên án.
Tạ Hoài Mân lườm hắn một cái: “Liên Thành đang tuổi ăn tuổi lớn, dinh dưỡng phải đầy đủ. Cậu còn dám tranh với thằng bé?”
Nàng xoay người xới cơm. Liên Thành gặm đùi gà, ném cho Ngô Thập Tam một nụ cười đắc ý khiêu khích. Ngô Thập Tam tức đến mức nghiến răng.
Liên Thành đột nhiên kêu lên: “Tỷ! Hắn trừng mắt với đệ!”
Tạ Hoài Mân hung ác liếc mắt nhìn Ngô Thập Tam bị oan: “Cậu chín chắn một chút đi!”
Ngô Thập Tam đúng là có miệng mà không thể bào chữa: “Thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này nói gì ngươi cũng tin sao?”
“Cái gì mà vắt mũi chưa sạch? Thằng bé đã sắp mười hai tuổi rồi.” Tạ Hoài Mân đắc ý như đang nói về con trai mình: “Ở Ly quốc, tuổi này đã đủ để nhập ngũ làm binh dịch rồi.”
“Đệ phải đi làm binh dịch sao?” Liên Thành vội hỏi.
“Đương nhiên không!” Tạ Hoài Mân an ủi thằng bé: “Đệ là nam đinh duy nhất trong nhà.”
Ngô Thập Tam chế nhạo: “Nói đến nhập ngũ, đánh trận đã sợ rồi à?”
Tạ Hoài Mân đặt phịch bát cơm trước mặt cậu ta.
Ngô Thập Tam cúi mình trước uy quyền, vươn đũa về phía đĩa thức ăn: “Món này có cay không?”
Tạ Hoài Mân nói: “Không cay.”
Ngô Thập Tam yên tâm gắp món ăn cho vào miệng, ba giây qua đi, cậu ta gào khóc thê thảm nhảy dựng lên, tìm nước uống khắp nơi.
Tạ Hoài Mân lập tức rót một cốc trà cho cậu ta, cậu ta nhận lấy uống ngay một ngụm, sau đó lại phun ra.
“Nóng! Nóng!”
“Ai nha, thật xin lỗi!” Đại phu Tạ Hoài Mân một chút ý tứ xin lỗi cũng không có, vội vàng đưa tới một cốc nước khác.
Lần này không có vấn đề gì, uống vào rất mát mẻ. Ngô Thập Tam trở lại bình thường, ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu Tạ, mùi vị của thứ này thật lạ, là thứ gì vậy?”
Tạ Hoài Mân nói: “Nước súc miệng.”
Ngô Thập Tam chạy ra ngoài nôn.
Đương nhiên đó không thể là nước súc miệng. Ngô thiếu gia đáng thương dù quen Tạ đại phu lâu đến đâu chăng nữa vẫn chưa thể quen với cách nói chuyện tức chết người không đền mạng của nàng.
Nhưng đây cũng không phải Ngô Thập Tam bị bắt nạt. Tạ Hoài Mân là loại người độc ác, thường xuyên thừa dịp Ngô công tử đến đây ăn chực, lúc làm cơm tiện tay cho thêm chút dược, nhằm mục đích thí nghiệm loại thuốc mới trên cơ thể người. Ngô Thập Tam coi như có cống hiến nho nhỏ với những phát minh của Tiểu Tạ, cái gì mà “thất nhật triền miên tán”, cái gì mà “bách lý phi sương”, đều không thể thiếu công lao của Ngô thiếu gia.
Đến khi cơm nước xong xuôi, bát đĩa đều đã thấy đáy. Liên Thành còn nhỏ tuổi, bị Tạ Hoài Mân bắt đi ngủ, hai người lớn còn lại uống rượu.
Ngô Thập Tam càng uống càng tỉnh táo, cũng nghiêm túc hơn nhiều.
“Tiểu Tạ, ngươi định dẫn đứa bé này theo à?”
Tạ Hoài Mân vừa bóc lạc vừa nói: “Dẫn theo chứ. Theo tôi thằng bé an toàn.”
“Nó không giống Mực, tùy tiện cho ăn là nuôi lớn được.”
“Đương nhiên thằng bé không phải Mực. Nó là người sống cơ mà!” Tạ Hoài Mân nói: “Mẹ thằng bé khi còn sống từng rất quan tâm đến tôi, thường đưa thức ăn, còn giúp tôi may quần áo. Một giọt ân nghĩa, suối nguồn báo đáp. Hơn nữa, thằng bé tứ cố vô thân, tôi đâu thể vứt nó trên đường được, đúng không?”
Ngô Thập Tam liếc mắt nhìn phòng ngủ, nói: “Ai nói nó tứ cố vô thân? Nó còn có ông ngoại, thuộc hạ của cha nó còn đang chấn thủ biên giới Đông Bắc kia kìa.”
Tạ Hoài Mân chế nhạo: “Nếu ông ngoại chịu nhận thằng bé, mẹ con bọn họ liệu có đến mức lưu lạc về nông thôn không. Nếu bạn cũ của cha Liên Thành chịu thu nhận, thằng bé có chọn theo tôi không?”
Ngô Thập Tam nhấp một ngụm rượu: “Tính cách ngươi ngang bướng, ta nói không lại. Vậy ngươi định làm gì bây giờ?”
Tạ Hoài Mân rung đùi đắc ý nói: “Làm việc chứ làm gì. Làm việc tôi vẫn làm thôi.”
“Chán kiếp sống lang thang rồi à?”
“À, tôi chỉ muốn tận mắt nhìn thấy mấy quyển sách y học giấu kỹ trong quốc khố bằng chính thực lực của mình thôi.”
“Ngươi đúng là không có tham vọng.”
“Như nhau, như nhau thôi.”
Hai người uống đến khi mặt trăng lên cao, đều có chút choáng váng.
Tạ Hoài Mân cười hì hì hát hết “Tô tam khởi giải” lại đến bài hát tốt nghiệp, sau đó còn chỉ vào vầng trăng tròn tròn trên trời ngâm thơ, cái gì “Tự thử tinh thần phi tạc dạ, vi thùy phong lộ lập trung tiêu? (Tựa như sao trời đêm qua, vì ai sương gió đứng giữa trời?)”, rồi lại “Nguyệt nhi loan loan chiếu cửu châu, kỷ gia hoan nhạc kỷ gia sầu” (Trăng khuyết cong cong chiếu Cửu Châu, mấy nhà sung sướng mấy nhà sầu).
Ngô Thập Tam nghe mà buồn cười: “Làm đại phu của ngươi đi, còn học đòi làm thi nhân.”
Tạ Hoài Mân nhéo má cậu ta, tỉ mỉ quan sát, nói: “Nhị ca, sao ca lại xấu thế này?”
“Ai là nhị ca của ngươi?” Ngô Thập Tam cạy tay nàng ra: “Ta là Thập Tam gia của ngươi đây.”
Tạ Hoài Mân vỗ vai Ngô Thập Tam, nói: “A Huyên, em rất nhớ chàng…”
Ngô Thập Tam giật nảy mình, hơi rượu bay bằng sạch: “Ngươi nói gì?”
Nửa người Tạ Hoài Mân gần như nhào tới: “A Huyên… Chàng còn giận em đúng không? Đừng giận, em chỉ thích một mình chàng…”
“Thích, thích. Thích là tốt rồi.” Ngô Thập Tam cuống cuồng kéo vạt áo mình, rất sợ bị nàng sàm sỡ.
Tạ Hoài Mân cười hì hì: “A Huyên… Chúng ta bỏ trốn đi…” Nói xong, nàng đè lên Ngô thiếu gia, hai người cùng nhau ngã xuống đất.
Lưng Ngô Thập Tam không biết đè lên cái gì, khiến cậu ta đau đến tái mặt, liều mạng kéo y phục, muốn trốn ra khỏi sự đè nặng của Tạ tiểu thư.
Trong phòng bỗng nổi lên một trận gió nhẹ, ánh nến thoáng chập chờn, Tạ Hoài Mân lẩm bẩm một tiếng trong cơn mê, trở mình.
Cuối cùng Ngô thiếu gia cũng được giải thoát, gào khóc đứng lên chống thắt lưng.
Cúi đầu nhìn Tạ Hoài Mân. Nha đầu này đang cau mày, nửa vui nửa sầu, không biết vì cái gì.
A Huyên sao?
Ngô Thập Tam thở dài, bế Tạ Hoài Mân lên giường, đắp kín chăn. Nàng thì thầm nói mớ một lúc rồi úp mặt xuống gối ngủ.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Tạ Hoài Mân hoàn toàn không nhớ đêm qua mình đã sàm sỡ Ngô thiếu gia.
Nàng nói với Ngô Thập Tam: “Cậu quan hệ rộng rãi, quen biết nhiều người, giúp tôi tìm một sư phụ dạy Liên Thành chút võ công đi. Trước đây thằng bé từng được học, trụ cột cũng ổn, không tiếp tục thật đáng tiếc.”
Ngô Thập Tam nhìn Liên Thành đang rửa bát trong sân. Vóc dáng cao hơn bọn trẻ cùng lứa một chút, thân thể rắn chắc, tay chân nhanh nhẹ, ai nhìn cũng có thể thấy được đứa trẻ này có chút năng khiếu.
“Ta quen một người, nhưng người đó có nhận thằng bé không không phải chuyện ta có thể quyết định.”
Tạ Hoài Mân gật đầu: “Tôi có niềm tin vào Liên Thành.”
Lúc này Ngô Thập Tam mới nhớ ra một chuyện: “Ngươi làm việc ở đây thế nào?”
“Rất tốt. Cũng không có gì có thể làm khó tôi.”
“Vậy mà còn mặc áo lam?”
“Màu này đẹp mà.” Tạ Hoài Mân xoay xoay tay: “Hơn nữa cũng không quá nổi bật.”
“Bằng tốc độ này của ngươi, đến đời nào mới đến được trung ương?” Thập Tam thiếu gia khinh thường, đề nghị: “Chi bằng ngươi hối lộ ta đi. Ta đi thông đường cho ngươi, đảm bảo ngươi một đường thăng thiên, trong năm là có thể được điều đến nội y giám.”
Tạ Hoài Mân dường như cảm thấy rất hứng thú: “Tôi nên hối lộ cậu thế nào?”
Tiểu Ngô nháy mắt một cái: “Lấy thân báo đáp, thế nào?”
Tạ đại phu vạch mí mắt cậu ta, nhéo miệng xem đầu lưỡi cậu ra một chút, sau đó lại bắt mạch một lần.
“Nhân sâm sấy ba lạng, gừng tươi nửa cân, tỏi số lượng vừa phải, thịt chó nửa cân. Luộc chín gừng, cắt miếng, thịt chó rửa sạch cắt nhỏ, đặt nồi lên, xào tỏi trong một lát, thêm một lượng nước vừa phải, cho thịt chó, nhân sâm sấy vào, hầm cùng gừng trong một canh giờ, chia ra ăn chín.”
Ngô thiếu gia không hiểu: “Ngươi nói cách nấu ăn làm gì?”
Đại phu Tiểu Tạ nói: “Đây là dược thiện. Chuyên chữa yếu sinh lý, có tác dụng trị liệu với bệnh liệt dương, đầu choáng mắt hoa, tinh thần uể oải, rất có tác dụng.”
Liên Thành phì cười. Nét mặt Ngô thiếu gia tái đi.
“Tạ Hoài Mân…”
Tiểu Tạ đeo túi công văn lên vai, phất tay áo đi làm.
Khi Ngô thiếu gia lưu luyến bụi hoa cũng không quên lời dặn dò của bạn bè, tìm sư phụ cho Liên Thành.
Ông chú tầm tuổi trung niên vóc người cường tráng, ngũ quan góc cạnh, mặt có vết sẹo do đao kiếm, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh giá, quả thật giống nhân vừa bước ra từ tiểu thuyết võ hiệp. Mà cố tình, ông ấy còn có một cái tên cực kỳ không hợp với bề ngoài, là Ôn Dương.
Tạ Hoài Mân nói: “Ôn sư phụ…”
Ngô Thập Tam ho khan.
Tạ Hoài Mân sửa miệng: “À, Ôn đại hiệp.”
Ôn đại hiệp lạnh lùng gật đầu.
Tạ Hoài Mân kéo tay Liên Thành nói: “Đệ đệ tôi giao cho ngài. Đứa trẻ này thông minh lại chịu khổ chịu khó, ngài nhất định sẽ thích thằng bé. Ngài không cảm thấy thằng bé có năng khiếu sao?”
Ngô thiếu gia chống tay lên trán, trong lòng thầm mắng: Tạ Hoài Mân, ngươi làm ta mất hết mặt mũi.
Ôn đại hiệp gọi Liên Thành tới, bắt mạch thằng bé, lại sờ đông sờ tây trên người thằng bé. Khi Tạ Hoài Mân sắp thật sự hoài nghi ông ta sàm sỡ trẻ con, ông ta mới nói: “Quả thật không tệ!”
Liên Thành ngẩn ngơ, Tạ Hoài Mân nhấc chân đá lên khuỷu chân Liên Thành một cái, Liên Thành huỵch một tiếng quỳ xuống.
Ngô Thập Tam nhắc nhở: “Mau gọi sư phụ!”
Sống mũi Liên Thành cay cay, dập đầu bái sư.
Từ sau khi bái sư học nghệ, Liên Thành đi sớm về muộn, Ngô thiếu gia cũng quay về với hoa hoa bướm bướm, Tạ Hoài Mân lại cảm thấy mỗi ngày thật cô đơn.
Y cục Thanh Dương cũng là nơi nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đặc biệt khi năm ngoái có một nhóm đại phu già về quê dưỡng lão, các đại phu trẻ tuổi mới tới lập tức giống như tất cả sinh viên vừa tốt nghiệp, nhiệt tình quá mức cần thiết. Không phải Tạ Hoài Mân tự tâng bốc, nhiều năm tôi luyện, tay nghề của nàng tuyệt đối là số một ở đây. Chỉ là, hiểu sâu sắc đạo lý phải giấu tài, Tạ Hoài Mân vẫn thầm lặng như trước kia. Chuyện trong nghĩa vụ của mình, nàng nhất định làm tốt, thời gian còn lại nàng dùng để soạn sách của chính mình. Nàng thăng cấp từ áo lam lên áo xanh, lượng công việc nhiều hơn một chút. Gần đây nàng đang viết đến chương thảo dược, thừa dịp phải làm việc, nàng liền chui vào kho dược liệu.
Tạ Hoài Mân dừng lại ở phòng thuốc còn vì một loại dược liệu, Thể Linh Hoa để giải Yên Hoa Tam Nguyệt.
Hai năm trước Tống Tử Kính đã lặng lẽ đưa Bích Huyết Phách đến tay nàng, thế nhưng vẫn chưa tìm được Thể Linh Hoa. Loại hoa này sinh trưởng ở cao nguyên phía Bắc Ly quốc, thế nhưng phải mấy năm dân bản xứ mới ngắt được một đóa.
Không có giải dược, độc cũng không giải được, nó như một quả bom hẹn giờ quấy nhiễu Tạ Hoài Mân. Yên Hoa Tam Nguyệt sẽ phát tác sau ba năm, vì vậy khi năm thứ ba đại nạn sắp tới, Tạ Hoài Mân vô cùng lo lắng, vừa phải cẩn thận quan sát sự biến hóa của cơ thể, vừa phải bồi hồi do dự giữa việc trở về tìm người thân yêu kia hay viết một bức di thư tình ý nồng nàn khiến người ta đọc mà rơi lệ. Thế nhưng thời gian cứ một ngày một đêm trôi qua, Tạ Hoài Mân vẫn có thể ăn có thể ngủ như thường, thậm chí ngay cả nguyệt sự cũng vô cùng thông thuận đúng giờ, mặt mày hồng hào, tinh thần minh mẫn, một chút dáng vẻ sắp chết cũng không có.
Tạ Hoài Mân cứ nơm nớp lo sợ như vậy khoảng nửa năm, cho dù có thần hồn nát thần tính thế nào cũng phải tin rằng nhất thời mình chưa chết ngay được. Nghĩ vậy, một tay nắm chặt miếng ngọc quý vô giá của Tống gia, một tay siết chặt, tràn ngập sức sống bước vào cuộc sống bình thường.
Tuy nhiên, không nhắc tới không có nghĩa nó không tồn tại, cảm giác cái bóng tử thần vẫn luôn bao trùm trên đầu mình thật sự không dễ chịu. Vì vậy, Tạ Hoài Mân chui vào kho thuốc của Ly quốc, ý đồ tìm kiếm loại thảo dược có thể thay thế Thể Linh Hoa. Nàng không tin, độc mà cổ nhân phát minh ra còn độc hơn độc hiện đại hay sao?
Thời tiết ở Thanh Dương ấm lên rất sớm, hai mùa xuân thu vô cùng dài, đầu tháng Ba mà chỉ cần mặc hai lớp áo đơn.
Từ sáng sớm Tạ Hoài Mân đã gặm bánh bao đi tới phòng thuốc. Hôm nay phải thêm một số loại dược liệu, Vương đại phu quản lý phòng thuốc dẫn theo mấy đồ đệ đã ở bên trong làm công tác thống kê và vận chuyển. Tạ Hoài Mân chào hỏi một tiếng rồi bước vào trong, bỗng nhiên, khóe mắt liếc thấy một thứ.
Vương đại phu đang cau mày đánh giá một hộp sơn dầu đựng thứ thuốc àu đen, hiển nhiên chưa từng nhìn thấy thứ này bao giờ.
Thế nhưng thứ này lại không xa lạ đối với Tạ Hoài Mân.
Nàng lập tức đi qua, lấy một khối đặt trong lòng bàn tay.
Cao thuốc phiện?
“Đây là…” Cái tên đã tới miệng đột nhiên ngừng lại, Tạ Hoài Mân hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Vương đại phu.
Lão Vương lắc đầu nói: “Thứ này ta mới nhìn thấy lần đầu. Bọn họ nói cái này gọi là cao Như Ý, công hiệu tương đương với bột Ma Phí. Trương đại nhân cảm thấy thú vị, nhập vào không ít.”
Tạ Hoài Mân thả khối cao thuốc phiện kia trở về hộp, rút khăn tay ra cẩn thận lau tay, thật sự sắp bong ra một lớp da.
“Vương đại phu, thứ này từ đâu tới vậy?”
“Đội buôn thuốc từ Tây Tần mang đến.” Lão Vương chỉ ra phía sau Tạ Hoài Mân.
Nơi đó có hai thương nhân một béo một gầy đang ngồi, có nước da nâu đặc biệt của người Tây Tần. Người béo chỉ huy mấy người học việc vận chuyển, người gầy ở bên cạnh nhìn, tủm tỉm cười, vẻ mặ khôn khéo.
Tạ Hoài Mân bước tới chào hỏi: “Hai vị đại ca này mới từ Tây Tần tới phải không? Hiện giờ vượt núi thế nào? Không có ai chặn đường chứ?”
Ông chú béo tốt có vẻ thích nói nhiều: “Sao lại không chặn? Lão tử còn mất hơn mười lượng bạc lộ phí cho bọn chúng đây!”
Ông chú gầy đột nhiên xen lời: “Trước đây hình như chưa từng gặp cô nương.”
Tạ Hoài Mân cười vô cùng thân thiện: “Tôi mới tới.” Sau đó còn cố ý bỏ thêm một câu: “Do ân sư của Trương đại nhân giới thiệu tới.”
Hai tiểu thương không hẹn mà cùng à lên một tiếng, hiểu ý nở nụ cười.
Tạ Hoài Mân nói: “Trước đây tôi từng ở nhà bằng hữu bên Tây Tần một thời gian. Hai vị đại ca từ đâu đến?”
Ông chú béo nói: “Nam Cương. Vì vậy rất thuận tiện.”
Tạ Hoài Mân gật đầu, chỉ vào hộp cao thuốc phiện nói: “Nhưng khi ở Tây Tần, tôi chưa từng nhìn thấy thứ này.”
Người gầy cười có vẻ sâu xa, nói: “Cô nương không biết là đương nhiên. Đây là thuốc cao luyện ra từ độc môn bí phương, đâu phải thứ có thể nhìn thấy trên đường phố!”
Tạ Hoài Mân giả vờ ngây thơ, hiếu kỳ: “Thật vậy chăng? Thuốc này rốt cuộc có tác dụng gì?”
Người béo đắc ý nói: “Thuốc này có thể nói là tương tự bột Ma Phí, nhưng công hiệu tốt hơn bột Ma Phí nhiều lắm, giảm đau, thư giãn, thả lỏng. Bệnh nhân sử dụng có thể cảm thấy thư thái. Hơn nữa không bệnh không thương cũng có thể dùng, kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể, cảm giác lại thật sự vui sướng như thần tiên!”
“À…” Tạ Hoài Mân đi nước đôi: “Thần kỳ vậy sao…”
Tên gầy giựt giây: “Cô nương không tin thử một chút sẽ biết.”
Đùa cái quái gì thế! Tạ Hoài Mẫn toát mồ hôi. Người dân Trung Quốc đã thoát khỏi “Đông Á bệnh phu” mấy chục năm rồi, danh sách chất gây nghiện đã xuất hiện mấy đời, nàng không hút ma túy, cắn thuốc lắc, xuyên không về đây lại ăn thuốc phiện, rõ ràng là một sự sỉ nhục với những người xuyên không.
Tên mập lắm miệng lại bổ sung một câu: “Không ít đại lão gia trong thành cũng đã mua thuốc Như Ý này chỗ chúng ta. Đây là dược dưỡng sinh! Trước đây, chỉ có người giàu có mới mua được cao Như Ý này, vì vậy các ngươi mới không nhận ra. Giờ thì tốt hơn nhiều rồi, thuốc này dễ làm hơn, giá đương nhiên sẽ giảm đi nhiều, không lâu sau, người người đều có để dùng.”
Trên lưng Tạ Hoài Mân thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, cứng nhắc đến mức gần như cười không nổi: “Loại cao này là thứ những người phú quý dùng, dù có rẻ tiền tôi cũng không hưởng thụ nổi.”
Hai thương nhân ha ha cười, tiếp tục sai bảo bọn học đồ vận chuyển dược liệu.
Tạ Hoài Mân lặng lẽ hỏi lão Vương: “Bọn họ thật sự là người bán thuốc từ Tây Tần à?”
“Đúng vậy.” Lão Vương nói: “Chúng ta mua thuốc từ chỗ bọn họ cũng phải hơn hai năm rồi.”
Sự chú ý của ông ấy đều bị loại thuốc ới mẻ thu hút đi rồi, cũng không chú ý đến gương mặt lạnh lùng của đại phu Tạ Hoài Mân ở bên cạnh, cùng với ánh mắt sắc bén như thanh kiếm rời vỏ.