• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bạch Uyển Vy, em nghe rõ đây, tôi muốn đời này chỉ có em là vợ của tôi. Cho dù tôi chán ghét em, tôi cũng sẽ không ly hôn.”

“Là vì trách nhiệm sao ?”

“Đúng, là vì trách nhiệm, em còn hi vọng tôi cho em cái gì nữa ?”

Gương mặt của Bạch Uyển Vy vô cùng ủ rũ, cô lắc đầu ngay khi nhìn thấy ánh mắt Giang Phong nhìn mình. Bạch Uyển Vy không có dũng khí nói rằng cô muốn Giang Phong yêu cô, cô muốn trái tim của hắn, bởi có thể giữ lại hai đứa con này đã là phúc phận cả đời cô rồi. Giang Phong vốn dĩ đã có vị hôn thê, là cô huỷ hoại cuộc hôn nhân của hắn, cô còn có thể đòi hỏi thêm gì nữa ?

Trong mắt Giang Phong, cô đã là một người phụ nữ ham vật chất mà bán rẻ thân mình rồi, Bạch Uyển Vy không muốn ngày càng bị khinh rẻ nữa.


“Em xin lỗi... là em quá nông nổi, nhưng... chúng ta có thể sống riêng không ? “

Mỗi khi gặp mặt Giang lão phu nhân, Bạch Uyển Vy như một con rùa rụt cổ, cũng chỉ vì bà đối với cô quá khắt khe. Giang Phong tự hiểu là mẹ mình thực sự rất cay nghiệt, hắn ôm lấy Bạch Uyển Vy, trở nên vô cùng dịu dàng.

“Được rồi, sau này sẽ chỉ có hai chúng ta, được chứ ? Tôi sẽ không để em chịu uỷ khuất nữa, là lỗi của tôi.”

...

“Anh muốn dọn đi ? Phong, anh có nghĩ tới em không ? “

“Anh đã sắp xếp cả rồi, ngày mai em tới Giang Thị làm việc, chẳng phải sẽ tiện lợi hơn sao ?”

Giang Phong đối với Đường Bích Vân vẫn quyến luyến không thôi. Mặc dù Bạch Uyển Vy đang đợi hắn ở bên ngoài, hắn vẫn mải mê ôm hôn cô ta. Giữa hắn và Đường Bích Vân không hẳn là tình yêu, hắn cũng chưa từng yêu cô ta thật lòng. Chỉ là hắn cảm thấy hai người khá hợp nhau, cho nên mới hết lần này tới lần khác dây dưa không dứt.

Đường Bích Vân nghe vậy mà cười thầm, càng cảm thấy đắc ý hơn. Cô ta ngứa mắt Bạch Uyển Vy đã lâu rồi, lúc nào cũng bày ra bộ mặt yếu đuối, giả tạo để lấy lòng thương hại của Giang Phong. Giờ đây thì hay rồi, Giang Phong vẫn không thể nào thoát khỏi tay cô ta. Cho dù Bạch Uyển Vy mang thai, hắn vẫn sẵn sàng lên giường với người phụ nữ khác.

“Người ta miễn cưỡng đồng ý đấy.”


Đường Bích Vân vô cùng nũng nịu như con mèo nhỏ, ngay sau khi cả hai trao nhau nụ hôn đắm đuối coi như là tạm biệt, Giang Phong quay trở về với Bạch Uyển Vy. Nhìn cô vẫn đang đợi mình, Giang Phong lại càng thêm hứng thú với cuộc tình hiện tại. Chơi đùa hai người phụ nữ trong lòng bàn tay quả thực rất thú vị.

Một thời gian sau đó, Giang Phong đối với Bạch Uyển Vy vô cùng chu đáo, hắn chăm sóc cô một cách tận tình. Tuy nhiên, hạnh phúc nho nhỏ ấy chẳng duy trì được bao lâu, bởi Bạch Uyển Vy lại phát hiện rằng thời gian hắn ở bên cô ngày càng ít đi. Hắn để cô chờ đợi trong vô vọng, để rồi khi trở về, hắn lại dịu dàng, ngọt ngào với cô như chưa có gì xảy ra.

Cô cảm thấy... Giang Phong như là đang giả vờ, đang đeo một bộ mặt khác vậy. Có phải là vì hắn đã chán cô rồi không ? Bây giờ nhìn lại bản thân mình, cô cũng tự cảm thấy chán ghét. Có lẽ là do cơ địa của cô không tốt, cho nên trên bụng ngày càng nhiều vết rạn xấu xí đến phát sợ. Cô nhìn còn cảm thấy hoảng loạn, huống chi là Giang Phong.

Hiện giờ con mới được hơn 6 tháng thôi mà cô đã ra nông nỗi này rồi, để đến khi sinh thì sẽ như thế nào ?

“Ngày mai là phải đi siêu âm rồi, anh có thể đi cùng em không ?”

Bạch Uyển Vy biết nếu Giang Phong muốn đi thì cô đã không phải hỏi, nhưng cô không muốn một lần nữa khi đến khoa phụ sản, người duy nhất không có người đàn ông của mình bên cạnh lại là cô. Tuy nhiên, Giang Phong không trả lời vội, hắn vẫn đang nghĩ tới Đường Bích Vân.

Nếu như hắn đồng ý với Bạch Uyển Vy thì có nghĩa là hắn sẽ bỏ rơi Đường Bích Vân. Máy bay, khách sạn đều đã được lên kế hoạch hết rồi, cuối tuần hắn sẽ cùng cô ta qua Bali. Bây giờ mà thất hứa thì dỗ dành cô ta còn khó hơn lên trời.

“Em tự đi một mình đi, tôi còn có việc, sau này có thời gian sẽ bù đắp cho em.”

“Vậy... ngày kia có được không ?


“Em đừng nhiều lời nữa, em tự đi đi, cũng chỉ là siêu âm thôi mà. Có tôi đi cùng cũng đâu có khác biệt.”

Bạch Uyển Vy chỉ biết gật đầu, cô cúi gằm mặt xuống, che đi những giọt nước mắt nặng nề. Quả thực không có khác biệt, nhưng nó có thể làm cô vui hơn rất nhiều, hắn không hiểu những lần trước có hắn đi cùng, cô mừng đến mức nào đâu. Sự quan tâm ấy đối với hắn chẳng là gì, nhưng đối với cô lại to lớn vô cùng.

Nghĩ rằng Bạch Uyển Vy đang giận dỗi mình, Giang Phong bỗng nhiên lại cảm thấy chán ghét, hắn chặn đường cô lại.

“Bây giờ biết chơi trò giận dỗi với tôi rồi sao ? Đừng khiến tôi bực mình, Uyển Vy. Em không có tư cách đó.”

“Đừng để một ngày tôi phải đuổi cả ba mẹ con em ra khỏi nhà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK