“Vậy sao ? Tôi không nhớ gì cả. “
“Anh...”
Giang Phong vẫn thản nhiên mà châm lửa rồi hút xì gà, coi Lục Hy Tuyết vẫn đang sống dở chết dở trong vũng máu như không khí. Quả thực hắn đã ép cô ta giữ lại cái thai này, nhưng cũng chỉ là vì lợi ích của riêng mình, cho nên không hề có ý định nói với Bạch Uyển Vy.
Chỉ là... người phụ nữ này không biết thân biết phận, cố ý đụng vào người không nên đụng, cho nên hắn mới phải phá huỷ kế hoạch mà hắn đã dày công gây dựng.
“Giang... Giang tiên sinh... nếu cứ trì hoãn thế này... cô ấy...”
“Đem đi.”
Ngay sau đó, Lục Hy Tuyết được đưa lên xe cứu thương, Giang Phong vứt điếu xì gà rồi trở về xe của mình, phóng đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ở đây, hắn chính là vương pháp, kẻ nào dám động ?
Không lâu sau, Giang Phong quay trở về, Bạch Uyển Vy ngay lập tức nắm lấy tay hắn, cả người run lẩy bẩy.
“Phong... Cô ta gặp tai nạn...”
“Là tôi làm.”
Không cần Bạch Uyển Vy hỏi, Giang Phong cũng tự giác trả lời. Dù gì, cứ giữ im lặng mãi thì khoảng cách giữa hai người sẽ ngày càng xa.
“Tại sao ? Rõ ràng... anh còn rất nhiều cách khác mà... tại sao lại làm vậy ?”
Giang Phong thực sự quá tàn nhẫn rồi, đến cả đứa con trong bụng Lục Hy Tuyết, hắn cũng không bỏ qua.
“Cô ta phá hoại tình cảm của chúng ta !”
“Không ! Là anh ! Giang Phong... chính anh... mới là người huỷ hoại nó...”
Giang Phong ngỡ ngàng. Chẳng lẽ... suốt thời gian qua, cô đều nghĩ hắn như vậy sao ? Phải... hắn có quan hệ bất chính với Lục Hy Tuyết là lỗi của hắn... nhưng trước ngày hai người kết hôn, hắn đã cắt đứt với cô ta rồi.
Nếu ngày hôm đó, cô ta không gửi đoạn video cho Bạch Uyển Vy, cả hai chắc chắn đang hạnh phúc.
“Anh không phải con người... Giang Phong, anh là cầm thú ! Là ác quỷ ! “
“Đến cả em cũng nói vậy sao ?”
Hắn tưởng rằng Bạch Uyển Vy sẽ khác, cô sẽ không bao giờ coi hắn là một con ác quỷ cả, lẽ nào... tất cả là do hắn nghĩ nhiều rồi sao ? Cô chưa từng chấp nhận con người thật của hắn.
Bạch Uyển Vy bật khóc, cô cũng không muốn như vậy đâu. Mọi chuyện đáng lẽ ra sẽ không đến mức này, nếu Giang Phong chịu quay đầu.
“Em đã nói rồi... em không cần anh làm gì cả... Anh tại sao lại không nghe ?”
Giang Phong không hiểu... hắn không có ý gì cả, hắn chỉ muốn thay cô báo thù thôi, tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này ?
Kẻ đã hãm hại hai người đang sống không bằng chết, cô đáng lẽ ra phải vui chứ, tại sao lại trách móc hắn ? Hắn làm thế có gì sai ?
“Anh đi đi...”
“Được, tôi đi, tôi đi, được chứ ? Như vậy em sẽ tha thứ cho tôi đúng không ?”
“Đi đi !”
Cô hiện giờ... không muốn nhìn thấy Giang Phong nữa, hắn khiến cô thấy buồn nôn.
Những tưởng ngày hôm sau, Bạch Uyển Vy sẽ hết giận dỗi, nhưng không ngờ lần này cô lại đem cả tính mạng ra để uy hiếp Giang Phong. Nếu hắn tới gặp cô khi chưa được cho phép, cô sẽ từ chối tiếp nhận mọi điều trị.
Không còn cách nào khác, Giang Phong phải chiều theo ý người con gái này. Chỉ là có những lúc hắn không kìm chế nổi bản thân, nên đã mở lại camera trong phòng để được nhìn thấy cô.
Nhìn hình ảnh của Bạch Uyển Vy trong đó, Giang Phong lại càng cảm thấy xót xa. Tại sao cô không cho hắn cơ hội ? Cô nói... cô cần hắn mà, hắn luôn ở đây vì cô, tại sao cô lại đuổi hắn đi ?
Cô có biết... khi nghe cô mắng chửi mình là quái vật, hắn đau tới nhường nào không ?
Đang chăm chú theo dõi Bạch Uyển Vy, vậy mà Giang Phong lại chẳng phát hiện ra cô đang gọi điện cho mình, cho đến khi điện thoại đổ chuông.
“Em cũng cần một chút riêng tư... không thể sao ?”
Vốn dĩ mọi chuyện vẫn đang bình thường, cho tới khi Bạch Uyển Vy nhìn thấy chiếc camera trong phòng tắm nhấp nháy. Cô tưởng rằng Giang Phong đã biết cách tôn trọng cô rồi, hoá ra hắn không những điên, mà còn bệnh hoạn hơn trước nữa.
Hắn vẫn luôn muốn kiểm soát cô.
Nhưng, Giang Phong lại chối bỏ.
“Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng em sẽ không làm gì dại dột sau lưng tôi.”
“Được... nếu anh đã kiên quyết như vậy thì đừng gặp em nữa... nhìn qua màn hình là đủ rồi.”