• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thế nên xin anh đừng làm như anh yêu em nữa ! Đừng khiến em kinh tởm anh hơn...”

“Ở bên tôi, em không cam lòng đến thế sao ? “

“Đúng... tình yêu của anh vĩ đại quá... nó sắp bóp chết em rồi... “

Cô đau lắm, Giang Phong hắn có thấu được sao ? Cô làm gì, đi đâu cũng phải nói với hắn, thậm chí trong chính căn nhà của mình cũng không có chút riêng tư nào cả. Rõ ràng Giang Phong đang muốn cầm tù cô.

Trước đây, cô cứ nghĩ rằng đây là lần đầu tiên Giang Phong yêu một người, cho dù có chỗ sai thì cũng không sao cả, cô nguyện ý đợi hắn sửa, nhưng hoá ra hắn lại chẳng thể hiểu được bản thân rằng hắn yêu cô hay chỉ đơn giản là muốn chiếm hữu cô làm của riêng.

“Tôi rốt cuộc đã làm gì có lỗi với em chứ ? Chẳng phải em muốn gì tôi cũng cho sao ? Em còn muốn tôi phải thế nào nữa ?”


“Nếu anh thả Hàn Tử Dương đi... chúng ta sẽ làm lành.”

Cô biết, Giang Phong sẽ không bao giờ làm vậy đâu, cô đã quen với bản tính thích ép buộc người khác của hắn rồi.

“Tại sao ? Tại sao phải là Hàn Tử Dương ? Bạch Uyển Vy em còn muốn trêu đùa tôi đến khi nào ?”

Giang Phong nổi điên, hắn nắm chặt lấy hai bả vai của Bạch Uyển Vy, khiến cho cô giật bắn mình. Ánh mắt của hắn hoàn toàn khác lạ, cô không còn nhìn ra trước mắt mình là Giang Phong nữa.

Còn chưa kịp phản ứng gì, Giang Phong đã đẩy cô ngã xuống giường, Bạch Uyển Vy điên cuồng mà chống lại.

“Giang Phong anh bỉ ổi !”

“Hình như đã quá lâu rồi tôi không nhắc nhở em rằng em thuộc về ai.”

Nhưng, sức lực cỏn con của Bạch Uyển Vy làm sao có thể thoát khỏi Giang Phong, hắn ngay lập tức chiếm lấy đôi môi của cô, mặc kệ cô phản kháng kịch liệt. Đây là lần đầu tiên hắn phải ép cô thế này, trong lòng cũng không thoải mái chút nào, nhưng chỉ có như này mới có thể khiến hình ảnh của Hàn Tử Dương trong cô biến mất.

Bạch Uyển Vy cắn mạnh vào môi Giang Phong đến mức chảy máu, hắn dừng lại, ánh mắt nhìn cô càng thêm vạn lần lạnh giá. Hoá ra cô lại ghê tởm hắn đến mức này... chẳng trách mỗi lần hắn muốn cô, cô lại lấy lí do thân thể không khoẻ.

“Em giỏi lắm... Bạch Uyển Vy.”

Nói rồi, Giang Phong như biến thành dã thú, điên cuồng mà chiếm lấy cơ thể của Bạch Uyển Vy.


...

“Hiện giờ, đã nhớ như thế nào để làm người phụ nữ của tôi rồi chứ ?”

Bạch Uyển Vy im lặng, cô nằm xơ xác trên giường, dùng ánh mắt chứa đầy hận ý của mình để trả lời. Giang Phong hoàn toàn nhận ra rằng Bạch Uyển Vy không xem hắn là người cô yêu, mà là một kẻ tội đồ, một con ác quỷ.

Thế nhưng, hắn cũng không tức giận, ngược lại còn rất thoả mãn, là do hắn đã vì cô mà đè nén bản thân quá lâu rồi.

Ngay khi xác nhận rằng trên người Bạch Uyển Vy ngoại trừ vài vết thương nhỏ do hắn đã quá mạnh tay ra thì không còn khác, Giang Phong rời đi. Hắn thừa nhận là lần này hắn quá đáng, có phần thô bạo, nhưng... là vì hắn ghen.

Hắn không thích cô nghĩ về người đàn ông khác, cô có hắn là đủ rồi.

“Tự do rồi... đúng không ?”

Giang Phong lại không hề suy nghĩ mà ngay lập tức trả lời: “Em đi chết được rồi.”

Khi bóng lưng của Giang Phong đã dần biến mất, Bạch Uyển Vy mới ngồi dậy, cô vô cùng mệt mỏi, cả người như muốn đứt đôi. Nhìn từng vết thương trên cơ thể mình, cô mới chợt phát hiện Giang Phong đối với cô chưa từng có chút thương xót nào, hắn điên cuồng giống hệt một con dã thú.

Hoá ra, giá trị của cô trong mắt hắn, cũng chỉ dừng lại ở việc này thôi.

Bạch Uyển Vy khập khiễng đi về phía nhà tắm, trong đôi mắt toàn bộ là sự tuyệt vọng. Là hắn muốn cô chết mà... cô chết rồi sẽ không còn ai gây phiền phức cho hắn nữa...

Hắn vốn dĩ không cần cô, là cô ảo tưởng vị trí của mình trong tim hắn.


Tìm lấy một con dao trong tủ, nước mắt của Bạch Uyển Vy rơi xuống, cô ngay lập tức dùng lưỡi dao sắc bén ấy rạch lên cổ tay mình, chất lỏng màu đỏ tươi chảy thành dòng. Hoá ra được giải thoát, lại chẳng còn cảm thấy đau nữa.

“Em toại nguyện cho anh rồi... Giang Phong...”

Vừa rời khỏi nhà, Giang Phong dừng chân lại, nhìn lên cửa sổ căn phòng vẫn đang sáng đèn. Tại sao hắn bỗng dưng thấy lo lắng thế này ?

Giang Phong muốn chắc chắn không có chuyện gì bất trắc xảy ra, hắn nhanh chóng trở về phòng ngủ của hai người, nhưng lại không thấy Bạch Uyển Vy đâu, cho đến khi tìm được cô đã bất tỉnh trong nhà tắm.

“Uyển Vy ! Tỉnh lại, nhìn tôi.”

Bạch Uyển Vy không có phản ứng, Giang Phong lo lắng đến phát điên, tim hắn như muốn vỡ tan ra.

“Tôi sai rồi... Uyển Vy, tôi sai rồi... tôi sẽ không làm vậy với em nữa đâu...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK