Bạch Uyển Vy gật đầu, muốn Giang Phong tạm thời yên tâm. Cô rất muốn được ở cạnh hắn, nhưng... có những lúc bệnh tình chuyển biến nặng, cô đau đến chết đi sống lại, chỉ khao khát có được cái chết để được giải thoát.
Cô không nỡ rời xa Giang Phong và con, nhưng cũng sợ bản thân không thể kiên cường thêm nữa. Hắn chưa từng trải qua, sao có thể hiểu được cô đang phải chịu đựng những gì.
“Được rồi, em nghỉ đi, tôi sẽ ở đây, không sao đâu.”
Bạch Uyển Vy cười nhẹ rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, Giang Phong cũng nhân cơ hội mà hôn lên trán cô. Hắn nhất định sẽ không để cho người con gái này có cơ hội rời khỏi hắn đâu, hai người sẽ phải sống bên nhau cả đời.
Một tuần sau, Giáng Sinh đã đến, tình trạng của Bạch Uyển Vy vừa hay cũng dần trở nên ổn định. Giang Phong vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ để ý tới những ngày lễ cho trẻ con thế này, nhưng xem chừng Bạch Uyển Vy rất mong đợi, cho nên hắn mới miễn cưỡng tìm hiểu đôi chút.
Gần đây có một dãy phố đi bộ vô cùng náo nhiệt, hầu hết là các cặp đôi tới đó, đương nhiên cũng có trẻ nhỏ, vì vậy Giang Phong nghĩ Bạch Uyển Vy sẽ rất thích.
“Nóng quá, đổi bộ khác được không ?”
“Trong này còn có máy sưởi, tôi còn đang sợ em sẽ chết cóng ở bên ngoài mất. Ngoan, mặc vào đi.”
Mặt mày Bạch Uyển Vy nhăn nhó lại, rõ ràng là cô rất khó chịu, thế nhưng Giang Phong lại thấy vẻ mặt này của cô vô cùng dễ thương. Hắn nhéo mũi cô, khiến cô kêu lên rồi lại đánh vào tay hắn một cái.
“Không cho nghịch.”
“Còn cằn nhằn nữa là tôi sẽ để em nằm viện đến Tết đấy.”
Vừa nói, Giang Phong vừa quàng khăn cho Bạch Uyển Vy. Nhìn cô vui tươi thế này, hắn cũng nhẹ nhõm hơn, nụ cười của cô rạng rỡ như ánh dương vậy, thật đẹp.
Ngay sau đó, Gianh Phong đưa cô tới phố đi bộ. Bạch Uyển Vy dù đã qua cái tuổi thiếu nữ mộng mơ thì cũng không thể phủ nhận rằng những nơi náo nhiệt, đông người như này có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với cô. Mới đi một lúc thôi, cô đã liếc nhìn hết quán này tới quán khác.
“Thích ăn sao ?”
Bạch Uyển Vy gật đầu, Giang Phong lại nhìn về phía mấy đứa trẻ con đang đứng đợi xếp thành hàng dài. Bây giờ mà xếp hàng thì cũng mất rất nhiều thời gian, mà hắn lại không muốn cô phải đợi lâu.
Bỗng dưng Giang Phong nhìn thấy hai đứa trẻ cầm mấy chiếc bánh nóng hổi quay đi, chúng vẫn còn chưa kịp ăn. Hắn tiến lại gần, ngỏ ý muốn mua lại.
“Nhóc con.”
Ngay khi cậu ngóc quay đầu lại, Giang Phong không khỏi sững sờ, hoá ra là Giang Thành, thằng bé dẫn Uyển Đình đi chơi. Hai đứa nhóc này cứ như âm hồn bất tán vậy. Mỗi khi hắn muốn có thời gian riêng tư với Bạch Uyển Vy, chúng lại xuất hiện. Cũng may là hôm nay còn có ích một chút.
“Con...”
“Cha, sao cha lại ở đây ?”
“Còn chưa hỏi tội hai đứa đâu, tại sao hai đứa ra ngoài mà không ai nói gì ?”
“Là ý của anh trai...”
Uyển Đình cười tươi, vừa nói vừa cầm chiếc bánh, định cắn một miếng thì Giang Phong đã hoảng hốt. “Không được ăn !” Nói rồi, hắn cướp lấy bánh từ tay hai đứa nhỏ, mặc kệ chúng còn đang ngơ ngác.
“Đây là cho mẹ hai đứa.”
“Đình Đình yên tâm, mai cha sẽ dẫn con đi chơi sau, coi như là đền bù.”
“Còn con thì sao ?”
“Con là con trai, đòi hỏi cái gì ? Dẫn em con đi chơi đi, tốt nhất là đi xa chút.”
Giang Thành giận dỗi y như Bạch Uyển Vy ban nãy, thằng bé xị mặt ra, không nói lời nào liền nắm tay em gái rồi đưa con bé đi nơi khác, còn Giang Phong thì quay lại chỗ Bạch Uyển Vy đang đứng.
“Sao nhanh vậy ? Em thấy hàng vẫn còn dài lắm mà ?”
“Ngốc như em chỉ có nghĩ ra được cách đấy thôi. Ăn đi, nhưng đừng quá nhiều, em biết bác sĩ không khuyến khích em ăn những thứ như này mà.”
Bạch Uyển Vy vui vẻ nhận lấy chiếc bánh, vừa ăn vừa khoác tay Giang Phong đi dạo. Chỉ cần được ở cạnh hắn như này thôi... cô đã cảm thấy hạnh phúc rồi, nhưng gia đình của cô thực chất vẫn chưa hoàn thiện. Cô muốn nhìn thấy khung cảnh một nhà bốn người.
Mà để làm được điều đó thì chỉ có thể tháo bỏ nút thắt giữa cô và Giang Thành.
“Em muốn gặp con, được không ? Ít ra... em cũng phải nghe được Thành Thành gọi mẹ.”