Buổi sáng, trời xanh mây trắng gió nhẹ đúng là một ngày đẹp trời
Ninh Hinh ôm cuốn vẽ đi ra khỏi kí túc xá, cô dự định đi tìm một nơi nào đó để vẽ tranh.Mới đi được vài bước thì đám đông trước mặt đã thu hút sự chú ý của cô
Ninh Hinh đứng lại nhìn về phía đám đông ồn ào kia
" A…ai vậy soái quá "
" Ai mà soái ca quá đi "
…
Trong đám đông thì xuất hiện một người đàn ông cao to, hắn mặc một cái áo sơ mi đen, đôi mắt nhắm hờ lại, chân mày rậm khẽ nhíu vì khó chịu
Chợt mắt hắn mở lên nhìn về phía Ninh Hinh làm cô lúng túng không biết làm sao.Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy lúng túng khi bị người khác nhìn mình như thế này. Nếu bị bạn cô biết được chắn chắn họ sẽ chọc quê cô cho mà xem
Một lần nữa cô nhìn về phía người đàn ông đó.Ninh Hinh bị thu hút bởi đồi mắt tựa như hổ phách ấy. Lần này thật không ai kéo cô ra được mà.Đôi mắt mỗi lúc một gần một gần khiến cô đắm chìm trong đó cho tới khi một giọng nói trầm lắng vang lên mang theo một chút dư vị của mùi bạc hà làm cô tỉnh giấc
" Ninh Hinh…em ngây người ra đó làm gì?"
"Hả… À, ừm… Cửu gia người đến đây từ khi nào thế?"
Thật may cô nhanh chống lấy lại dáng vẻ bình thường để nói chuyện với Cửu gia, và hơn hết chỉ một tháng nữa thôi hắn sẽ là chồng hợp pháp của cô
" Bà muốn gặp em?".
Truyện Gia Đấu
" Bà muốn gặp tôi?"
Hắn không kiên nhẫn nhưng vẫn cố nén lại giải thích
" Bà muốn em đến ăn trưa,nếu em không đến thì bà sẽ tìm cách làm cho em đến.Dù em có từ chối cũng vô dụng "
Ninh Hinh ngây thơ nhìn Sở Nam Dạ, đôi mắt long lanh cùng với biểu cảm ngu ngơ nhưng cũng rất đáng yêu
"Cửu gia,vậy bà sẽ tìm cách gì để tôi đến…"
Hắn nhìn cô không chớp mắt thật sự ngay lúc này cô vô cùng đáng yêu làm ai cũng phải say mê ngắm nhìn. Hắn đã bị câu hỏi của Ninh Hinh làm cho tỉnh, ho vài cái quay sang hướng khác để mà trả lời
" Ừm…thì… đại loại như giả bệnh, đau tim khó thở, hay là bị té nên phải nhập viện "
Ninh Hinh bật cười,lần đầu tiên trong đời cô lại cười trước mặt đám đông làm ai ai cũng chú ý nhất là nam nhân và Sở Nam Dạ cũng không ngoại lệ
" Cửu gia, chúng ta mau đi thôi "
" Tôi nghĩ em sẽ từ chối "
" Nếu tôi từ chối thì chắc chắn lát nữa sẽ phải đến chi bằng đi bây giờ thì không phải bà sẽ không tìm cách lừa tôi đến "
Hắn thích tính cách này của cô thẳng thắn không kiên dè rất dũng cảm lần đầu tiên có người nói chuyện với hắn như thế này. Hắn cười như không cười
Cô bé này thật làm cho hắn hứng thú
Rời khỏi trường, cô ghé một tiệm bánh nhỏ vào mua một vài cái bánh để làm quà. Tiện này tuy không lớn nhưng món ăn là khỏi che có thể nói cô đã hầu như cô đều đến đây ăn
Mới bước vào cửa thì lão phu nhân đã hớn hở chạy đến ôm cháu dâu tương lai
" Tiểu Hinh nhà ta đến rồi. Mau mau vào đây ăn cơm"
Ninh Hinh vui vẻ cùng lão phu nhân đi vào, Sở Nam Dạ đi theo sau, trong sâu thẩm ánh mắt hắn hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra