Lễ trao giải Tứ Tinh còn chưa kết thúc, nhưng những chủ đề liên quan đến giải thưởng này đã nhanh chóng leo lên top thịnh hành.
#Tứ_Tinh_Tần_Nhạc_Trắng_Tay#, #Đạo_Diễn_Thiên_Tài_Sụp_Đổ#, #Không_Phải_Kinh_Dị_Mới_Mà_Là_Chiêu_Trò_Mới#, #Từ_Niệm_Tâm_Nữ_Hoàng_Kinh_Dị_Thế_Hệ_Mới#, #Tứ_Tinh_Bất_Ngờ#.
[Cuối cùng Tần Nhạc cũng gặp thất bại trong chiêu trò của mình.]
[Tần Nhạc mà cũng cần chiêu trò á? Bạn có biết bản thân đang nói gì không?]
[Tôi thừa nhận Tần Nhạc giỏi trong mảng truyền hình, nhưng cô ấy thực sự không hiểu gì về điện ảnh. Tốt hơn là đừng thử sức ở lĩnh vực khác, hãy tập trung làm phim truyền hình đi.]
[Có lẽ cô ấy đã tự mãn sau khi nhận giải thưởng Bách Diệu, nghĩ rằng giải thưởng Tứ Tinh cũng sẽ công nhận mình.]
[Ai cũng biết cái gọi là kinh dị mới chỉ là một chiêu trò, tôi chỉ xem phim kinh dị của Từ Thành thôi.]
[Tần Nhạc còn gắn tag phim trinh thám mà, tại sao lại cho rằng cô ấy không giỏi làm phim kinh dị chứ? Hơn nữa, giải thưởng Tứ Tinh là cái gì thế, một giải thưởng vô danh à?]
[Vô danh mà bên Tần Nhạc cũng tham gia, không phải là càng mất giá hơn à?]
[Fans của Tần Nhạc đúng là buồn cười, giải thưởng Tứ Tinh là giải thưởng hàng đầu về phim kinh dị đó. Thừa nhận Tần Nhạc không có tài trong lĩnh vực này khó đến vậy sao?]
[Tin nội bộ đây, ban giám khảo giải thưởng Tứ Tinh nói rằng nội dung bộ phim mới của Tần Nhạc rất lộn xộn.]
[Mọi người nghĩ dân mạng không có não sao? Lộn xộn mà sao lại được đề cử?]
[Tần Nhạc VS Từ Niệm Tâm, Từ Niệm Tâm chiến thắng hoàn toàn!]
[Fans của Tần Nhạc đừng nhảy dựng lên nữa, giải thưởng Tứ Tinh còn không trao nổi giải Mỹ thuật cho cô ấy, điều đó chưa đủ chứng minh vấn đề à? Rõ ràng bộ phim mới của Tần Nhạc bị đánh bại hoàn toàn.]
[Trước đây fans của Tần Nhạc còn dám so sánh với Từ Thành, thật nghĩ rằng Tần Nhạc nổi một thời gian là có thể sánh ngang với ông ấy à? Buồn cười, ngay cả cháu gái ông ấy cũng không bằng.]
Lễ trao giải còn chưa kết thúc nhưng Tần Nhạc không còn liên quan gì đến nữa. Cô đang lướt xem những tin tức nổi bật trên mạng.
Như dự đoán, việc cô trắng tay tại giải thưởng Tứ Tinh đã trở thành chủ đề nóng hổi trên mạng.
Dư luận không có lợi cho cô, những tài khoản quảng cáo và một số người trong ngành đều nhảy vào cuộc. Nhiều tài khoản đang vạch trần con đường nổi tiếng của cô, chế giễu cô đã dẫm lên người khác để leo lên và hôm nay cuối cùng cũng bị người khác dẫm lại.
Còn lại là những bài so sánh cô với Từ Niệm Tâm, kết luận rằng thành tựu của Từ Niệm Tâm trong tương lai chắc chắn sẽ cao hơn cô.
Tần Nhạc không cảm thấy tức giận như tưởng tượng. Tất nhiên là cô không vui khi không giành được giải thưởng trong ngày hôm nay, nhưng điều thực sự khiến cô thất vọng là giải thưởng Tứ Tinh.
Những bộ phim tham gia giải thưởng này có chất lượng rất hạn chế, trước đây các phim kinh dị luôn thu hút sự chú ý nhất. Bộ phim của Tần Nhạc không dám nói là đánh bại tất cả, nhưng cũng không đến mức tệ hại như vậy.
Trước đây cô thường nghe người khác nói rằng giải này là giải thưởng hàng đầu cho phim kinh dị, và cô đã tin vào điều đó.
Bây giờ cô mới hiểu, giải thưởng Tứ Tinh coi trọng phim kinh dị, nhưng có lẽ chỉ là những bộ phim kinh dị về đề tài Trùng tộc.
Họ cho cô lọt vào đề cử đã là nể mặt cô sau đó lại tự tay xé bỏ, cũng khá thú vị, họ muốn thể hiện điều gì đây?
Sau khi giải thưởng cuối cùng được trao, sẽ có một buổi dạ hội, nhưng Tần Nhạc không định tiếp tục lãng phí thời gian ở đây.
Cô đứng dậy, định rời khỏi cùng Tiết Di và Trác Nam, nhưng bị người bên bàn bên cạnh gọi lại.
"Tần Nhạc." Tạ Ngôn vẫn ngồi trên ghế, nhưng lại mang dáng vẻ cao ngạo.
"Có chuyện gì?"
"Nghe nói gần đây, bộ phim của cô bị mấy công ty phát hành từ chối." Anh ta cười nhẹ: "Nếu không còn lựa chọn nào khác, có thể đến tìm tôi. Nhà tôi cũng có công ty phát hành phim."
Tần Nhạc âm thầm nhíu mày, chuyện phát hành phim do Kiều Dư Vi phụ trách, cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, cô vẫn thẳng thừng từ chối: "Không cần đâu."
Tạ Ngôn hơi không hài lòng với sự không biết điều của cô: "Cô nên suy nghĩ kỹ. Nếu bộ phim này của cô không có một công ty phát hành tốt đứng sau hỗ trợ, thì sẽ không có cơ hội lật ngược tình thế đâu."
Tần Nhạc cười nhẹ, không đáp lại anh ta.
Khi cô bước ra ngoài, đi ngang qua Từ Thành và Từ Niệm Tâm, có một nhóm người đang vây quanh Từ Thành trò chuyện, Tần Nhạc chú ý thấy trong số đó còn có cả giám khảo của giải thưởng Tứ Tinh lần này.
Khi cô đi ngang qua, ánh mắt của cả nhóm đều dồn về phía cô, nghĩ rằng cô sẽ nói điều gì đó với Từ Thành, nhưng Tần Nhạc thậm chí không thèm liếc nhìn họ.
Ra khỏi đại sảnh trao giải, ba người rời đi. Trước khi offline, Trác Nam đột nhiên gọi Tần Nhạc lại.
"Xin lỗi, đạo diễn Tần."
"Ừm?" Tần Nhạc khó hiểu nhìn anh ta.
Trác Nam giải thích: "Trước đó, quản lý của tôi đã tiết lộ rằng ban giám khảo của giải thưởng Tứ Tinh lần này không mấy đánh giá cao bộ phim của chúng ta."
Điều này đã rõ ràng, bộ phim này không có khả năng đoạt giải.
Thực tế, khi biết anh ta không được đề cử giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, quản lý của Trác Nam đã nhắc nhở anh ta.
Dù trong bộ phim kinh dị này không có nhiều cảnh cần thể hiện khả năng diễn xuất bùng nổ, nhưng diễn xuất của anh ta cũng đủ để vượt qua người khác, vậy mà anh ta thậm chí còn không lọt vào đề cử, điều này đã thể hiện rõ thái độ.
Trác Nam biết tin này từ trước, nhưng không chắc liệu Tần Nhạc có biết hay không và anh ta thật sự không dám nói ra những lời này.
Trước đây, anh ta còn nghĩ rằng, với bộ phim của Tần Nhạc và sự tham gia của mình, sao có thể trắng tay được, nhưng kết quả thật sự thảm hại khiến anh ta không thể hiểu nổi.
"Không sao, cho dù anh có nói trước hay không, tôi cũng sẽ tham gia lễ trao giải lần này." Tần Nhạc đáp lại một cách không mấy bận tâm: "Vốn dĩ cũng chỉ để tranh thủ quảng bá bộ phim thôi. Dù thế nào, bây giờ trên các trang mạng xã hội đều là tin về chúng ta. Đừng lo, tôi không yếu đuối như vậy."
Dù không giành được giải thưởng, nhưng mục đích của cô đã đạt được. Còn về việc bộ phim hay hay dở, phải xem khán giả nói gì.
Rời khỏi thế giới ảo, Tần Nhạc chủ động liên hệ với Kiều Dư Vi để hỏi về vấn đề phát hành phim.
Kiều Dư Vi không giấu giếm, kể cho cô về những công ty mà họ đã tiếp xúc gần đây và những đánh giá của họ.
Cuối cùng, cô ấy nói: "Hiện tại, lựa chọn tốt nhất là công ty điện ảnh Thiên Hải, giá họ đưa ra và đánh giá về bộ phim đều tốt. Công ty cũng có quy mô đủ lớn, nhưng yêu cầu duy nhất là trong quá trình quảng bá, không được tuyên truyền như phim kinh dị, tốt nhất là không nhắc đến điều đó."
"Không thành vấn đề." Tần Nhạc đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ.
"....... Tôi còn tưởng cậu sẽ không đồng ý chứ."
Dù trước đó Tần Nhạc đùa rằng cô làm phim tình cảm, nhưng Kiều Dư Vi biết rõ bộ phim này là nhắm đến thể loại kinh dị. Rõ ràng là nó rất phù hợp với thể loại đó, nhưng chỉ vì không giống với phong cách hiện tại mà không được chấp nhận, thật nực cười.
"Có phải phim kinh dị hay không thì không thể dựa vào vài câu quảng cáo để phán đoán được. Phải chờ cảm nhận của khán giả sau khi xem xong đã." Những điều khác Tần Nhạc không dám chắc, nhưng vị trí của phim ma trong thể loại kinh dị rùng rợn là điều không thể nghi ngờ.
"Được, nếu cậu đã đồng ý rồi thì tôi sẽ đi thảo luận hợp tác với bên Thiên Hải."
"Đợi đã." Khi Kiều Dư Vi chuẩn bị ngắt kết nối, Tần Nhạc đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Sao vậy?"
"Tôi đang nghĩ, cậu có thể thử thảo luận với quân đội về vấn đề cấp phép hình ảnh không."
"Hình ảnh của ai?" Kiều Dư Vi thắc mắc.
"Của Nguyên soái ấy."
Kiều Dư Vi đầy dấu hỏi chấm: "Quân đội đã mở quyền cấp phép hình ảnh của một số Nguyên soái, nhưng toàn là cấp phép từ thiện. Chúng ta cần quyền cấp phép này để làm gì?"
Hình ảnh của Nguyên soái Liên bang không thể bị bôi nhọ, quân đội cũng sẽ không cho phép các doanh nghiệp dùng hình ảnh Nguyên soái để kiếm tiền. Việc xin cấp phép còn phải qua thẩm định, hầu hết đều không được thông qua, có phần giống như làm việc vô ích.
"Ừm... xem như dịch vụ chăm sóc khách hàng đi. Mọi người trong đoàn phim đều nói nó có hiệu quả rất tốt, nên tôi nghĩ có thể thêm vào."
"Dịch vụ chăm sóc khách hàng á?"
"Ừ, mọi người đều nói rằng Nguyên soái trông rất an toàn, sau khi quay phim xong, nếu có tấm hình Nguyên soái dán ở đầu giường thì sẽ ngủ ngon hơn."
Kiều Dư Vi hoàn toàn không thể hiểu được loại cảm giác an toàn này, thậm chí còn thấy hơi kỳ quặc. Nhưng vì Tần Nhạc đã đề cập, cô ấy cũng không từ chối: "Được rồi, tôi có thể đi bàn thử, nhưng có thành công hay không thì chưa chắc."
"Cậu có thể chờ xem doanh thu buổi công chiếu rồi hãy đi bàn, lợi nhuận thu được có thể dùng để làm từ thiện, cũng xem như là đền đáp công chúng."
"Được."
Dù trên mạng liên tục có những tin đồn về [Kinh Hồn] và một số tin tức nội bộ nói rằng giới chuyên môn không mấy lạc quan về bộ phim này, nhưng khi Kiều Dư Vi đến thương lượng với công ty điện ảnh Thiên Hải thì mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ.
Sau khi thỏa thuận xong, cuối cùng [Kinh Hồn] cũng chuẩn bị ra mắt.
Công ty điện ảnh Thiên Hải kết hợp với câu quảng cáo từ phía Tần Nhạc, đã làm ra các poster quảng bá và bắt đầu quảng cáo rầm rộ trên thế giới ảo và các trang mạng.
Câu slogan: "Tình yêu sâu thẳm từ thời xưa, mối tình tuyệt đẹp xuyên qua cả sự sống và cái chết. Tác phẩm mới: [Kinh Hồn] của đạo diễn Tần Nhạc, sẽ ra mắt vào ngày 23 tháng 9."
Người vừa mới xem [Kinh Hồn] vài ngày trước như Kiều Dư Vi không đưa ra nhận xét gì về câu slogan này. Dù sao sau khi xem xong, cô ấy suýt chút nữa đã in hình Nguyên soái ra giấy để dán khắp nhà.
Nếu có ai dùng câu slogan này để dụ cô ấy vào rạp chiếu phim mà không có bất kỳ biện pháp nào để bù đắp, thì chắc chắn cô ấy sẽ nhớ đến bộ phim và đạo diễn đáng thất vọng này mãi mãi!
Giờ cô ấy chỉ chờ doanh thu buổi công chiếu ra mắt rồi sẽ đi bàn chuyện cấp phép hình ảnh Nguyên soái với quân đội. Mỗi rạp chiếu phim phát hành [Kinh Hồn] đều cần có quầy bán hình ảnh, poster và tượng của Nguyên soái. Vì sự an toàn của Tần Nhạc, dịch vụ chăm sóc khách hàng phải theo kịp.
So với [Chạy Trốn Cấp Tốc] vừa mới ra mắt đã đạt được thành tích không tồi, thì buổi chiếu của [Kinh Hồn] lại có vẻ ít được mong chờ hơn.
Tuy nhiên, vào ngày công chiếu, [Kinh Hồn] vẫn chiếm một vị trí trên hot search.
Dù sao thì trước đó trên mạng cũng lan truyền rằng [Kinh Hồn] sẽ thất bại, nên nhiều người muốn biết rốt cuộc bộ phim này của Tần Nhạc tệ đến mức nào.
Ngày 23 tháng 9, fans của Tần Nhạc, những người tò mò đã xem tin tức suốt mấy ngày qua, thậm chí cả những người ghét cô cũng đổ xô đến rạp chiếu phim.
Hôm đó, trời đổ mưa tại Thủ đô Tinh, bầu trời u ám. Kiều Dư Vi chọn một rạp chiếu phim và bước vào, dự định xem phản ứng của khán giả tại chỗ.
Xem được nửa phim, cô ấy đã bắt đầu hối hận. Ngồi cạnh cô ấy là một cặp đôi, tiếng hét của cô gái ngồi bên cạnh cô ấy thực sự có sức xuyên thấu.
Xem lại bộ phim không có vấn đề gì, nhưng tiếng hét thỉnh thoảng vang lên thực sự khiến người khác hoảng sợ.
Trước đây, nếu có ai hét lên trong những nơi công cộng như vậy chắc chắn sẽ bị phàn nàn, nhưng hôm nay lại khác biệt. Bởi vì không chỉ một hai người hét lên, thậm chí cô ấy còn nghe thấy tiếng khóc, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy có người sợ đến mức phát khóc khi xem phim?
Cô ấy lén ghi âm một đoạn âm thanh tiếng hét rồi gửi cho Tần Nhạc, chú thích: [Phản hồi từ khán giả.]
Tần Nhạc mở file ghi âm ra nghe trong lúc ăn, tiếng hét làm cô giật mình đến nỗi tay run lên.
Tần Nhạc: [Có phải hơi quá rồi không?]
Kiều Dư Vi nhìn qua đám đông vẫn chưa rời khỏi rạp dù phim đã kết thúc, bình tĩnh trả lời: [Không hề quá chút nào, phim chiếu xong mà nửa số người vẫn chưa đi, cậu đoán là vì sao?]
Tần Nhạc: [Đợi suất chiếu tiếp theo?]
Kiều Dư Vi: [Vì chân mềm nhũn rồi.]