• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Tạ Ngôn là một kẻ ăn chơi, anh ta cũng hiểu rõ việc lượng khách du lịch giảm sút ở Thành phố Điện ảnh có ý nghĩa gì.

"Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Bộ phim [Cầu Tiên] đó cũng chỉ là một bộ phim thôi, làm sao có thể so sánh với hàng trăm bản quyền phim của nhà chúng ta chứ?"

Tạ Hân không muốn lãng phí lời giải thích với thằng em trai luôn đối đầu với mình, chỉ lắc đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết tốt."

Cô ấy thực sự có hơi oán trách ba và Tạ Ngôn trong lòng. Nếu không phải ba luôn bảo vệ Tạ Ngôn, để anh ta không làm gì trong công ty thì anh ta đã không đắc tội với Tần Nhạc. Sau đó, còn đổ thêm dầu vào lửa trên mạng, giúp nhà họ Vưu bôi nhọ đối phương, khiến mối thù giữa hai bên càng ngày càng sâu.

Vụ việc lần này với công viên giải trí Hoang Dã rõ ràng là sự trả thù từ phía đối phương. Không chỉ nhằm vào Vưu Chính Phong mà còn nhằm vào nhà họ Tạ.

Nhà họ Tạ đã từng gặp không ít người như Tần Nhạc, cuối cùng đều bị họ dạy dỗ cho ngoan ngoãn, gần như chưa từng thất bại. Không ai ngờ rằng lần này lại bị vấp ngã trước cô.

Tạ Hân rất ghét những thủ đoạn này, nhưng ba sẽ không nghe lời cô ấy nói.

"Chị hai à, không phải em nói chị, nhưng phụ nữ các chị thật quá mềm lòng." Tạ Ngôn chẳng hề để ý đến lời của Tạ Hân, quay sang nói với Tạ Tân Hoa: "Ba à, nếu muốn đối phó với cô ta thì con thừa chiêu, ba đừng lo, con sẽ xử lý."

"Con định xử lý thế nào?" Tạ Tân Hoa có vẻ rất quan tâm đến lời của Tạ Ngôn.

Tạ Hân lên tiếng kịp thời: "Ba à, chuyện nhắm vào Tần Nhạc trên mạng lần trước cũng là do em trai gây ra. Kết quả là cô ấy nhắm thẳng vào chúng ta, con nghĩ rằng..."

Tạ Tân Hoa xua tay, ra hiệu cho Tạ Hân không nói thêm nữa.

Sắc mặt Tạ Hân thay đổi, cô ấy im lặng.

Tạ Ngôn liếc nhìn chị hai mình, cười khẩy. Lúc nào Tạ Hân cũng phạm sai lầm ở những chỗ như thế này. Nếu không phải vì có chút tài năng trong kinh doanh, thì cô ấy đã bị đá khỏi công ty từ lâu rồi.

"Tiểu Ngôn, nói cho chị hai con biết lý do của con đi."

"Đã đắc tội chết người rồi thì đừng nghĩ đến chuyện hòa giải nữa. Tất nhiên phải tìm mọi cơ hội, khiến cô ta thân bại danh liệt. Chị hai à, nếu ba nghe lời chị, thì công ty chúng ta đã bị nuốt chửng từ lâu rồi, làm gì còn chuyện chị được làm cô chiêu nhà họ Tạ nữa."

Ánh mắt Tạ Hân rời khỏi Tạ Ngôn, dừng lại trên khuôn mặt của ba mình. Trên gương mặt ông ta tràn đầy vẻ hài lòng.

Cô ấy cúi đầu, thu lại tất cả cảm xúc: "Ba, là con đã suy nghĩ sai."

Cô ấy biết ba sẽ không bỏ cuộc, vì chưa ai dám khiêu khích nhà họ Tạ như vậy. Ông ta nhất định sẽ đáp trả và phương thức cũng không hề sạch sẽ.

Nhưng cô ấy vẫn giữ quan điểm của mình rằng, Tần Nhạc không giống những người khác từng bị đàn áp. Kết thù với cô không phải là lựa chọn tốt nhất.

"Tiểu Ngôn, nói tiếp đi. Con có cách nào?"

"Đối phó với phụ nữ thì cũng chỉ cần mấy chiêu cũ thôi. Tạo ra vài vụ bê bối, rồi gây ra một tai nạn lớn ở phim trường của cô ta. Cơ bản cô ta sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."

Tạ Tân Hoa trầm ngâm không nói gì. Dù con trai út của ông ta nham hiểm và tàn nhẫn, nhưng phải thừa nhận rằng đây thực sự là một phương án tốt.

Những trò vặt vãnh trước đây không làm gì được Tần Nhạc, ngược lại, còn giúp cô từng bước trưởng thành đến mức này. Giờ đây, đúng là cần phải dùng đến một chiêu mạnh hơn.

"Hiện tại cô ta đang nổi như cồn, cô ta dễ bị nắm thóp." Tạ Tân Hoa không phủ nhận lời Tạ Ngôn.

"Tất nhiên là con biết." Tạ Ngôn cười tươi: "Con sẽ cho người theo dõi cô ta, theo vài tháng rồi cũng sẽ tìm được cơ hội thôi."

"Nếu cô ta không có vấn đề về phẩm chất thì sao?" Tạ Hân hỏi.

"Vậy thì tạo ra vấn đề cho cô ta. Chẳng lẽ cô ta có thể ở nhà mãi không ra ngoài ư?" Tạ Ngôn không hề bận tâm, chỉ cần tìm vài kẻ chịu tội thay, chụp vài tấm ảnh hay quay video, muốn hủy hoại một người chẳng khó khăn gì hết.

Đến lúc đó xem ai trên Tinh Võng sẽ lên tiếng giúp cô nào.

"Quanh Tần Nhạc luôn có vệ sĩ, em sẽ không tìm được cơ hội đâu." Tạ Hân cảm thấy bất lực.

"Không có ai là không thể mua chuộc. Chỉ trách cô ta không có hậu thuẫn, để mặc cho người ta tùy ý bóp nghẹt thôi."

Nói đến đây, Tạ Ngôn chợt nhớ ra một chuyện, quay sang hỏi Tạ Tân Hoa: "Ba, lần trước chúng ta gặp cô ta trong bữa tiệc nhà họ Mạnh, ba còn nói nhà họ Sở đang chống lưng cho cô ta. Chuyện đó ra sao rồi?"

Từ nhỏ đến lớn, Tạ Ngôn đã gây ra bao nhiêu chuyện bên ngoài, Tạ Tân Hoa hiếm khi tức giận, vì ông ta hiểu rõ ai có thể đụng vào, ai thì không. Chỉ là vài năm trước, anh ta có hơi quá đà nên mới bị phạt.

"Không có gì to tát. Phu nhân nhà họ Sở muốn Sở Hướng Dương làm trợ lý đạo diễn cho Tần Nhạc để học hỏi kinh nghiệm."

Thông tin này là từ nhà họ Sở tiết lộ ra nên sẽ không có sai sót, hơn nữa, Tạ Tân Hoa đã điều tra lý lịch của Tần Nhạc hai lần, không có vấn đề gì hết.

"Vậy thì tốt. Con về sắp xếp người đây." Tạ Ngôn đứng dậy định rời đi.

Nhưng bị Tạ Tân Hoa gọi lại: "Khoan đã, con vừa gặp Vưu Chính Phong đúng không?"

"À, con có nói chuyện vài câu. Chắc công ty của ông ta không giữ được rồi. Con tính đầu tư vào [Hoang Dã 2] ít tiền."

"[Khu Vui Chơi Hoang Dã] cũng không tệ. Tiếc là phần tiếp theo quảng bá không tốt thì doanh thu phần hai khó có cơ hội khả quan." Tạ Tân Hoa thờ ơ nhận xét.

"Không sao, tận dụng rác thải thôi, tiện thể nâng đỡ vài người của con. Đến lúc đó con sẽ xem có thể mua lại bản quyền công viên giải trí Hoang Dã với giá rẻ không. Dù sao để trong tay Vưu Chính Phong cũng chỉ tổ lãng phí."

"Con tự quyết định đi. À, tiện thể nhắc nhở anh ba của con, chơi với Vưu Điềm Điềm thì được nhưng đừng nghiêm túc quá."

Giờ Vưu Chính Phong lo thân mình còn khó, sớm muộn gì công ty giải trí Thiên Chính cũng thành dĩ vãng. Ông ta mất giá trị rồi thì dĩ nhiên Vưu Điềm Điềm không thể bước vào cửa nhà họ Tạ nữa.

"Ba yên tâm, anh ba đâu còn là trẻ con. Anh ấy biết phải chọn thế nào."

Tạ Ngôn rời đi, Tạ Hân vẫn im lặng đứng dậy: "Ba, con cũng về đây."

"Ừ." Tạ Tân Hoa gật đầu.

Khi Tạ Hân vừa mở cửa, phía sau chợt vang lên tiếng nói: "Con nghĩ cách của em trai con có thành công không?"

"Với sự chỉ đạo của ba thì rất khó để thất bại." Người của Tạ Ngôn có thể mắc lỗi, nhưng người của ba cô ấy thì không bao giờ phạm sai lầm thấp kém như vậy.

"Con rất ngưỡng mộ Tần Nhạc à?"

Tạ Hân gật đầu: "Con ngưỡng mộ tài năng của cô ấy."

Cô ấy đã xem đi xem lại [Tiên Hiệp Tình Duyên Chi Cầu Tiên] nhiều lần ở rạp chiếu phim. Thậm chí, nếu không phải sợ bị người ta nhận ra và gây ảnh hưởng đến công ty của mình, cô ấy đã muốn đích thân đến Thượng Cổ Tinh để trải nghiệm.

Mấy ngày gần đây, tối nào cô ấy cũng lướt qua các video du lịch liên quan đến Thượng Cổ Tinh trên Tinh Võng. Từng cảnh sống, ăn uống và sinh hoạt tại đó đều khiến cô ấy mê mẩn.

Trong các video, mỗi du khách đều thể hiện sự vui vẻ từ tận đáy lòng, khiến cô ấy nhận ra rằng, muốn đợi cơn sốt của Thượng Cổ Tinh lắng xuống sẽ phải mất rất lâu.

Đó là thế giới mà Tần Nhạc đã tạo nên. Một người như vậy không nên bị hủy hoại một cách dễ dàng.

"Em trai con tàn nhẫn, còn con thì lại nhân hậu." Tạ Tân Hoa ngả lưng dựa vào ghế. "Đợi Tạ Ngôn nắm được điểm yếu của Tần Nhạc, con hãy đi nói chuyện với cô ta."

"Cái gì ạ?" Tạ Hân tròn mắt ngạc nhiên.

Tạ Tân Hoa cười nhạt: "Con cũng đã nói rồi, cô ra có tài. Một đạo diễn tài năng như vậy, tất nhiên phải giữ lại cho chúng ta."

Hủy hoại một người là điều quá tầm thường. Tạ Ngôn còn trẻ, nhưng Tạ Tân Hoa thích sự cứng rắn của con trai út nên không phản đối. Dù vậy, ông ta vẫn ưa chuộng cách hợp tác đôi bên cùng có lợi hơn, nhưng quyền chủ động phải luôn nằm trong tay ông ta.

Ban đầu có thể thương lượng tốt, nhưng đáng tiếc Tần Nhạc lại không biết trời cao đất dày.

Sau khi Tạ Hân rời đi, Tạ Tân Hoa mở một đoạn video, xem lại buổi giao lưu văn hóa giữa hai nước.

Đến khi video kết thúc, ông ta lẩm bẩm: "Đúng là rất có tài, nhưng đáng tiếc lại không chịu khuất phục. Vẫn phải có người dạy cho cô ta biết quy tắc của sự quyền lực."

Tần Nhạc không hề biết nhà họ Tạ đang vắt óc tìm cách đối phó với mình. Gần đây, Kiều Dư Vi ở lại Song Hồ Tinh không chịu về, thậm chí còn cho nhân viên nghỉ phép, phần lớn nhân viên của Hồng Hoang cũng chạy đến Song Hồ Tinh.

Ngày nào cũng nhìn họ đăng tải những bức ảnh ăn chơi vui vẻ lên Tinh Võng, còn cô thì chỉ có thể ở nhà khiến cô trở nên cáu kỉnh.

Tần Nhạc ném kịch bản chưa viết xong đi, lướt Tinh Võng và đặt hai vé xem phim.

Lần trước cô đã hứa sẽ mời bà Sở đi xem phim. Nếu không phải vì quá chán vì ở nhà thì cô đã quên mất chuyện này.

Do cơn sốt của Thượng Cổ Tinh, doanh thu phòng vé của bộ phim tăng đều đặn mỗi ngày. Vé hôm nay đã bán hết, nên cô chỉ có thể đặt vé cho suất chiếu trưa mai.

Tần Nhạc không báo trước cho bà Sở, cô định sáng mai mới liên lạc với bà ta.

Trước khi đi ngủ, cô còn nhận được lịch trình do Sở Nguyên gửi đến đúng giờ.

Sau lần mất liên lạc đột ngột trước đó, Tần Nhạc vẫn chưa dành cho anh sắc mặt tốt. Vì vậy, anh thay đổi chiến thuật, bắt đầu gửi lịch trình hàng ngày cho cô.

Lịch trình của người khác đều rất nghiêm chỉnh, đến lượt Sở Nguyên thì lại vô cùng thiếu nghiêm túc.

Chẳng hạn, sáng 6 giờ 30 dậy, 6 giờ 40 đi tắm và anh còn đính kèm hình ảnh chứng minh rằng mình thực sự đang tắm.

Tóm lại... là những nội dung không thể diễn tả chi tiết.

Khi tâm trạng tốt, Tần Nhạc đáp lại anh bằng một biểu cảm. Khi tâm trạng không tốt, cô chỉ gửi một dấu chấm câu để anh tự suy nghĩ. Nhưng cô sẽ không bao giờ nói với ai rằng mỗi ngày cô đều nghiêm túc nghiên cứu lịch trình mà anh gửi đến.

Nửa đêm, Tần Nhạc bỗng mơ thấy một tảng đá lớn đè lên người mình khiến cô không thể thở nổi, mà tảng đá đó lại không hề yên phận.

Cô giật mình mở mắt, không có tảng đá nào nhưng lại có một người chồng không yên phận.

Cảm giác ẩm ướt nơi cổ khiến cô hơi nghiêng đầu: "Chẳng phải anh còn đang họp ở Mộc Vân Tinh lúc bảy giờ tối à?"

Sở Nguyên cười khẽ: "Có phải lịch trình anh viết rất tốt không, ngay cả giờ họp của anh mà em cũng nhớ rõ?"

"Không có, em chỉ xem qua thôi." Câu trả lời rất nhanh.

"Vậy em đã xem những gì?" Anh lần mò trong bóng tối tìm tay cô, đặt lên người mình.

Tần Nhạc tháo chiếc khóa kim loại trên thắt lưng anh, rồi từ dưới lên trên, từng chiếc khuy áo sơ mi lần lượt được mở: "Ví dụ như... ở đây."

Ngón tay mảnh mai của cô khéo léo luồn qua khe áo sơ mi của anh, chỉ khẽ chạm một cái, cơ bắp dưới ngón tay đã lập tức căng cứng.

"Chỉ có chỗ này thôi sao?"

"Tất nhiên."

"Nói dối..." Giọng Sở Nguyên ngày càng trở nên mơ hồ.

.............

Khi Tần Nhạc tỉnh dậy, căn phòng vẫn còn tối mờ.

Một cánh tay rắn chắc quấn quanh eo cô, lưng cô áp sát vào làn da ấm áp, mang đến một cảm giác lạ lùng.

"Mấy giờ rồi?" Cô lười biếng dựa vào anh, hỏi.

Cô chẳng lo lắng gì về việc người phía sau còn ngủ, không nghe thấy giọng mình.

Sở Nguyên luôn dậy sớm hơn cô, hoặc có lẽ nên nói rằng, anh rất nhạy cảm, chỉ một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến anh tỉnh giấc. Tần Nhạc luôn nghĩ anh khó thích nghi với việc ngủ cùng người khác, nhưng rõ ràng là cô đã lo lắng thừa.

"Chín giờ năm mươi."

"Anh không đi làm à?"

"Ông ngoại cho anh nghỉ một tuần, bảo anh ở nhà bầu bạn với em, tiện thể huấn luyện kỹ năng điều khiển cơ giáp ảo cho em."

Tần Nhạc không hài lòng nói: "Chỉ vì ông ngoại chê em không biết lái cơ giáp thôi, ông đã dạy em năm sáu lần rồi mà vẫn còn muốn đấu với em. Nếu em có khả năng đó thì em còn đi làm phim làm gì."

Tuần trước khi đến nhà của Nguyên soái, Tần Nhạc đã cảm nhận được sự chê bai của ông ngoại.

Nhưng cô vẫn mặt dày xin học một khóa cơ bản về cơ giáp ảo từ Nguyên soái, và cảm thấy nó rất đáng giá.

Sở Nguyên bóp nhẹ cằm cô: "Lần đầu tiên trong đời anh nghe ông ngoại than phiền về em đấy, em nên đối xử tốt với ông hơn."

Tần Nhạc hừ nhẹ: "Lúc em rời đi, ông còn bảo em đừng nói là học cơ giáp từ ông, thật sự làm em mất tự tin."

Sở Nguyên bật cười, khi dạy anh cơ giáp, ông ngoại còn bắt anh tự học các động tác cơ bản, đến lượt Tần Nhạc thì ông phải nhượng bộ, cuối cùng lại tự làm mình tức giận.

Nghe nói Tần Nhạc mất hai tiếng mới học được cách điều khiển cơ giáp chạy, nhưng vừa chạy được vài bước thì ngã sõng soài trước mặt ông ngoại rồi tự làm mình đau.

Sở Nguyên có thể tưởng tượng tâm trạng của ông ngoại lúc đó, có lẽ ông lo lắng rằng sau này Tần Nhạc sẽ ra ngoài nói ông dạy cô điều khiển cơ giáp, làm mất mặt ông cả đời nên mới nhắc đi nhắc lại nhiều lần.

Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK