Việc Tần Nhạc đơn phương ngắt kết nối mạng không thể ngăn cản sự lan truyền của đoạn video. Hai ngày sau, khi tỉnh dậy vào buổi sáng, cô bất ngờ phát hiện Sở Nguyên – đáng lẽ đã phải đến quân đoàn vẫn còn mặc đồ ngủ, dựa vào đầu giường xem Tinh Não.
"Anh đang xem gì mà vui thế?" Tần Nhạc lười biếng xoay người, tò mò hỏi.
Sở Nguyên cúi đầu, nụ cười vẫn còn vương trên mặt: "Xem video."
"Video gì?"
"Trung tướng Điền chuyển cho anh." Vừa nói, Sở Nguyên vừa chiếu đoạn video từ Tinh Não lên.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trong đoạn chiếu, da đầu Tần Nhạc tê dại, cô lập tức dùng cả tay lẫn chân leo lên người Sở Nguyên để tắt Tinh Não.
Một tay Sở Nguyên giữ chặt eo cô, mặc kệ cô vùng vẫy, trong khi video vẫn tiếp tục phát.
Nhận ra không thể cứu vãn được, Tần Nhạc mềm nhũn người ra, tuyệt vọng úp mặt vào ngực anh, giọng đầy ai oán: "Không phải bên quân đội rất bận rộn à, tại sao Trung tướng Điền còn rảnh rỗi đi xem tin tức tầm phào như thế này?"
Không những không an ủi cô, Sở Nguyên còn nói thêm một tin sét đánh: "Trung tướng Điền không chỉ thích xem tin tức, mà còn rất thích chia sẻ nữa. Anh đoán chắc giờ các cấp cao trong quân đội mỗi người đều đã nhận được một bản rồi."
Sau khi Tần Nhạc trải qua cảm giác mất mặt tột cùng, bắt đầu lật lại chuyện cũ: "Lúc đó anh chạy tới tìm em làm gì chứ!"
Sở Nguyên tỏ vẻ vô tội: "Anh chỉ muốn chào hỏi em thôi mà."
Ngẫm lại thì đúng thật là vậy.
Nhưng Tần Nhạc càng thêm bực bội: "Dù sao cũng là tại anh!"
Sở Nguyên hoàn toàn không dao động, thản nhiên chấp nhận sự vô lý của cô.
"Em sẽ không tới thăm ông ngoại nữa." Nghĩ đến việc vị Nguyên soái nghiêm túc Hàn Thiên Khiếu cũng đã xem qua đoạn video đó, Tần Nhạc chỉ thấy cả cơ thể khó chịu.
Dù sao ông ngoại biết rõ chuyện giữa cô và Sở Nguyên, nhưng biết rõ và nhìn thấy tận mắt lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Cô cần thời gian để bình tĩnh lại.
"Yên tâm." Sở Nguyên vuốt nhẹ tóc cô, dịu dàng nói: "Dạo này ông ngoại rất bận, chắc không có thời gian quan tâm đến chuyện của chúng ta đâu."
"Ồ." Tần Nhạc thở phào nhẹ nhõm.
Sở Nguyên: "Anh vừa nhận được nhiệm vụ, phải rời đi một thời gian."
Tần Nhạc đã quen với chuyện này, nhưng giờ thì cô hiểu tại sao anh vẫn còn ở nhà: "Tối nay anh đi luôn à?"
"Ừ."
"Anh phải cẩn thận và tự chăm sóc bản thân thật tốt đấy nhé."
"Không nguy hiểm đâu." Sở Nguyên ôm cô nằm xuống giường, khẽ nói: "Chỉ là rời xa quá lâu, sẽ nhớ em thôi."
"Có cần em tặng anh một tấm ảnh điện tử để mang theo bên mình không?"
Khóe môi Sở Nguyên cong lên, anh nghiêng người ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp: "So với ảnh, anh thích video hơn. Đạo diễn Tần đã quay nhiều phim như vậy, chẳng lẽ chưa từng quay......"
Giọng anh ngày càng nhỏ, mặt Tần Nhạc ngày càng đỏ bừng: "Lưu manh!"
Sở Nguyên nắm lấy tay cô đặt lên eo mình, cười hỏi: "Thật sự không muốn quay à?"
Bàn tay Tần Nhạc cách lớp áo ngủ mỏng lướt qua eo anh, dưới ngón tay cô là những múi cơ rắn chắc khiến cô khó lòng rời tay.
Hỏng rồi, tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Cô nuốt nước bọt, cố gắng kìm nén: "Em là người rất có đạo đức nghề nghiệp."
Sở Nguyên không nói gì, chỉ mỉm cười. Anh còn rất nhiều thời gian để thuyết phục cô.
Buổi chiều, khi Sở Nguyên thức dậy và mặc quần áo chuẩn bị rời đi, Tần Nhạc uể oải nằm úp sấp trên giường nhìn anh.
Anh khoác lên người bộ quân phục, thắt chặt đai lưng, lập tức trở lại hình tượng vị thượng tá trẻ trung, đầy triển vọng thường thấy trên bản tin. Dường như bộ quân phục đã che giấu hoàn toàn vẻ phóng túng, hoang dã trong anh.
Tần Nhạc chống cằm, lười biếng nói: "Em thấy ông ngoại đúng là rất hiểu anh."
"Sao cơ?" Sở Nguyên quay đầu nhìn cô.
"Ông đã sớm chọn cho anh con đường tương lai rồi. Nếu anh không vào quân đội thì chẳng có gì có thể ràng buộc anh, chắc chắn sẽ rất khó để kiểm soát."
Sở Nguyên khẽ cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô: "Nhưng em có đặc quyền, muốn kiểm soát thế nào cũng được."
Tần Nhạc: .........
Sở Nguyên đi một mạch hơn nửa tháng. Trong thời gian đó, doanh thu phòng vé của [Lệnh Truy Nã] từ con số gần trăm tỷ dự đoán ban đầu đã bứt phá ngoạn mục lên đến hai trăm tỷ. Đường cong doanh thu hàng ngày của bộ phim tăng vọt một cách phi lý.
Những kẻ từng chờ xem trò cười của Tần Nhạc, mong cô bị chỉ trích vì lừa dối khán giả, cuối cùng đều phải thất vọng.
Tình huống tụt giảm doanh thu như họ dự đoán không xảy ra. Ngược lại, việc cô công khai chuyện tình cảm trên Tinh Võng còn giúp cô thu về vô số người hâm mộ.
Trong khi các nghệ sĩ khác thường bị fans quay lưng chỉ trích khi công khai tình cảm, thì Tần Nhạc lại khác biệt hoàn toàn. Không chỉ công khai tình cảm bằng một bộ phim, cô còn kiếm được cả danh tiếng lẫn tiền bạc. Đúng là một công đôi việc, thu hoạch đầy đủ cả hai phần.
Mấy ngày trước, Kiều Dư Vi còn kể rằng bên quân đội đã liên hệ với cô ấy, nói rằng sau khi bộ phim ra mắt, số lượng học sinh đăng ký vào trường quân đội tăng hơn ba mươi phần trăm so với năm ngoái. Họ còn đề nghị có cơ hội sẽ hợp tác thêm lần nữa.
Tần Nhạc cảm thấy có lẽ mình sẽ không muốn hợp tác với quân đội trong vài chục năm tới.
Cô dự định sẽ không quay phim mới nữa trong hai năm tới. Dù công ty vận hành chỉ dựa vào bản quyền của cô cũng đã đủ nuôi sống cả một đội ngũ, nhưng rõ ràng Kiều Dư Vi không có ý định để mọi người ngồi không hưởng lợi mãi.
Gần đây, Kiều Dư Vi chuẩn bị ký hợp đồng với một vài đạo diễn và biên kịch mới, mở rộng quy mô công ty, đồng thời tận dụng những ý tưởng độc đáo của Tần Nhạc mà cô không muốn tự mình thực hiện.
Vì Sở Nguyên không ở nhà nên Tần Nhạc thường xuyên đến công ty. Hôm nay, ngoài việc phỏng vấn các đạo diễn và biên kịch mới, cô còn định mời Kiều Dư Vi làm phù dâu cho mình.
Sau vài vòng phỏng vấn, họ đã chọn được ba đạo diễn và hai biên kịch. Khi trợ lý của Kiều Dư Vi dẫn họ đi ký hợp đồng, Tần Nhạc mới nói rõ lý do chính mà mình đến hôm nay.
"Bọn cậu sắp tổ chức đám cưới rồi à? Định ngày chưa, bao giờ thế?" Kiều Dư Vi chẳng tỏ ra ngạc nhiên khi Tần Nhạc mời mình làm phù dâu.
"Tháng tư sang năm. Cậu có nhiều thời gian để chuẩn bị trang điểm, váy cưới và trang sức. Thích gì cứ lấy hóa đơn, tôi thanh toán."
Kiều Dư Vi hài lòng: "Hiểu tôi thật đấy."
Rồi cô ấy lại hỏi: "Chỉ có mỗi mình tôi làm phù dâu thôi à?"
"Tôi định mời cả Tiết Di và Phương Lệnh Tuyết, ba phù dâu là vừa đủ. Cậu thấy thế nào?"
"Rất ổn, tiện thể rủ họ đi chọn váy chung luôn." Kiều Dư Vi gật gù hài lòng. Nói xong, vẻ mặt cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc hơn, hỏi Tần Nhạc: "Cậu có định mời mẹ cậu trong đám cưới này không?"
Nụ cười trên mặt Tần Nhạc nhạt đi đôi chút: "Tôi sẽ mời bà ấy."
Thực ra, giữa cô và Lan Uẩn không có thù hận sâu sắc, nhưng những chuyện từng xảy ra vẫn rất khó để cô buông bỏ hoàn toàn.
Nếu nói ban đầu Lan Uẩn phớt lờ hoàn cảnh của Tần Nhạc vì cuộc sống riêng còn có thể hiểu được, nhưng về sau, khi cô mất tích, mẹ cô chỉ nghĩ đến lợi ích, khiến cô hoàn toàn nguội lòng.
Giữa cô và Lan Uẩn, cả đời này cũng chỉ còn là mối quan hệ mẹ con trên danh nghĩa mà thôi.
Kiều Dư Vi cũng đồng tình với cách làm của cô. Với vị thế hiện tại của Tần Nhạc, cô có thể không mời gia đình dượng, nhưng nếu ngay cả mẹ ruột cũng không mời, thì e rằng chuyện này sẽ dễ bị người ngoài chỉ trích.
"Mẹ cậu ấy à, ưu điểm lớn nhất là nhìn rõ tình thế. Năm đó, nhà họ Vưu chiếm ưu thế, nên bà ta đứng về phía Vưu Điềm Điềm. Giờ cậu đã trở thành người mà bà ta không thể đắc tội, vì cuộc sống sau này của mình, chắc chắn bà ta không dám gây rắc rối cho cậu đâu."
"Tôi biết." Tần Nhạc rất rõ điều đó, cũng chính vì thế nên cô mới cảm thấy buồn. Tính đi tính lại, chẳng có chút tình thân nào, tất cả chỉ là lợi ích.
May mắn là cô đã sớm không còn mong đợi gì ở Lan Uẩn.
Kiều Dư Vi bỗng bật cười: "Tôi đoán sau khi hôn lễ của cậu và Sở Nguyên được công bố, chắc người nhà họ Vưu sợ đến mức ngủ cũng không dám nhắm mắt."
Tần Nhạc bật cười: "Cậu phóng đại rồi, Sở Nguyên đâu có làm gì họ."
"Chưa chắc đâu."
"Nhà họ Vưu dạo này thế nào rồi?" Tần Nhạc đã lâu không chú ý đến họ, chỉ biết là họ đã chuyển đến một hành tinh khá xa xôi.
"Vưu Chính Phong vẫn còn ít tiền tích lũy, dạo này lập một công ty nhỏ, có lẽ định phấn đấu thêm năm mươi năm nữa."
"Cũng trong dự tính rồi." Tần Nhạc không thấy ngạc nhiên. Vưu Chính Phong có tố chất của một thương nhân thành công, nếu không gặp phải cô, ông ta sẽ không thua thảm đến vậy.
"Tôi vẫn cho người theo dõi ông ta, đảm bảo ông ta không có cơ hội quay lại." Kiều Dư Vi nói: "Chỉ sợ họ gây chuyện nhân lúc cậu tổ chức hôn lễ thôi."
"Yên tâm đi, không có đâu." Sau khi nhà họ Vưu sụp đổ, Tần Nhạc không hề tiếp tục làm khó họ, vì Lan Uẩn vẫn còn ở đó, cô không muốn đẩy họ vào đường cùng.
Nhưng nếu họ không biết an phận, lần tới người ra tay sẽ không phải là cô nữa.
"Thôi bỏ đi, nhắc đến họ chỉ thêm bực bội." Kiều Dư Vi cũng lười nói tiếp về nhà họ Vưu, cười bảo: "Tôi có tin vui muốn báo với cậu đây. [Lệnh Truy Nã] đã lọt vào đề cử của năm hạng mục của Giải thưởng Điện ảnh Liên bang, tôi cảm thấy khả năng giành giải của chúng ta rất cao."
Là một trong năm giải thưởng lớn của Liên bang, Giải thưởng Điện ảnh Liên bang được tổ chức ba năm một lần, chỉ chấm các bộ phim theo chủ đề chính trị – xã hội. Từ trước đến nay, giải này luôn khác biệt với thị trường, nhưng cũng chẳng ai dám phản đối vì đây là giải thưởng mang tính chất chính thức của chính quyền.
Tần Nhạc cảm thấy mình đúng là tiến xa thật rồi. Cô từng nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao giờ dính dáng đến phim chính luận, vậy mà cuối cùng lại dính vào nhờ chồng của cô.
"Nếu tôi mà giành được giải thưởng, nhất định phải dựng một bức tường trưng bày cúp trong công ty, đặt cúp Giải thưởng Điện ảnh Liên bang ở vị trí trung tâm. Tôi nghĩ chắc cả đời chỉ có thể giành được giải này một lần thôi."
Kiều Dư Vi cười phá lên: "Không thành vấn đề, mai tôi sẽ liên hệ ngay với nhà thiết kế."