• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện trường hỗn loạn không cho Tần Nhạc thêm thời gian suy nghĩ. Ngày càng có nhiều người nhận ra khách sạn đang bị tấn công và bắt đầu chạy ra ngoài.

Lúc này, giữa những âm thanh ồn ào và hỗn loạn, cô nghe thấy có người hét lên: "Trong thang máy có hai người chết!"

Thang máy? Là thang máy mà cô vừa đi sao?

Cả người cô như ngẫn ra, quay đầu nhìn người đàn ông đứng sau mình theo bản năng.

Ngay lúc đó, Tinh Não của Tần Nhạc đột nhiên xuất hiện một yêu cầu liên lạc. Tên hiện lên là Nhan Sương, có lẽ cô ấy đã phát hiện Tần Nhạc không có ở trong phòng.

Cô vừa định nhận cuộc gọi thì người đàn ông phía sau nắm lấy cổ tay cô, ngăn lại.

"Đi theo tôi." Anh kéo cổ tay Tần Nhạc, dẫn cô xuyên qua đám đông đang chạy tán loạn, rồi rời khỏi khách sạn.

Lần này, Tần Nhạc có thể chắc chắn rằng người đàn ông với gương mặt xa lạ trước mắt chính là Sở Nguyên, người từng mất tích không một lời báo trước.

Họ vừa rời khỏi cửa khách sạn không xa thì nhìn thấy ba chiếc xe bay màu đen dừng lại. Một nhóm người đàn ông to lớn, bịt kín toàn thân, tay cầm vũ khí nhảy xuống từ trong xe. Rõ ràng họ không đến để nghỉ ngơi.

Thậm chí Tần Nhạc còn thấy một trong số họ dùng vũ khí bắn trúng một người phụ nữ đang sợ hãi la hét không ngừng. Mọi người xung quanh lập tức im bặt, không ai dám phát ra âm thanh nào.

Không dám nhìn lâu, cô bị Sở Nguyên kéo vào con hẻm cạnh khách sạn, tiếp tục băng qua vài con đường nhỏ và cuối cùng rẽ vào một khu phố phía sau mà cô chưa từng đến.

Khu phố này rất yên tĩnh. Đèn năng lượng hai bên đường chỉ sáng lác đác vài chiếc, khiến con phố trông vô cùng tối tăm.

"Anh định... định đưa tôi đi đâu?" Sở Nguyên bước quá nhanh, Tần Nhạc vừa thở hổn hển vừa cố sức đuổi kịp.

"Trước tiên cần tìm chỗ để giấu em đã."

"Tại....... tại sao?" Tần Nhạc hoàn toàn mơ hồ. Đám người kia đâu có nhắm vào cô.

Cô chỉ cần tránh xa họ, đợi quân đội nhận được tin và dẹp loạn là xong. Tại sao lại phải trốn chứ?

"Chuyện này hơi phức tạp." Dường như Sở Nguyên không định giải thích thêm.

"Vậy thì nói đơn giản thôi." Giọng Tần Nhạc không mấy vui vẻ. Cô sắp phát điên với kiểu úp úp mở mở này rồi.

Sở Nguyên đột ngột dừng lại. Do quán tính, Tần Nhạc loạng choạng lao về phía trước và được anh nhanh chóng xoay người đỡ lấy.

Mặt cô áp vào lồng ng.ực Sở Nguyên, có thể cảm nhận rõ ràng cơ bắp rắn chắc nóng hổi dưới lớp áo anh. Thậm chí, cô còn ngửi thấy mùi sữa tắm giống loại mà khách sạn cung cấp, cũng chính là loại cô vừa dùng.

"Nói đơn giản là, bọn họ nhằm vào tôi, và không loại trừ khả năng sẽ ra tay với em." Sở Nguyên buông cô ra, đi về phía một chiếc thùng kim loại cạnh tường.

Đó là một thùng rác được tích hợp máy dọn dẹp tự động. Hằng ngày, máy sẽ dọn sạch đường phố đúng giờ, sau đó nén rác lại và lưu trữ trong thùng. Rác sẽ được dọn đến khu tập trung mỗi tuần một lần.

"Liên quan gì đến tôi?!" Tần Nhạc bực bội. Thậm chí cô và anh còn không phải người yêu, chẳng lẽ kẻ xấu lại vô lý đến thế?

Cô tận mắt thấy Sở Nguyên kết nối Tinh Não của anh với mạng lưới quản lý thùng rác. Chỉ vài giây sau, một tiếng "tít" vang lên, nắp thùng mở ra.

Anh còn cúi đầu nhìn vào bên trong.

Sở Nguyên không trả lời, chỉ quay đầu mỉm cười với cô: "May mắn là thùng vừa được dọn sạch xong."

Tần Nhạc nhận ra anh định làm gì, lùi lại một bước, khuôn mặt đầy sự sợ hãi: "Đừng nói với tôi là anh nghiêm túc đấy nhé!"

"Rất tiếc, tôi nghiêm túc." Sở Nguyên không cho cô cơ hội phản kháng, bước nhanh tới, dễ dàng nhấc bổng cô lên vai, thậm chí còn đung đưa thử vài lần. Sau đó, anh đi thẳng về phía thùng rác.

Tần Nhạc hoàn toàn không có sức phản kháng, cô bị nhét vào chiếc thùng tối đen như mực. Dù bên trong rất sạch sẽ, không có mùi khó chịu, nhưng sự thật đây là thùng rác thì không thể thay đổi được!

Cô nắm chặt tay Sở Nguyên, nghiêm túc nói với anh: "Anh không thể tìm cách dùng thùng rác để sát hại tôi chỉ vì tôi không muốn yêu đương với anh được. Tôi tuyệt đối sẽ không trốn trong đây đâu!"

"Thùng này có hệ thống thông gió, không khiến em ngạt thở đâu."

"Thật à? Tôi không tin. Trừ khi anh đưa tôi sách hướng dẫn sử dụng."

Sở Nguyên: .......

"Được thôi, quân đội có một bài luận tên là 'Tác động của thùng rác tái chế đối với khu vực chiến tranh'. Đợi tôi quay lại sẽ gửi cho em."

Tần Nhạc cảm thấy anh đang lừa mình, nhưng cô không có chứng cứ, vì vậy cô nhanh chóng đổi chiến thuật: "Nhỡ người khác cũng đọc bài luận đó rồi thì sao?"

Sở Nguyên ấn vai cô xuống, nói: "Tôi sẽ cài lại mật khẩu. Họ không mở ra được đâu."

"Nhưng họ có thể vác cả cái thùng rác đi mà!" Là một đạo diễn nổi tiếng, logic của Tần Nhạc rất tốt.

"Vậy thì em chỉ cần cầu nguyện rằng trên đường truy sát tôi, họ không quay lại vác cái thùng này đi là được."

...... Được thôi.

Sở Nguyên nhìn đồng hồ: "Nếu không có bất ngờ gì, tôi sẽ quay lại trong vòng một tiếng nữa. Trong thời gian này, đừng liên lạc với bất kỳ ai."

Tần Nhạc cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của anh, cô mím môi, gật đầu nhẹ.

Có lẽ vì trời lạnh, nên tay cô bất giác run lên.

Sở Nguyên nắm lấy cổ tay cô, mở Tinh Não, bật một ánh đèn ấm màu vàng nhạt. Anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Bật đèn lên, ở yên trong đây, đợi tôi quay lại."

Nắp thùng rác được đậy lại, khóa chặt bằng một tiếng "cạch".

Sau khi sắp xếp xong, Sở Nguyên quan sát xung quanh rồi bước về một hướng khác, vừa đi vừa thao tác trên Tinh Não của mình.

Chưa đầy mười phút sau khi anh rời đi, Tần Nhạc nghe thấy tiếng bước chân. Âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng có nhiều người đang đến.

Dù bên ngoài không có ánh sáng, cô vẫn nhanh chóng tắt đèn trên Tinh Não, tập trung lắng nghe những âm thanh bên ngoài.

"Tín hiệu bị ngắt ở phía trước... chết tiệt, bị chắn sóng... Kết nối lại rồi. Anh đang định chạy trốn ở Tinh Cảng."

"Không thể để anh ta sống sót trở về Thủ đô Tinh được..."

Sau một hồi tiếng bước chân hỗn loạn, mọi thứ trở nên im lặng.

Một lúc lâu sau, Tần Nhạc mới bật đèn lên lại.

Nỗi bất an trong cô chưa hề giảm bớt. Sở Nguyên nói những người đó truy sát anh, nhưng khi nghe, cô không thể cảm nhận được rõ ràng.

Chỉ đến khi vừa rồi nghe họ nói chuyện, cô mới thực sự hiểu được cuộc sống của anh là thế nào.

Khi nhìn thấy một góc nhỏ trong thế giới của anh, việc anh biến mất đột ngột bỗng trở thành một chuyện không đáng kể. Nhưng việc hiểu được điều đó chưa chắc đã là chuyện tốt. Cô chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như lúc này rằng, họ là hai người thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Dù cả hai có cố gắng đến gần nhau, cuối cùng vẫn sẽ càng ngày càng cách xa nhau.

Có lẽ do không gian kín làm khuếch đại cảm xúc tiêu cực, nỗi lo lắng cho Sở Nguyên và những tình cảm bị kìm nén khiến tâm trạng cô càng lúc càng nặng nề.

Cho đến khi tiếng "bíp bíp" vang lên, Tần Nhạc giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt lạ lẫm xuất hiện trước mắt.

"Tôi quay lại rồi." Anh đã thay đổi khuôn mặt khác, nhưng giọng nói thì không đổi.

Giọng nói trầm ổn của anh vang lên như phép màu, xua tan toàn bộ cảm xúc tiêu cực trên người Tần Nhạc.

Sở Nguyên đưa tay ra, Tần Nhạc nắm lấy tay anh và được kéo lên. Giây tiếp theo, anh dùng cả hai tay giữ lấy eo cô, rồi nhấc bổng cô lên khỏi thùng rác.

Đây chắc chắn là lần cô cảm thấy mình nhẹ nhàng nhất trong đời. Tần Nhạc thầm mỉa mai trong lòng, cuối cùng cũng thoát khỏi cái thùng rác đó rồi.

"Bây giờ chúng ta đi đâu?" Tần Nhạc nhìn Sở Nguyên. Anh đã thay một bộ đồ cũ với nhiều dấu vết sờn rách, trên vai phải còn đeo một chiếc balo phồng căng.

"Tinh Cảng." Sở Nguyên mở balo, lấy ra một chiếc ván trượt gấp.

"Lúc nãy có một nhóm người định đến Tinh Cảng để bắt anh." Tần Nhạc gấp gáp nói.

"Tôi biết, chúng ta sẽ đổi đường." Sở Nguyên nhấc cô lên chỉ bằng một tay, bước lên ván trượt.

"Anh vẫn chưa nói tại sao những kẻ truy sát anh lại có thể ra tay với tôi mà?" Tần Nhạc mất một lúc mới thích nghi với tư thế bị ôm trên cánh tay anh, cảm nhận gió rít bên tai nhưng không quên hỏi câu quan trọng.

Sở Nguyên im lặng một lúc rồi trả lời: "Khách sạn em ở là tài sản của Quân đoàn số ba. Sau khi tôi đến đó không lâu, hành tung đã bị lộ."

Tần Nhạc lập tức cảm thấy hối hận vì đã hỏi. Chuyện này có phải là thứ mà một dân thường như cô nên biết không?

"Nếu muốn điều tra mối quan hệ của chúng ta thì đây cũng không phải là bí mật lớn. Để an toàn, tốt nhất em nên rời khỏi đó."

Việc Quân đoàn số ba có kẻ phản bội không khiến Sở Nguyên bất ngờ. Anh đến khách sạn chính là để xác nhận điều này và những kẻ đó đã không làm anh thất vọng.

Liên bang có nhiều thế lực phức tạp, Nguyên soái đã nắm quyền trong quân đội nhiều năm, không ít người không muốn thấy ông có một người thừa kế còn sống.

Ngay từ khi anh hoàn thành nhiệm vụ và trở về từ Đế quốc, Sở Nguyên đã dự đoán được tình huống ngày hôm nay. Bên công khai muốn lấy mạng anh là tàn dư của Hoàng thân, nhưng kẻ thù thực sự của anh đến từ cả hai phía: Đế quốc và Liên bang.

Điều khiến anh bất ngờ chính là Tần Nhạc.

Việc cô xuất hiện trên hành tinh này vào thời điểm này là điều trùng hợp, hay có người cố tình sắp đặt để tạo ra một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên? Anh không thể xác định chắc chắn.

Nếu không tìm thấy anh, những kẻ đó có thể dùng Tần Nhạc làm mồi nhử. Một khi điều anh nghi ngờ xảy ra, chắc chắn cô không thể sống sót rời khỏi đây.

Cách tốt nhất là đưa cô đi cùng.

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu? Trở về Thủ đô Tinh à?"

"Đường về không còn an toàn, có lẽ chúng ta phải đi đường vòng."

Tần Nhạc tin lời nói dối của anh và bước lên con tàu không hợp pháp lắm của anh.

Đây không phải phép ẩn dụ, mà đây thật sự là một con tàu buôn lậu.

Sở Nguyên dẫn cô đến Tinh Cảng, bôi vẽ lên trên mặt cô, rồi đưa cô đến một căn phòng được cải tạo từ thùng container. Trong đó có ba người đàn ông trông rất hung dữ: một người đang lắp ráp vũ khí, một người đang chơi Tinh Não, còn một người nhìn chằm chằm vào họ.

"Làm gì đây?" Người đàn ông ngồi giữa nhích người, làm cái ghế kêu cót két.

"Mua hai vé đến Ám Tinh." Sở Nguyên lên tiếng, giọng nói hoàn toàn thay đổi, trở nên khàn khàn và khó nghe.

Người đàn ông hỏi chuyện đứng lên, đi vòng quanh hai người một lượt. Ánh mắt dừng lại trên người Tần Nhạc lâu hơn, đến khi nhìn kỹ mặt cô thì thất vọng, bĩu môi: "Được, một vé một vạn, lên tàu rồi trả tiền."

"Khi nào xuất phát?"

"Đợi đã, để tao đi hỏi." Nói xong, hắn quay lại gọi người đàn ông đang chơi Tinh Não: "Hỏi đại ca xem khi nào khởi hành?"

Người kia bấm một số điện thoại, bật loa ngoài.

"Đại ca, có hai người mới đặt chỗ, khi nào chúng ta khởi hành?"

"Xếp hàng hóa đủ rồi thì đi ngay. Mẹ nó, vừa rồi có một lũ điên xông vào khu hàng, suýt nữa thì tao chết trong đó rồi. Không biết Quân đoàn số ba ăn bao nhiêu lợi ích của bọn chúng mà không hé răng một lời. Lần sau phải đổi chỗ nhập hàng thôi."

Tần Nhạc cảm thấy bất an. Cô không hiểu rõ lời của những người này, nhưng cảm giác rằng nhóm người Sở Nguyên tìm đến không đáng tin chút nào.

Dự cảm của cô nhanh chóng trở thành sự thật khi họ bước lên một con tàu vũ trụ nhỏ. Đám người đó nói chuyện hoàn toàn không kiêng dè gì họ, và cuối cùng cô cũng hiểu được thân phận của những người này. Đây không phải là tàu chở hàng chính quy, mà là một con tàu buôn lậu.

Ngoài cô và Sở Nguyên, bảy người còn lại trên tàu đều là một nhóm.

Mục tiêu là Ám Tinh, lãnh thổ thuộc Đế quốc.

Thậm chí cô còn không làm thủ tục xuất cảnh chính thức! Mặc dù chuyện đó không phải điểm quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK