Nhờ những câu chuyện được kể rất hay của Sở Nguyên, tiến độ viết kịch bản của Tần Nhạc tiến triển thuận lợi.
Nhưng phải mất hơn hai tháng, cô mới gửi kịch bản đến quân đội để duyệt.
Quá trình duyệt sơ bộ và lần hai diễn ra suôn sẻ, đến vòng cuối cùng, Tần Nhạc nhận được thông báo rằng Trung tướng Điền muốn trao đổi với cô về kịch bản.
Cô tưởng rằng có vấn đề gì đó trong nội dung kịch bản nên vội đồng ý gặp mặt.
Khi đến quân đội và nói chuyện với Trung tướng Điền, cô mới nhận ra rằng không phải ông ấy có ý kiến về kịch bản, mà có thể ông ấy đã nhận ra nhân vật nam chính lấy cảm hứng từ Sở Nguyên.
"Tiểu Tần, trong kịch bản này có một số chi tiết rất chân thực, nhân vật nam nữ chính, có phải được tham khảo từ nguyên mẫu không?"
"Vâng, một số là dựa trên trải nghiệm của cháu và Sở Nguyên, nhưng nhiều tình tiết không thể viết được nên cháu đã chỉnh sửa lại."
Trước câu hỏi của Trung tướng Điền, Tần Nhạc cũng không giấu giếm.
Trước khi đến đây, Sở Nguyên đã nói với cô rằng không cần quá dè dặt khi nói chuyện với Trung tướng Điền, vì ông ấy là người của ông ngoại.
Sở Nguyên chưa bao giờ ép buộc Tần Nhạc làm điều gì, nhưng anh luôn nói rõ cho cô biể những người anh tiếp xúc và mối quan hệ lợi ích liên quan.
Tần Nhạc không khỏi nghĩ rằng lý do cô nhanh chóng hòa nhập vào vai trò trong hôn nhân, thậm chí không hề có tí phản kháng nào, có lẽ vì cô cảm nhận được sự nghiêm túc của Sở Nguyên đối với cuộc hôn nhân này.
Tiếng cười của Trung tướng Điền kéo Tần Nhạc ra khỏi suy nghĩ: "Tôi đã nói mà, nhân vật nam chính càng nhìn càng thấy quen, thằng nhóc Sở Nguyên này rất giống Nguyên Soái hồi trẻ, chưa bao giờ thích tuân thủ quy tắc. Cốt truyện của cháu viết rất hay, gay cấn, kí.ch th.ích, nhưng hơi bảo thủ."
Tần Nhạc kinh ngạc, cô còn tưởng mình đã viết rất phóng đại rồi, không ngờ lại bảo thủ trong mắt ông ấy.
"Nhưng mức độ này nắm bắt rất chuẩn." Trung tướng Điền mỉm cười với Tần Nhạc: "Người dân có giới hạn tiếp nhận, cũng không thể quá chân thực, như thế là vừa rồi."
"Nếu ông thấy phù hợp là tốt rồi, nếu có gì không đúng, cháu sẽ sửa lại."
Điền Trung Tướng khoát tay: "Về kịch bản thì cháu là chuyên gia, chi tiết viết rất tốt, không có vấn đề gì, chỉ là..."
Tần Nhạc thấy ông ấy ngập ngừng, có hơi thắc mắc nhìn qua.
"Chỉ là phần tình cảm trong kịch bản, mối tình đầu lâu ngày gặp lại... cháu và Sở Nguyên quen nhau từ thời thiếu niên à?"
Sự tò mò trong ánh mắt Trung tướng Điền gần như tràn ra.
Bỗng dưng Tần Nhạc cảm thấy việc tiết lộ rằng cô và Sở Nguyên là nguyên mẫu của nhân vật chính trong kịch bản với Trung tướng Điền không phải là ý hay.
Như thể bị người lớn bắt gặp đang yêu sớm, thật sự rất ngượng ngùng.
Tần Nhạc đành cứng đầu gật đầu: "Vâng."
Trung tướng Điền hoàn toàn không nhận ra sự ngượng ngùng của cô: "Tôi đã nói mà, đoạn tình cảm gặp lại nhau được viết rất chân thật, rất xuất sắc."
Tần Nhạc được khen đến mức nổi cả da đầu.
"Còn phần cứu người trong lúc làm nhiệm vụ, có phải là lần cháu gặp nguy hiểm ở Ám Tinh không?"
Tần Nhạc chỉ có thể gật đầu, cô không cần phải nói gì cả, trước mặt vị lãnh đạo lớn của quân đội này, có lẽ cô đã được bóc tách hoàn toàn rồi.
"Đoạn này rất thú vị, đừng chê thùng rác không sạch sẽ, dùng để trốn nguy hiểm trong lúc tạm thời lại cực kỳ hữu dụng. Trước đây còn có người đặc biệt viết một bài luận văn liên quan về nó."
"Sở Nguyên từng nói với cháu về bài luận văn này rồi." Giọng Tần Nhạc có phần mơ hồ.
Lúc trước, Sở Nguyên từng nhắc qua bài luận văn này, cô cứ tưởng anh bịa ra, ai ngờ lại thật sự tồn tại. Có phải người đàn ông này quá kỳ lạ rồi hay không!
Tóm lại, quá trình xét duyệt kịch bản diễn ra rất thuận lợi, nhưng đối với Tần Nhạc thì lại không dễ dàng đến vậy, cô cảm thấy thật mệt mỏi.
Kịch bản đã được duyệt, các vấn đề hợp tác khác có thể để cho Kiều Dư Vi bàn bạc. Tần Nhạc không dự định khởi quay ngay mà quân đội cũng không quá gấp. Sau khi hai bên thương lượng, thời gian bấm máy được ấn định vào đầu tháng sáu.
Trong mấy tháng nghỉ này, Tần Nhạc hoàn toàn tự do, không lo lắng gì, thậm chí còn thường xuyên không liên lạc được. Trước thềm lễ trao giải Tinh Hải, cô lại mất tích một lần nữa. Kiều Dư Vi đành chuẩn bị tinh thần để gọi cho Sở Nguyên. May mắn thay, khi cuộc gọi được kết nối, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt của Tần Nhạc.
Kiều Dư Vi: "Cậu đang ở đâu thế? Sao không trả lời tin nhắn?"
Tần Nhạc lau mồ hôi trên trán: "Tôi đang ở sân huấn luyện của quân đội, Sở Nguyên đang dạy tôi lái chiến hạm. Ở đây bị chặn tín hiệu, chỉ có Tinh Não của anh ấy mới nhận được tin nhắn. Có việc gì à?"
Trong lúc nhất thời, Kiều Dư Vi không biết phải hỏi gì.
Cô ấy chọn điều tò mò nhất để hỏi: "Cậu học lái chiến hạm làm gì?"
"Dù sao gần đây cũng không có việc gì, Sở Nguyên bảo tôi thi lấy bằng lái chiến hạm, anh ấy lại còn dạy miễn phí, tôi thấy cũng hay nên học thử."
"... Giỏi ghê." Đây là lần đầu tiên Kiều Dư Vi cảm thấy bản thân đúng là chưa từng nhìn thấy thế giới rộng lớn.
Từ sau khi Tần Nhạc kết hôn với Sở Nguyên, sở thích của cô ngày càng khó hiểu. Có khi một ngày nào đó cô học cách điều khiển cơ giáp cũng là chuyện bình thường.
"Cậu còn học trong bao lâu nữa?"
"Khoảng hai ba tháng. Ít nhất phải học xong cách lái năm loại chiến hạm trung cấp. Sau đó còn một kỳ kiểm tra lái kéo dài nửa tháng. Nếu vượt qua, tôi sẽ lấy được bằng lái sơ cấp do quân đội cấp, sau này có thể đưa cậu du hành vũ trụ."
"Thôi, cảm ơn." Kiều Dư Vi từ chối ngay lập tức, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: "Giải thưởng Tinh Hải sắp bắt đầu, cậu quên rồi à?"
Ánh mắt Tần Nhạc hơi mơ màng, đúng là cô quên sạch.
"Lễ trao giải tổ chức tại Thành phố Điện ảnh, cậu có đi không?"
"Nếu tôi không đi thì họ không trao giải nữa à?" Tần Nhạc hỏi. Nếu bây giờ rời khỏi Thủ đô Tinh, cô không chỉ phải nộp đơn xin phép mà còn tạm thời ngừng khóa học.
"Không phải vậy. Nếu công ty Lĩnh Vực vẫn thuộc về nhà họ Tạ, mà bên họ cũng là nhà đầu tư đứng sau giải thưởng Tinh Hải thì có lẽ sẽ làm vài động tác nhỏ. Nhưng bây giờ không cần lo nữa. Chỉ là một số người có thể cho rằng cậu không tôn trọng họ, nhưng cũng không sao, cậu đâu cần bọn họ nâng đỡ."
Tần Nhạc gật đầu: "Vậy cậu đi thay tôi nhé, giờ tôi cũng không tiện ra ngoài."
"Được thôi." Kiều Dư Vi đồng ý rất sảng khoái. Năm nay, chắc chắn [Cầu Tiên] sẽ càn quét mọi giải thưởng lớn, và cô ấy luôn thích những việc giúp bản thân cô ấy nổi bật như thế này.
Tần Nhạc chỉ biết phim của mình đoạt giải gì qua tin tức trên Tinh Võng. Khi lễ trao giải Tinh Hải còn chưa kết thúc, trên Tinh Võng đã bắt đầu rộ lên những tin tức nóng hổi.
Không nằm ngoài dự đoán, năm nay là sân khấu của [Cầu Tiên]. Không có bất kỳ bộ phim nào có thể cạnh tranh được với nó.
Mười đề cử, đoạt bảy giải thưởng, trong đó bao gồm cả giải Phim xuất sắc nhất và Đạo diễn xuất sắc nhất đều thuộc về Tần Nhạc. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử có một đạo diễn giành được cả hai giải thưởng quan trọng nhất tại lễ trao giải Tinh Hải cùng một lúc.
Nhờ vào vai Tề Hoan Yến, Phương Lệnh Tuyết đã thành công giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Điều này cũng đập tan những lời đồn bên ngoài rằng phim của Tần Nhạc thì nổi nhưng diễn viên thì không.
Vì lý do liên quan đến cốt truyện, Tương Cố không thể đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất. Tuy nhiên, có lẽ anh ấy đã lường trước được kết quả này.
Với anh ấy, có lẽ việc lấy lại hào quang trong sự nghiệp còn quan trọng hơn cả giải thưởng.
Còn đoàn phim [Khu Vui Chơi Hoang Dã] vốn mang đầy hy vọng đến tham gia lễ trao giải lại ra về trắng tay.
Không còn cách nào khác, tất cả các đề cử của họ đều đụng phải [Cầu Tiên].
Tại buổi tiệc sau lễ trao giải, Vưu Chính Phong – người có công ty đang trên bờ vực phá sản và thanh lý tài sản vì đứt đoạn nguồn vốn – mang vẻ mặt mệt mỏi đi qua các bàn tiệc.
Những người có mặt ở đây đều là bậc thầy trong xã hội, họ đã nghe tin công ty giải trí Thiên Chính gặp vấn đề từ lâu. Lần này, khi [Khu Vui Chơi Hoang Dã] không nhận được bất kỳ giải thưởng nào tại Tinh Hải, những người bạn cũ của ông ta đều tránh xa, sợ ông ta đến nhờ giúp đỡ.
Ông ta từng vinh quang cả nửa đời người, giờ đây cuối cùng cũng hiểu được thế nào là "thế thái nhân tình".
Người duy nhất không né tránh ông ta là Kiều Dư Vi, cô ấy đang cầm ly rượu và bước đến.
Kiều Dư Vi diện một chiếc váy dạ hội màu vàng kim, đi trên đôi giày cao gót sắc nhọn như vũ khí, khí chất ngút trời. Cô ấy dùng ánh mắt đầy khó chịu khiến Vưu Chính Phong cảm thấy không thoải mái.
"Cô Kiều." Vưu Chính Phong nhận ra cô ấy, làm sao ông ta không biết mối quan hệ giữa cô ấy và Tần Nhạc được chứ?
Cả Liên bang đều biết rằng ngày xưa, Tần Nhạc có tiền quay phim là nhờ Kiều Dư Vi đầu tư. Sau khi Tần Nhạc nổi tiếng, thậm chí cô còn để Kiều Dư Vi góp cổ phần vào công ty của mình.
Chỉ với một bộ phim [Cầu Tiên], Kiều Dư Vi lập tức trở thành người sở hữu khối tài sản hàng trăm tỷ, một trong những nhà đầu tư thông minh nhất Tinh tế.
Bây giờ, ngay cả gia đình cô ấy cũng không dám can thiệp vào quyết định của cô ấy.
Khối tài sản hiện tại của cô ấy chỉ là phần nổi của tảng băng. Chỉ cần Tần Nhạc tiếp tục làm phim, Kiều Dư Vi sẽ mãi đứng trên đỉnh cao.
Những vinh quang đó lẽ ra phải thuộc về ông ta, thuộc về cả nhà họ Vưu.
"Gần đây chắc chú Vưu bận rộn với việc phá sản và thanh lý tài sản lắm nhỉ? Không ngờ chú vẫn có thời gian đến dự lễ trao giải. Là vì còn ôm hy vọng lật ngược tình thế à?"
Kiều Dư Vi mở miệng là lời châm chọc không chút nể nang tuôn ra, hoàn toàn không để lại tí thể diện nào cho Vưu Chính Phong.
Những người xung quanh không muốn đắc tội với Kiều Dư Vi, chỉ đứng từ xa nhìn trộm về phía họ mà không dám lại gần.
Vưu Chính Phong không giữ được sắc mặt bình tĩnh, cảm giác như mọi người xung quanh đều đang chế nhạo ông ta.
Ông ta hạ giọng nói: "Dù gì tôi cũng quen biết với cha cô, tính ra cũng là bề trên của cô........"
Kiều Dư Vi bật cười khinh bỉ: "Chú Vưu, tốt nhất đừng lên mặt với tôi. Để tôi nói thẳng ra nhé, tôi hy vọng chú và gia đình có thể rời khỏi Thủ đô Tinh, tốt nhất là đừng bao giờ quay lại, đừng cản trở Tần Nhạc nữa."
Mặt Vưu Chính Phong lập tức đỏ bừng: "Đây là chuyện riêng giữa tôi và Tần Nhạc, cô không có quyền can thiệp."
Kiều Dư Vi chẳng thèm để ý đến lời ông ta, chỉ tiếp tục nói: "Cô ấy lười quan tâm đến các người, nhưng tôi thì không. Tôi có rất nhiều thời gian để chơi với chú. Phá sản và thanh lý tài sản cũng chỉ là món quà gặp mặt mà thôi. Tôi tò mò không biết nhà họ Vưu còn chịu nổi thêm bao nhiêu món quà lớn nữa?"
Thấy Vưu Chính Phong tức giận đến mức thở hổn hển mà không thốt nên lời, Kiều Dư Vi bật cười khinh khỉnh: "Chú Vưu, có phải chú đang cảm thấy vừa tức giận vừa bất lực không? Hãy nhớ kỹ cảm giác này, cả đời cũng đừng quên. Năm đó, khi chú ép Tần Nhạc rời khỏi Thủ đô Tinh, lẽ ra chú nên nghĩ đến ngày hôm nay."
Dĩ nhiên Vưu Chính Phong chưa bao giờ ngờ tới ngày hôm nay. Đến cả những tác giả viết tiểu thuyết phi logic nhất cũng không nghĩ ra nổi con đường thành công của Tần Nhạc, vậy mà nó đã xảy ra.
Vưu Chính Phong lảo đảo rời khỏi sảnh tiệc. Xung quanh Kiều Dư Vi lại nhanh chóng đông nghịt người vây quanh.
Tần Nhạc không đến cũng chẳng sao, chỉ cần Kiều Dư Vi có mặt là đủ. Cô ấy hoàn toàn có thể đại diện cho Tần Nhạc.
Trong giới này, không biết có bao nhiêu người ghen tị với vận may của Kiều Dư Vi. Nhiều người thề rằng sớm muộn gì cô ấy và Tần Nhạc cũng sẽ cắt đứt vì lợi ích. Nhưng những người đó mãi mãi không thể hiểu được điều mà hai người họ thực sự quan tâm.
Mãi đến một tháng sau lễ trao giải Tinh Hải, Tần Nhạc mới biết tin tức nhà họ Vưu dẫn cả gia đình rời khỏi Thủ đô Tinh. Sau khi công ty giải trí Thiên Chính phá sản, Vưu Chính Phong đã bán rẻ bản quyền hậu truyện của [Khu Vui Chơi Hoang Dã].
Điều ông ta muốn bán hơn cả là cổ phần của công viên giải trí Hoang Dã, nhưng đáng tiếc là không ai muốn mua.
Du khách không còn mặn mà, doanh thu từ vé không đủ bù đắp chi phí duy trì hành tinh, các doanh nghiệp cũng không muốn đầu tư. Ai cũng nhìn ra rằng, sớm muộn gì hành tinh du lịch được đầu tư khổng lồ này cũng sẽ suy tàn, hoang phế, giống như tham vọng của Vưu Chính Phong và nhà họ Tạ.
Điều khiến Tần Nhạc thấy kỳ lạ là bà Lan Uẩn không tìm cô để làm một màn chia tay đầy xúc động trước khi rời đi. Điều này không hợp với tính cách thường thấy của bà ta.
Kiều Dư Vi còn chế nhạo rằng Tần Nhạc đã bị Lan Uẩn gây ám ảnh tâm lý. Tần Nhạc nghĩ lại, có lẽ đúng là như vậy.
Rời đi cũng tốt, giữa mẹ con họ vốn chẳng còn gì để nói.