Dưới ánh mắt kiên quyết của Tần Nhạc, Sở Nguyên chỉ có thể thỏa hiệp: "Được, em nói gì cũng đúng."
Tần Nhạc hài lòng mỉm cười, theo thói quen khẽ ngoắc ngón tay anh, dẫn anh xem đoạn quay: "Chính là đoạn này."
Sở Nguyên chống tay lên tay vịn ghế, cúi người xem lại đoạn phim cùng cô. Xem xong hai lần, anh bất giác bật cười.
"Anh cười cái gì vậy?"
"Động tác này là do mời người thiết kế à?"
"Đúng vậy, em mời ba người chỉ đạo hành động á."
Thấy Sở Nguyên vẫn cười, Tần Nhạc không khỏi ngượng ngùng pha chút bực bội: "Em chưa từng thấy anh ra tay, những động tác này có vấn đề gì sao?"
Dù từng trải qua nguy hiểm khi ở cùng Sở Nguyên, cô chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cảnh máu me.
Trên chiếc tàu vũ trụ buôn lậu, cô biết rõ toàn bộ bọn cướp đã chết trong tay Sở Nguyên, nhưng lại không biết anh ra tay lúc nào. Vì vậy, những cảnh này chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng.
Điều đó không thành vấn đề, bởi vì tưởng tượng luôn lãng mạn hơn thực tế. Việc làm phim chính là cách cô mang thế giới tưởng tượng của mình ra trước mắt mọi người.
"Động tác khá đẹp mắt, nhưng không thực dụng."
Quả nhiên đúng như cô nghĩ.
Tần Nhạc thầm tính toán, có lẽ ngày mai cô nên đến quân đội xin thêm vài cố vấn hành động.
"Vậy so với anh thì diễn xuất của Tương Cố kém bao nhiêu?" Cô hơi ngả người ra sau, ghé sát tai Sở Nguyên thì thầm.
"Trong trí tưởng tượng của em, anh nên trông như thế nào?" Sở Nguyên không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Chắc là kiểu người có thể khiến em muốn yêu ấy."
Cảnh quay này dựa trên câu chuyện cô từng bị bọn hải tặc vũ trụ bắt cóc. Sau đó, cô mới biết chính Sở Nguyên đã một mình lên tàu xử lý bọn cướp.
Cô không có cơ hội tận mắt thấy cảnh đó, nhưng cô nghĩ, nếu tận mắt chứng kiến, không ai có thể không rung động trước người đàn ông này.
Sở Nguyên khẽ cong môi, cuối cùng cũng trả lời câu hỏi ban đầu của cô: "Nếu anh chỉ giỏi đến vậy thì e là em sẽ không bao giờ gặp được anh còn sống."
"Giỏi vậy sao... Thế dạy giúp nam chính của em đi!"
Sở Nguyên khẽ hôn lên môi cô, trả lời đầy dứt khoát: "Được, nhưng em phải trả công."
"Đồ keo kiệt!"
Hành động thân mật của hai người khiến hai diễn viên chính đứng bên cạnh bối rối không biết phải làm gì. Đến khi Sở Nguyên đứng thẳng người quay lại, cả hai vội vàng giả vờ như không nhìn thấy gì, một người ngước lên trời, người kia cúi gằm xuống đất.
Tần Nhạc đứng dậy, quay sang Tương Cố, người vẫn đang né tránh ánh mắt của cô: "Anh nói chuyện với anh ấy trước đi, lát nữa để anh ấy làm mẫu cho anh."
Tương Cố ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười với Sở Nguyên: "Xin chào, tôi là Tương Cố."
Sở Nguyên gật đầu: "Sở Nguyên."
Tương Cố hơi lúng túng tiến lại gần: "Anh Sở, làm phiền anh rồi."
"Không sao, đừng căng thẳng. Nói xem cậu muốn học gì?" Sở Nguyên nhẹ nhàng hỏi.
"Là thế này, đạo diễn Tần muốn tôi có thể tạo cảm giác khí thế mạnh mẽ sau khi hoàn thành một cảnh hành động, giống như có sát khí, nhưng không được để lộ dấu vết diễn xuất."
Giờ đây Sở Nguyên có hơi nhạy cảm với từ "sát khí". Sau khi nghe Tương Cố trình bày xong, anh tổng kết: "Ý cô ấy là cậu cần trông giống như rất nguy hiểm?"
"Đúng vậy, tốt nhất là kiểu nguy hiểm nhẹ nhàng như không cố ý."
Sở Nguyên gật đầu, không hổ danh là diễn viên được vợ anh chọn, đến cả cách miêu tả cũng cùng một kiểu trừu tượng như cô.
"Tôi không có kinh nghiệm diễn xuất. Đoạn vừa rồi, tôi diễn thử cho cậu xem, cậu quan sát nhé."
"Được, được, cảm ơn anh nhiều lắm."
Sở Nguyên mỉm cười, ý vị sâu xa nói: "Không cần khách sáo, tôi rất vui được giúp."
Tương Cố không chắc Sở Nguyên là ai, nhưng thấy anh dễ gần nên cũng dần thả lỏng hơn.
Tần Nhạc gọi những người đóng vai bọn hải tặc vũ trụ đến. Khi tuyển chọn, cô đặc biệt chọn những người biết võ thuật. Vì biết rõ khả năng của Sở Nguyên, cô dặn họ cứ ra đòn bình thường, không cần nương tay hay làm chậm động tác.
Những người đó nhận lệnh, tiến vào khu vực dựng bối cảnh trong con tàu vũ trụ và vào vị trí.
Sở Nguyên nhận một con dao quân dụng giả từ nhân viên đạo cụ. Dao được làm giống thật đến từng chi tiết, nhưng nhẹ hơn nhiều và lưỡi dao cùn hơn.
Anh cầm con dao nghịch một lúc, rồi ngẩng lên hỏi nhân viên đạo cụ: "Có thuốc nhuộm không?"
Nhân viên hơi ngớ người: "Có chứ."
Người này lục trong hộp đạo cụ, lấy ra một ít thuốc nhuộm đỏ. Thứ này thường được dùng để pha máu giả, chỉ cần thêm nước là có thể giữ lâu, hiệu quả rất tốt.
Sở Nguyên lấy một ít thuốc nhuộm đã pha, quét lên lưỡi dao. Anh cầm dao bằng tay trái, bước vào bối cảnh.
"Bắt đầu."
Máy quay vào vị trí, những người đóng vai bọn cướp nhanh chóng nhập vai.
Trong vòng tròn của 16 máy quay hình cầu với độ nét cao, mọi biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt Sở Nguyên đều được ghi lại rõ nét.
Anh đứng nghiêng người bên cửa, một tên hải tặc đang tuần tra tiến lại gần. Ngay khi anh ta lộ diện, anh nhanh chóng bịt miệng đối phương, lưỡi dao trên tay còn lại lướt qua cổ anh ta, để lại một vệt đỏ.
Cái xác được anh nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó anh vẩy dao, lặng lẽ tiếp tục tiến về phía trước.
Mỗi động tác của anh đều dứt khoát và gọn gàng. Không còn những chiêu thức hoa mỹ do chỉ đạo hành động thiết kế mà thay vào đó là một vẻ đẹp bạo lực đầy sức hút, khiến người xem không thể rời mắt.
Ngoài ống kính, tất cả mọi người đều im lặng chiêm ngưỡng. Người đang thực hiện không phải một diễn viên và những gì họ thấy không giống một màn diễn xuất mà như một cuộc thảm sát thực sự.
Sự chấn động đó khiến người xem ngây ngẩn, khó lòng hoàn hồn.
Tần Nhạc ngồi trên ghế, tay chống cằm, nhìn Sở Nguyên qua màn hình máy quay, bất giác ngẩn ngơ.
Cô từng tự phủ nhận quyết định của mình nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị anh mê hoặc. Cô không thể trách bản thân cô thiếu kiên định được.
Dù trong thực tế hay trong trí tưởng tượng, người đàn ông này luôn có sức quyến rũ mê hoặc lòng người.
Khi tên hải tặc cuối cùng gục ngã, Sở Nguyên rút dao ra, dùng quần áo của anh ta lau sạch vết máu trên lưỡi dao. Sau đó, anh ngẩng lên, nhìn thẳng vào chiếc máy quay cách đó không xa.
"Xong chưa?" Anh đột ngột mở miệng, phá tan bầu không khí căng thẳng khiến mọi người như nín thở, giúp tất cả thở phào nhẹ nhõm.
"Xong rồi."
Tần Nhạc vừa trả lời, Tương Cố đã lao lên trước: "Anh Sở, anh đỉnh thật đấy! Chính là cảm giác này, tôi đã tìm ra ý tưởng rồi!"
"Giúp được là tốt."
"Anh giúp tôi rất nhiều, thực sự cảm ơn anh."
Thậm chí Tương Cố còn mời Sở Nguyên đi ăn tối, nhưng bị anh lịch sự từ chối.
Cuối cùng cũng tiễn được người đi, Sở Nguyên quay lại bên cạnh Tần Nhạc, hỏi cô: "Phần thể hiện của anh có đạt yêu cầu không?"
Tần Nhạc cố nén nụ cười nơi khóe môi: "Cũng tạm được."
"Có khiến em rung động không?"
Tần Nhạc ghé sát vào anh: "Có chứ, nhưng tiếc là em đã kết hôn, không thể hẹn hò với anh được."
"Không sao, anh không bận tâm, chúng ta có thể lén lút." Sở Nguyên bật cười trầm thấp, tiếp tục đóng vai cùng cô. Đúng lúc này, Tương Cố vừa đi lại đã nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại.
Biểu cảm của anh ấy lập tức đơ ra, cảm thấy có lẽ ngày mai mình sẽ không còn được thấy ánh mặt trời nữa.
Việc nghe chính miệng đạo diễn thừa nhận rằng đã kết hôn đã là một cú sốc, vậy mà còn nghe cô nói đến chuyện "ngoại tình" nữa........
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tương Cố, Tần Nhạc trừng mắt nhìn Sở Nguyên trách móc, sau đó quay sang Tương Cố và nghiêm túc nói: "Xem lại đoạn quay à?"
"À, vâng."
"Một lát nữa tôi sẽ gửi video cho anh. Tối nay hãy nghiên cứu kỹ, xem xong nhớ xóa, đừng để lộ ra ngoài." Tần Nhạc nhắc nhở.
Tương Cố thu lại dòng suy nghĩ đang lan man, nghiêm túc gật đầu: "Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không để ai khác xem đâu."
Hôm nay cũng không thể quay thêm được gì, Tần Nhạc quyết định cho đoàn làm phim nghỉ sớm, rồi rời đi cùng Sở Nguyên.
Sau khi họ đi rồi, Tương Cố vẫn đứng đó ngẩn ngơ nhìn theo bóng hai người.
Nhan Hạnh bước tới, vỗ vai anh ấy: "Nhìn gì thế?"
"Cô nói xem... đạo diễn Tần và anh Sở này có quan hệ gì?" Ở trong giới giải trí đã lâu, đương nhiên Tương Cố không ngây thơ đến mức tin hết mọi thứ. Sau cú sốc ban đầu, anh ấy nghĩ có lẽ họ chỉ đang nói đùa.
"Người yêu, hoặc... vợ chồng?"
Tương Cố buột miệng: "Làm sao cô biết đạo diễn Tần đã kết hôn?"
Nhan Hạnh ngạc nhiên: "Hả? Đạo diễn Tần đã kết hôn rồi à?"
Cô ấy chỉ đoán lung tung, buột miệng nói đại thôi.
Hai người nhìn nhau, rồi Nhan Hạnh hỏi: "Thế làm sao anh biết được?"
Tương Cố nhìn quanh, thấy không có ai, bèn hạ giọng nói: "Đạo diễn Tần vừa mới nói đấy."
Cuối cùng, cả hai quyết định giữ im lặng, làm khán giả tò mò chứ không xen vào. Dù sao, họ vẫn hy vọng có ngày được hợp tác với Tần Nhạc lần nữa. Cuộc sống riêng của đạo diễn, họ chỉ tò mò một chút rồi thôi.
Tần Nhạc cũng không lo bị lộ chuyện. Sau khi quay bộ phim này, cô đã không định giấu mối quan hệ với Sở Nguyên. Hơn nữa, Tương Cố là người biết chừng mực, sẽ không làm chuyện thừa thãi.
Quả nhiên, trong suốt thời gian quay phim, trên Tinh Võng vẫn yên bình như thường.
Sau khi Sở Nguyên hỗ trợ làm mẫu một lần, dường như Tương Cố đã tỉnh ngộ. Các cảnh quay ngoại cảnh sau đó tiến triển thuận lợi hơn dự kiến.
Chỉ trong vòng hai tháng rưỡi, bộ phim chính thức đóng máy.
Thông tin về việc bộ phim mới của Tần Nhạc sắp được công chiếu nhanh chóng lan truyền trên Tinh Võng
Bộ phim [Lệnh Truy Nã] đã thu hút sự chú ý từ trước khi quay, bởi đây là tác phẩm đầu tiên của Tần Nhạc sau thành công vang dội của [Cầu Tiên]. Người hâm mộ kỳ vọng rất nhiều, nhưng cũng không ít người hoài nghi.
[Cầu Tiên] đã đưa tên tuổi Tần Nhạc lên đỉnh cao, nhưng cũng trở thành gông cùm của cô.
Những khán giả đã xem [Cầu Tiên] thường xuyên so sánh các tác phẩm khác của cô với bộ phim đó. Tuy nhiên, Tần Nhạc không để tâm đến ý kiến của cư dân mạng. Cô chỉ cần tập trung làm những điều mình thích là đủ.
Đến giữa tháng 10, quá trình hậu kỳ của bộ phim hoàn tất, và [Lệnh Truy Nã] chính thức bước vào giai đoạn quảng bá.
Ngày trước khi công chiếu, bài quảng cáo phim do công ty Hồng Hoang đăng tải bất ngờ được tài khoản của quân đội của Liên bang chia sẻ lại.
Quân bộ Liên bang V: [Rất vui khi được hợp tác với đạo diễn Tần Nhạc trong bộ phim mới "Lệnh Truy Nã". Cùng chờ đón phim ra mắt ngày mai!]
Tài khoản của quân đội vốn chỉ đăng tải tin tức liên quan đến quân sự, đây là lần đầu tiên họ quảng bá cho một bộ phim, lập tức gây chấn động dư luận và khiến nhiệt độ thảo luận tăng vọt.
[Hợp tác với quân đội à? Rốt cuộc bộ phim này kể về cái gì? @Tần Nhạc V]
[Có phải kiểu phim về lễ kỷ niệm quốc khánh không? Thành thật mà nói, kể cả đó là phim của Tần Nhạc, tôi cũng không hứng thú lắm.]
[Tần Nhạc chưa bao giờ làm phim lịch sử. Phim của cô ấy thiếu chiều sâu, cảm giác quân đội nên hợp tác với những đạo diễn có kinh nghiệm hơn.]
[Buồn cười thật. Có ai nói đây là phim lịch sử không? Còn "kinh nghiệm" nữa chứ. Nhìn cái lễ kỷ niệm quốc khánh lần trước đi, kinh nghiệm đầy mình mà doanh thu phòng vé thì thảm hại.]
[Phim hay hay dở không chỉ nhìn vào doanh thu phòng vé. Xin lưu ý.]
[Đừng tự lừa mình dối người nữa. Doanh thu phòng vé chính là tiêu chuẩn cao nhất để đánh giá một bộ phim! Không có gì khác cả.]
Phía dưới bài đăng của quân đội, cuộc tranh cãi nổ ra dữ dội. Sau đó, fans của Tần Nhạc cũng tham gia, khiến tình hình càng hỗn loạn.
Để tránh tạo ảnh hưởng không tốt, Tần Nhạc nhanh chóng đăng bài trên tài khoản cá nhân để chuyển hướng sự chú ý.
Hiệu quả vô cùng bất ngờ, mọi sự tập trung của cư dân mạng ngay lập tức đổ dồn về bài đăng của cô.
Tần Nhạc V: [Phim mới "Lệnh Truy Nã", thử thách với một thể loại mới. Ngoài ra, tuyến tình cảm của nam nữ chính cực kỳ cảm động.]
[Không hiểu sao, đột nhiên không còn mong đợi nữa...]
[Ai cũng biết, lúc nào tình cảm trong phim của đạo diễn Tần cũng "bình đẳng đến mức khiến khán giả tức chết". Cười.]
[Thể loại mới thì tôi có thể chấp nhận, nhưng mà tuyến tình cảm thì không chắc lắm.]
[Tôi đã đặt vé. Nếu tuyến tình cảm không hay thì ngày mai tôi sẽ tự treo cổ trước cửa công ty Hồng Hoang!!!]
Nhìn lượng bình luận tăng chóng mặt dưới bài đăng của mình, Tần Nhạc chỉ biết ôm trán bất lực.
Ngày mai, cô chắc chắn phải lấy lại danh dự!