Thủ Đô Tinh, Đài Truyền Hình Minh Nhật.
Trong văn phòng của giám đốc đài, Kiều Dư Vi vừa kết thúc cuộc gọi với gia đình, mệt mỏi xoa xoa thái dương. Cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối.
Ban đầu cô ấy định sẽ ghé qua Thực Quán Kinh Đô để xem tình hình sau giờ làm, nhưng sau khi nói chuyện với ba, tâm trạng của cô ấy chẳng còn tí hứng thú nào. Ngồi ngẩn người thêm một lúc rồi cô ấy mới đứng dậy, xách túi chuẩn bị về nhà.
Chưa kịp ra khỏi đài, Tinh Não đã nhận được một tin nhắn.
Tần Nhạc: [Cậu đang ở đâu?]
Kiều Dư Vi: [Sắp tan làm.]
Tần Nhạc: [Ồ, tôi đang ở dưới đài, cho phép cậu mời tôi một bữa ăn đấy.]
Kiều Dư Vi: [...Ở đâu cơ?]
Khi Kiều Dư Vi chạy nhanh ra cửa chính của đài truyền hình, quả nhiên cô ấy thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô ấy bước nhanh tới, vỗ vai Tần Nhạc: "Sao tự dưng cậu lại về đây? Có chuyện gì à?"
Tần Nhạc chậm rãi quay đầu lại: "Không có chuyện gì cả."
Đương nhiên là Kiều Dư Vi không tin, nhưng cô ấy không hỏi tiếp mà dẫn Tần Nhạc đến Thực Quán Kinh Đô để dùng bữa.
Đây là lần đầu tiên Tần Nhạc tới nhà hàng của Kiều Dư Vi. Nhà hàng này định vị ở phân khúc cao cấp, chi phí trung bình không hề rẻ, nhưng ngày nào cũng kín lịch đặt chỗ. Kiều Dư Vi đã quản lý nơi này rất tốt.
Hai người bước vào phòng riêng, sau khi gọi món xong, Kiều Dư Vi mới quay lại câu chuyện ban nãy: "Cách đây không lâu cậu còn nói không muốn phá hợp đồng, không định về đây trong vòng hai năm tới cơ mà?"
"Tôi không phá hợp đồng."
"Vậy... là nhà họ Vưu phá hợp đồng à? Họ đã làm gì?"
Tần Nhạc rót cho mình một ly trà hoa quả để nếm thử. Vị chua ngọt thanh mát làm cô thấy dễ chịu hơn.
Cô tóm tắt một cách đơn giàn: "Vưu Chính Phong muốn mượn danh tiếng của tôi để nâng giá trị cho Vưu Điềm Điềm, nhằm lấy lòng nhà họ Tạ, còn khuyên tôi bán bản quyền cho họ."
"Lấy lòng nhà họ Tạ? Vưu Điềm Điềm định gả cho ai bên đó à?" Kiều Dư Vi ngạc nhiên.
Tuy nhà họ Vưu có chút tiếng tăm trong giới giải trí Thủ đô Tinh, nhìn bề ngoài có vẻ hào nhoáng, nhưng địa vị lại khác biệt một trời một vực so với nhà họ Tạ.
Tạ Tân Hoa là người vừa có đầu óc, vừa có thủ đoạn, và mục tiêu của ông ta luôn rất rõ ràng. Ông ta cưới con gái Tổng thống, con trai cả cưới cháu gái đại tướng Chu Lệ, con gái thứ hai cũng đã đính hôn với con trai một quan chức cấp cao.
Tuy hai người con trai còn lại có phần tự do hơn, nhưng nếu nói đến việc liên hôn, họ vẫn còn có nhiều lựa chọn tốt hơn.
"Tạ Chỉ."
Kiều Dư Vi nhanh chóng hiểu ra, gật đầu: "Là anh ta à, bảo sao."
"Anh ta có vấn đề gì à?" Tần Nhạc tò mò.
"Tạ Chỉ có tiếng là người khá tốt, nhưng..." Kiều Dư Vi lộ vẻ khó nói: "Vấn đề duy nhất của anh ta là đã trải qua hai cuộc hôn nhân."
"Kết hôn lần ba thì cũng đâu có gì to tát đâu nhỉ?"
Với hiểu biết ít ỏi của Tần Nhạc về các gia tộc lớn, nếu Tạ Chỉ không phải người ba lần kết hôn, có lẽ cũng chẳng đến lượt Vưu Điềm Điềm.
"Vấn đề rất lớn." Kiều Dư Vi nhếch môi: "Hai người vợ trước của Tạ Chỉ đều không phải người dễ đối phó. Nghe nói cô vợ đầu tiên lớn lên trong quân đoàn, tính tình vô cùng nóng nảy. Bên ngoài còn đồn cô ấy không hề muốn ly hôn, mà chính Tạ Chỉ đã tự nguyện đề nghị vì bị cô ấy bạo hành."
Tần Nhạc mở mang tầm mắt, vội hỏi: "Thế còn cô vợ thứ hai?"
"Vợ thứ hai thì cực kỳ chiếm hữu. Gần như mọi bạn gái cũ của Tạ Chỉ đều bị cô ấy tìm gặp. Bạn học của chị họ tôi từng hẹn hò với Tạ Chỉ vài tháng, đã bị cô ấy đến tận cửa đe dọa. Thật kỳ lạ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, người vợ thứ hai đã đi khiêu khích người vợ đầu, chắc bị dạy dỗ thảm hại lắm. Không lâu sau đó, họ ly hôn. Tôi nghe nói hai người này còn có ý định tái hợp, trước giờ vẫn duy trì liên lạc với nhà họ Tạ. Nếu Vưu Điềm Điềm thật sự gả qua đó, có lẽ sẽ khá xui đấy."
Kiều Dư Vi chẳng che giấu sự hả hê của mình. Việc liên hôn với nhà họ Tạ chắc chắn sẽ mang lại lợi ích lớn cho nhà họ Vưu, nhưng Vưu Điềm Điềm thì không thể nào sống yên ổn được.
Nếu Tạ Chỉ thật sự là một người chồng tốt, đã có người khác gả cho anh ta từ lâu rồi chứ đâu đến lượt Vưu Điềm Điềm.
"Chắc nhà họ Vưu cũng biết chuyện này rồi nhỉ?"
"Không phải bí mật gì cả, chỉ cần hỏi người trong cuộc là rõ. Dù Vưu Điềm Điềm không biết, nhưng chắc chắn ba cô ta biết rõ." Kiều Dư Vi nhún vai. Là con rể tương lai, chắc chắn Vưu Chính Phong đã điều tra quá khứ của Tạ Chỉ.
Những thông tin này thực ra là do Kiều Dư Vi cố tình tìm hiểu sau khi Tần Nhạc và Tạ Ngôn xảy ra xung đột lần trước.
Tần Nhạc không hề bất ngờ, nhưng cô nghĩ, dù Vưu Điềm Điềm có biết thì cũng sẽ không từ bỏ.
Tính cả mẹ cô nữa, quả thật họ là một gia đình rất "xứng đôi".
"Nhà họ Vưu đã quyết tâm dây dưa với cậu thì chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu." Kiều Dư Vi nhắc nhở.
Dù là để giúp Vưu Điềm Điềm thuận lợi gả vào nhà họ Tạ, hay là để trục lợi từ Tần Nhạc thì nhà họ Vưu cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Hiện tại mẹ ruột của Tần Nhạc là vợ của Vưu Chính Phong, hai người còn có con chung. Trong mắt người ngoài, dù từng có bao nhiêu mâu thuẫn thì họ vẫn là một gia đình.
Thậm chí Vưu Chính Phong chẳng cần hỏi ý kiến của Tần Nhạc. Chỉ cần dựa vào mối quan hệ này, ông ta đã có thể thu đủ lợi rồi. Dù sao thì không phải ai cũng biết chuyện Tần Nhạc và nhà họ Vưu bất hòa, và cô cũng không thể giải thích với từng người.
"Tôi trở về chính là để giải quyết vấn đề này đấy."
Tần Nhạc muốn giữ sự bình yên, nhưng có người lại không chịu để cô yên.
Ngày hôm sau, tin tức về việc Tần Nhạc trở lại Thủ đô Tinh đã xuất hiện trên Tinh Võng. Có người chụp được ảnh cô tại Tinh Cảng trung tâm và đăng tải lên mạng.
Nhờ vào giải thưởng La Lam, gần đây độ nổi tiếng của cô đang ở mức rất cao. Chẳng mấy chốc, lịch trình và khách sạn mà cô lưu trú đã bị lộ. Thậm chí, cả ảnh cô đến Đài truyền hình Minh Nhật và ăn tối cùng Kiều Dư Vi cũng bị đưa lên mạng.
Tần Nhạc chỉ phát hiện mình bị theo dõi vào hôm qua khi được Kiều Dư Vi báo tin. Khi lướt Tinh Võng, cô thấy phần lớn cư dân mạng đang đoán rằng cô quay lại Thủ đô Tinh để quay một bộ phim kinh dị mới, còn có người nói cô về đây để quay phim tài liệu.
Chưa kịp hiểu tại sao lại có tin phim tài liệu, Tần Nhạc đã thấy các bình luận phía sau bị dẫn lệch hướng:
[Tôi nhớ nhà Tần Nhạc ở Thủ đô Tinh mà. Sao không về nhà mà lại ở khách sạn?]
[Chưa ai biết chuyện Tần Nhạc và gia đình kế có bất hòa à?]
[Mọi người không nhận ra à? Tần Nhạc chưa bao giờ nhắc đến gia đình trong bài phát biểu nhận giải, rõ ràng quan hệ của họ không tốt.]
[Nhìn Tần Nhạc là thấy tính cách của cô ấy rất tệ rồi. Ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân, khi nổi tiếng rồi lại không muốn nhắc đến gia đình cũng đúng thôi, dù sao cũng không phải ruột thịt.]
[Chuyện riêng của người ta, muốn nhắc hay không là quyền của họ. Mấy người nhiều chuyện quá rồi đấy.]
[Cứ nghĩ Tinh Võng không có ký ức à? Tần Nhạc bị giảng viên chèn ép ở trường, chẳng phải do gia đình kế của cô ấy làm à?]
[Đúng vậy, cả nhà đó chẳng ra gì.]
[Nhà họ Vưu nuôi Tần Nhạc bao nhiêu năm, dù có làm sai cũng không đáng bị chửi rủa như vậy. Mấy người chửi bới không có gia đình hay sao?]
[Ai nói Tần Nhạc được nhà họ Vưu nuôi? Chỉ toàn bịa chuyện thôi.]
[Đừng cãi nhau nữa. Lúc mấy người cãi nhau đến trời đất mịt mù thì người ta đã hòa thuận yêu thương nhau từ lâu rồi.]
Bình luận cuối cùng còn đính kèm bức ảnh chụp Tần Nhạc gặp mặt Tạ Tân Hoa, trong đó còn có cả Vưu Chính Phong.
Những bức ảnh kiểu này, dân mạng bình thường chắc chắn không thể có được. Tần Nhạc thừa hiểu ai là người tung ra.
Cô không ngờ rằng mình còn chưa làm gì, Vưu Chính Phong đã không thể chờ đợi mà hành động trước.
[Trông không khí có vẻ hòa hợp, không giống như quan hệ không tốt.]
[Người trong ảnh là ông chủ của công ty Lĩnh Vực, ai hiểu thì tự hiểu.]
[Ý là sao?]
[Chưa ai nhìn ra à? Vì Tần Nhạc muốn nhờ vả quan hệ của cha dượng nên sớm đã âm thầm làm lành rồi. Trước đây giả vờ tội nghiệp chỉ là chiêu trò PR thôi.]
[Với địa vị của Tần Nhạc mà cần đến quan hệ của người khác ấy à?]
[Không phải chứ? Mấy người thật sự nghĩ Tần Nhạc có vị trí cao trong giới giải trí à? Bình thường cô ấy không gặp được mấy người tầm cỡ như ông chủ công ty Lĩnh Vực đâu.]
Bình luận trên Tinh Võng đã hoàn toàn bị dẫn dắt sai hướng. Hiển nhiên cư dân mạng rất thích đào bới chuyện riêng tư của người nổi tiếng. Những thông tin nửa thật nửa giả kèm theo hình ảnh làm bằng chứng khiến ngày càng nhiều người tin rằng Tần Nhạc và nhà họ Vưu đã hòa giải.
Đội ngũ truyền thông của cô nhanh chóng liên lạc, đề nghị cô không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào trên Tinh Võng.
Những ân oán giữa cô và nhà họ Vưu đã từng được lên mạng khi cô tốt nghiệp. Nếu lặp đi lặp lại quá nhiều lần, cư dân mạng sẽ khó có sự đồng cảm, thậm chí còn cho rằng cô đang làm quá và cố tình lợi dụng nhà họ Vưu để tạo sự chú ý.
Nếu lúc này mẹ ruột cô lại đứng ra nói vài lời, rất dễ khiến tình hình trở nên bất lợi cho cô.
Vốn dĩ Tần Nhạc không định để người khác cười nhạo về chuyện này, nhưng nếu Vưu Chính Phong nghĩ rằng có thể dùng dư luận để gây sức ép lên cô thì cứ để ông ta chờ xem.
Theo cô đoán, sau khi tạo được làn sóng dư luận, chắc chắn nhà họ Vưu sẽ có hành động tiếp theo.
Không ngoài dự đoán, khoảng mười một giờ trưa, quản gia khách sạn thông báo rằng có một người phụ nữ bế theo một đứa bé muốn gặp cô.
Tần Nhạc đoán chắc rằng sau lưng bà ta có phóng viên lén chụp ảnh. Nếu cô từ chối gặp, chắc chắn tiêu đề tin tức ngày hôm nay sẽ rất "đặc sắc".
Cô yêu cầu nhân viên dẫn bà Lan Uẩn vào phòng khách nhỏ của khách sạn. Khi cô đến nơi, cửa phòng khách hé mở, bà Lan Uẩn đang nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé trong lòng, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng.
Tần Nhạc gõ cửa hai lần, rồi đẩy cửa bước vào.
Nụ cười trên mặt Lan Uẩn chưa kịp thu lại, nhưng khi chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tần Nhạc, biểu cảm của bà ta cứng đờ trong chốc lát. Ngay sau đó, bà ta lấy lại dáng vẻ bình thản, mở lời: "Con đến rồi à, lại đây xem em trai con đi, thằng bé tên là..."
"Con không quan tâm nó tên gì." Tần Nhạc ngắt lời, giọng lạnh nhạt. "Mẹ đến đây làm gì?"
"Nghe nói con đã về nên mẹ muốn đến thăm con."
"Tiện thể thuyết phục con giúp Vưu Chính Phong, hi sinh bản thân để Vưu Điềm Điềm sớm ngày gả vào nhà họ Tạ, đúng không?" Giọng điệu Tần Nhạc đầy mỉa mai, không hề che giấu.
"Không phải hy sinh đâu, chú Vưu có kể cho mẹ nghe về chuyện ở Hải Lam Tinh rồi. Chú ấy có hơi nóng vội, nhưng không có ác ý gì với con đâu." Lan Uẩn dịu dàng giải thích.
"Đúng là ông ta không có ác ý gì hết, chỉ muốn lợi dụng con thôi."
"Chúng ta là một gia đình, sao lại nói đến chuyện lợi dụng." Giọng Lan Uẩn mang chút trách móc.
"Vậy sao? Nói tiếp đi, có khi mẹ lại thuyết phục được con đấy." Trước đây, mỗi lần nhìn thấy thái độ này của bà ta, Tần Nhạc đều nổi giận. Nhưng bây giờ cô lại trở nên vô cùng bình tĩnh.
Lan Uẩn nói: "Con cũng biết rồi đấy, việc Vưu Điềm Điềm gả vào nhà họ Tạ chỉ mang lại lợi ích cho chúng ta thôi. Sau này, nhà họ Vưu sẽ thuộc về em trai con."
Dường như sau khi sinh được đứa con mang họ Vưu, bà ta lại có tham vọng và mục tiêu mới.
"Vậy thì liên quan gì đến con? Đến mẹ ruột còn không trông cậy được, con lại phải trông cậy vào một đứa em trai họ Vưu à?"
Lan Uẩn có vẻ không ngờ cô lại nói như vậy, rõ ràng hơi không vui, bà ta khẽ nhíu mày: "Tình cảm là thứ cần bồi đắp."
"Từ nhỏ chúng ta đã sống cùng nhau, nhưng con chẳng thấy mẹ có tí tình cảm nào với đứa con gái này. Tất nhiên, con đối với mẹ cũng không khác gì. Con nghĩ điều này không phải lỗi của con, chủ yếu là do gen của mẹ quá mạnh." Nói rồi, cô liếc nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn trong lòng Lan Uẩn, cười khẽ: "Đứa trẻ này cũng không phải ngoại lệ đâu."
Những lời nói của cô như một lời nguyền độc địa, khiến sắc mặt Lan Uẩn thay đổi ngay lập tức.
"Tần Nhạc, sao con có thể nói chuyện với mẹ như thế!" Giọng Lan Uẩn trở nên sắc nhọn.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng khách bị đẩy ra từ bên ngoài. Hai người vệ sĩ cao lớn, râu ria xồm xoàm, trông vô cùng dữ tợn bước vào.
Lan Uẩn sợ đến mức run rẩy, dường như đứa trẻ trong lòng bà ta cũng cảm nhận được cảm xúc của mẹ bèn bật khóc.
Hai vệ sĩ không làm gì cả, chỉ đứng sau lưng Tần Nhạc như hai bức tường, tạo ra áp lực đáng sợ.
Tần Nhạc lạnh lùng nhìn bà ta dỗ dành đứa trẻ, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Mẹ nên về đi. Trẻ con còn quá nhỏ, sau này đừng bế ra ngoài nữa."
Lan Uẩn không đạt được mục đích, không muốn rời đi, nhưng đứa trẻ cứ khóc mãi không ngừng, bà ta hoàn toàn không dỗ được.
Thực ra, ngay từ lần đầu sinh Tần Nhạc, việc chăm sóc con là do ba của cô làm, bà ta không cần bận tâm. Bà ta không có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Từ khi sinh ra, đứa con này đã được bảo mẫu trông nom, tính tình lại bướng bỉnh, khó dỗ, nhưng Vưu Chính Phong nói tính khí của đứa trẻ giống ông ta, nên bà ta cũng chẳng dám nói gì.
Thấy đứa trẻ khóc ngày càng to, Lan Uẩn chỉ đành bế con đứng dậy rồi vội vàng rời đi.
Tần Nhạc ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lan Uẩn rời đi. Mặc dù cô sớm biết rằng khi quay về sẽ phải đối mặt với những chuyện rắc rối này, nhưng khi thực sự gặp phải, tâm trạng cô vẫn bị ảnh hưởng.
Có lẽ cô cần phải làm gì đó để nhà họ Vưu hiểu rõ lập trường của mình hơn.
Lan Uẩn vừa đi không lâu thì Kiều Dư Vi đã tới.
Tần Nhạc nghi ngờ cô ấy chỉ muốn ăn ké bữa trưa của mình, nên dẫn Kiều Dư Vi đến nhà hàng buffet.
Kiều Dư Vi đi một vòng quanh nhà hàng với vẻ khó chịu, sau đó lấy một đĩa nhỏ gồm rau củ và trái cây salad, ngồi đối diện Tần Nhạc, rồi nhận xét: "Sao cậu có thể sống qua loa như vậy thế."
Tần Nhạc cảm thấy bất lực, dường như cô và Kiều Dư Vi không bao giờ có thể tìm được tiếng nói chung trong các vấn đề ăn ở, sinh hoạt.
Để tránh Kiều Dư Vi tiếp tục nói thêm điều gì, cô đành chuyển chủ đề: "Hôm nay cậu không đi làm à?"
"Tôi tự cho mình nghỉ một ngày." Kiều Dư Vi trả lời rất tự nhiên: "Còn mẹ cậu thì sao?"
"Đi rồi."
"Tôi nghe nói bà ta bế con đến tìm cậu, bà ta nói gì thế?" Dù sao đó cũng là mẹ ruột của Tần Nhạc, Kiều Dư Vi không tiện nói gì quá đáng, nhưng không khỏi cảm thấy bà Lan này thật thiếu suy nghĩ trong lòng.
Nhà họ Vưu có chút tài sản, nhưng phải đợi hàng chục năm nữa thì số tài sản đó mới đến được tay Lan Uẩn, mà số tài sản đó cũng chẳng được bao nhiêu.
Trong khi đó, một bộ phim của Tần Nhạc có doanh thu gần bằng tổng tài sản của một gia đình nhỏ, chưa kể cô còn liên tục sản xuất phim mới. Rốt cuộc Lan Uẩn đang nghĩ gì vậy?
"Khuyên tôi nên biết điều." Tần Nhạc tóm tắt ngắn gọn.
"À, gần đây tôi nghe được một chuyện, nghĩ cậu có thể sẽ hứng thú." Kiều Dư Vi bất ngờ đổi giọng, chuyển sang một đề tài khác.
"Hả?" Tần Nhạc tò mò ngẩng đầu.
"Hiện tại quân đội đang có một dự án phim tài liệu, đã phỏng vấn qua năm vòng rồi, tám vị trí đạo diễn chỉ còn thiếu một chỗ, theo tôi biết, công ty của cha dượng cậu cũng đang tranh suất cuối cùng này."
"Phim tài liệu gì vậy?" Tần Nhạc bất chợt nhớ đến việc có người nói cô quay lại để làm phim tài liệu trên Tinh Võng, không chừng là dự án này?
Kiều Dư Vi đáp: "Cậu thật sự chẳng thèm xem tin tức của Thủ đô Tinh gì hết. Năm sau là kỷ niệm tròn một nghìn năm trăm năm thành lập Liên bang, những sự kiện trăm năm đều tổ chức rất hoành tráng. Quân đội cũng sẽ tổ chức tuyển quân trên toàn Liên bang vào năm sau. Một đạo diễn sẽ phụ trách quay phim một quân đoàn cho phim tài liệu này là để tuyên truyền."
"Chỉ vậy thôi à?"
"Đương nhiên không chỉ vậy. Nếu phim tài liệu khiến quân đội hài lòng, khi đó mới có cơ hội tranh vị trí tổng đạo diễn phim kỷ niệm nữa."
Tần Nhạc hiểu ra, đúng là cơ hội này rất quý giá, chẳng trách Vưu Chính Phong muốn tranh giành.
"Thế nào, có hứng thú không?"
Tần Nhạc uống một ngụm nước trái cây: "Ban đầu thì không, nhưng giờ thì có rồi."
Tuy nhiên, cô nhanh chóng nghĩ đến một vấn đề: "Chắc dự án này phải cần suất phỏng vấn, cậu có không?"
Không thể để cô tự tiến cử bản thân với quân đội được, nếu người ta hỏi cô là ai, cô nói mình là đạo diễn đã đưa sản phẩm ăn theo của Nguyên soái nổi tiếng khắp Liên bang thì đúng là mất mặt không chịu được.
Kiều Dư Vi trả lời đầy tự tin: "Dĩ nhiên là tôi không có rồi."
Cả hai đều im lặng, trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên ngượng ngập. Giống như vừa mơ tưởng kiếm đủ một số tiền lớn, ngay sau đó phát hiện ra không đủ tiền để trả hóa đơn.
Một lúc sau, Kiều Dư Vi ho nhẹ một tiếng: "Nhưng tôi biết chỗ có."
"Ở đâu?"
"Trường của chúng ta."
Mấy sự kiện mang tính chính thức thế này thường mời một vài nhân vật có uy tín làm giám khảo. Trường của họ là Học viện Điện ảnh hàng đầu của Liên bang, chắc chắn lãnh đạo nhà trường sẽ được mời.
"Để tôi xin giúp cậu một suất nhé?" Kiều Dư Vi đề nghị.
"Không cần, tôi có thể trực tiếp nhờ phó Hiệu trưởng giúp." Trường đang nợ cô một ân tình, không dùng thì thật lãng phí.