• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, gần như tất cả thành viên trong đoàn làm phim đều bàn tán về tin tức hôm qua.

Dù là phiên tòa tử hình gây tranh cãi ở Mộc Vân Tinh hay thân phận của chỉ huy Sở Nguyên, tất cả đều thu hút sự tò mò và thảo luận không ngừng.

Tần Nhạc ngồi xuống chiếc ghế của mình, cầm chiếc loa nhỏ lên và nói: "Đừng phân tích tình hình của Liên bang nữa, thu dọn đi, chuẩn bị làm việc thôi."

"Đạo diễn Tần, sao cô không quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự tí nào vậy?" Đạo diễn mỹ thuật đùa cô.

Tần Nhạc giữ nguyên nét mặt: "Tôi có quan tâm thì Liên bang cũng chẳng cho tôi tiền."

"Nhưng có thể cho cô trai đẹp mà." Tay nhiếp ảnh gia xách chiếc hộp đựng máy quay, góp vui: "Đạo diễn Tần, fans của cô bảo cô nên dành thời gian đi yêu đương đi. Tôi thấy trung tá Sở trong bản tin hôm qua cũng khá ổn đấy."

"Đúng thế, cư dân mạng còn moi ra hai người từng xuất hiện trong cùng khung hình nữa. Đạo diễn Tần, cô có quen anh ấy không?" Đạo diễn mỹ thuật tò mò hỏi.

Tần Nhạc đáp qua loa: "Có."

"Wow, đạo diễn thật sự quen trung tá Sở à? Đừng bỏ qua cơ hội này nhé, đừng để anh ấy rơi vào tay người khác! Cô không biết đâu, hôm qua mấy bộ quân phục cosplay bán chạy điên cuồng trên mạng luôn á." Nhà thiết kế trang phục và hóa trang hào hứng góp chuyện.

"Đến mức đó cơ à?"

"Chẳng phải nói quá đâu. Nhiều người còn than phiền quân phục che kín quá, rồi đoán xem anh ấy có mấy múi cơ bụng nữa." Nhà thiết kế vừa kể vừa cười không ngừng.

Tần Nhạc âm thầm trả lời trong lòng: Tám múi.

Dù buôn dưa lê bán dưa chuột mấy chuyện này khá thú vị, nhưng vẫn phải tiếp tục công việc.

Sau một ngày quay phim vất vả, đến bữa tối, Tần Nhạc ngẩn ngơ gắp vài đồ ăn bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nghĩ về những cảnh quay còn lại. Nếu không có gì bất ngờ, công việc sẽ hoàn thành trong hai ngày tới.

Phương Lệnh Tuyết bê khay cơm ngồi xuống cạnh Tần Nhạc, im lặng ăn một lúc rồi chần chừ mở lời: "Đạo diễn Tần."

"Hửm?" Tần Nhạc ngẩng đầu lên.

"Vị trung tá Sở đó... trông có vẻ quen quen." Ăn dưa bình thường không nói, lần này lại ăn đến phiên chính đạo diễn của mình, lần đầu tiên Phương Lệnh Tuyết gặp tình huống này.

Cô ấy đã nhịn cả ngày, cuối cùng không thể không hỏi.

Nhìn ánh mắt ngập ngừng của Phương Lệnh Tuyết, Tần Nhạc chợt nhớ đến lần cô gặp hải tặc vũ trụ ở Song Hồ Tinh và được Sở Nguyên cứu, khi đó Phương Lệnh Tuyết cũng có mặt.

Tần Nhạc thật sự không thể phủ nhận thẳng thừng được, chỉ đành thừa nhận: "Đúng là anh ấy."

"Vậy hai người đang hẹn hò à?"

"Coi như là vậy đi." Tần Nhạc không phủ nhận.

Cuối cùng Phương Lệnh Tuyết cũng hiểu được niềm vui của việc tám chuyện. Trong khi mọi người còn đang ăn dưa sống, cô ấy lại có quả dưa vừa ngọt vừa chín, khiến cô ấy mãn nguyện không thôi.

Tần Nhạc nhận ra rằng, sự chú ý của người dân ở Liên bang đối với Sở Nguyên còn vượt xa những gì cô dự đoán. Ban đầu chỉ là nhờ gương mặt điển trai cùng thân phận cháu ngoại Nguyên soái của anh.

Sau này, ngày càng có nhiều người chú ý đến công tác cứu trợ và tái định cư dân ở Mộc Vân Tinh sau cuộc chiến. Dưới sự sắp xếp của Sở Nguyên, mọi việc đều được tiến hành một cách trật tự.

Trong thời gian này, đã xảy ra vài vụ tấn công có chủ ý, nhưng may mắn không gây ra thương vong.

Cuối cùng sự chú ý của mọi người đối với Sở Nguyên cũng không chỉ dừng lại ở việc anh là cháu ngoại của Nguyên soái, mà chuyển sang năng lực thực sự của bản thân anh.

Khi cái tên Sở Nguyên đã trở nên quen thuộc với mọi nhà, bộ phim [Tiên Hiệp Tình Duyên Chi Cầu Tiên] cuối cùng cũng đóng máy.

Giống như buổi khởi quay đầy lặng lẽ, lễ đóng máy cũng diễn ra một cách khiêm tốn. Sau bữa tiệc đóng máy, mọi người tạm biệt và ra về.

Họ không có nhiều cảm xúc chia ly, vì nếu không có gì bất ngờ, trong vài năm tới, họ vẫn sẽ có cơ hội hợp tác cùng nhau.

Sau khi hoàn tất việc quay phim, giai đoạn tiếp theo là chỉnh sửa. Đối với phần phim tiên hiệp đầu tiên này, Tần Nhạc quyết định tự tay thực hiện.

Do tình hình đặc biệt của bản thân, lần này Tần Nhạc không ở lại Song Hồ Tinh mà dẫn theo vài vệ sĩ trở về nhà ở Thủ đô Tinh.

Sở Nguyên vẫn đang ở Mộc Vân Tinh chưa trở về, trong nhà chỉ có mỗi Tần Nhạc.

Sau một tuần làm việc miệt mài ngày đêm, cuối cùng cô bị Kiều Dư Vi kéo ra ngoài để đi dạo phố.

Từ khi trở thành đạo diễn, Tần Nhạc rất ít khi đến những nơi đông người. Để tránh bị nhận ra, cô đã cải trang một chút khi đi ra ngoài.

Khi gặp Kiều Dư Vi, cô ấy nhìn Tần Nhạc với ánh mắt chê bai trong một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng chấp nhận.

Hai người đến khu thương mại sầm uất nhất ở Thủ đô Tinh, nơi đông đúc người qua lại. Nhưng hôm nay, màn cải trang của Tần Nhạc khá thành công, không ai nhận ra cô.

Kiều Dư Vi quen thuộc dẫn Tần Nhạc vào một cửa hàng. Nhân viên bán hàng lập tức bước tới: "Cô Kiều, mời đi lối này."

Hai người đi vào cửa hàng theo nhân viên. Tần Nhạc nhìn xung quanh, cô không mấy hứng thú với việc mua sắm quần áo.

Kiều Dư Vi lại rất kiên nhẫn, chọn vài món giao cho nhân viên và nói: "Ngoài những món này, gói hết tất cả những món khác trong cửa hàng lại."

"Vâng, vậy lấy theo kích cỡ của cô chứ ạ?"

"Không phải." Cô ấy đọc kích cỡ quần áo của Tần Nhạc.

Tần Nhạc chớp mắt vài lần, hỏi Kiều Dư Vi: "Cậu đang làm gì thế?"

"Rõ ràng là mua đồ cho cậu rồi."

"Không ai mua quần áo mà lại vơ sạch cả cửa hàng như thế cả."

"Hôm nay cậu được chứng kiến rồi đấy." Khi mua sắm cô Kiều luôn tùy hứng như vậy.

Khi Tần Nhạc nghĩ rằng việc mua sắm đã kết thúc, cô lại bị kéo sang một cửa hàng khác. Nhưng lần này, trước khi bước vào, Kiều Dư Vi đột ngột dừng lại.

Tần Nhạc nhìn theo ánh mắt của cô ấy và thấy Vưu Điềm Điềm đang chọn quần áo bên trong.

Một lúc sau, Lan Uẩn bước ra từ phòng thử đồ, trên người mặc một chiếc váy xanh lam. Hóa ra là hai người họ đang đi mua sắm cùng nhau.

Tần Nhạc nhớ lại những năm đi học, mẹ cô chưa từng có thời gian rảnh để đi mua sắm cùng cô như vậy.

"Đúng là tình mẹ con sâu đậm." Kiều Dư Vi cười khẩy, nghiêng đầu hỏi Tần Nhạc: "Có muốn qua chào dì một tiếng không?"

"Hiếm khi gặp, vậy thì đi thôi." Tần Nhạc không từ chối.

Hai người vừa bước vào cửa hàng, Vưu Điềm Điềm và Lan Uẩn đã nhận ra họ.

Khi họ tiến lại gần, Vưu Điềm Điềm đứng bật dậy, dáng vẻ như gặp đại địch, rõ ràng là rất kiêng dè hai người.

Ban đầu, Vưu Điềm Điềm đã không còn để Tần Nhạc vào mắt, nhưng không ngờ cô ta không thể tưởng tượng được rằng Quốc vương của Đế quốc lại là fans hâm mộ Tần Nhạc ngay cả trong mơ. Bên kia muốn nâng đỡ cô đến mức Liên bang cũng phải phối hợp.

Cô ta tưởng rằng kế hoạch của nhà họ Tạ sẽ không có sơ sót, nhưng giờ mọi chuyện đều bị phá hỏng.

Đôi lúc Vưu Điềm Điềm không khỏi hoài nghi, liệu Tần Nhạc có năng lực đặc biệt nào không. Nếu không, tại sao lần nào cô cũng có thể xoay chuyển được dư luận bất lợi với mình?

Lan Uẩn vẫn giữ sự ổn định như thường lệ: "Nhạc Nhạc, thật trùng hợp, con và bạn cũng đi mua sắm à?"

Bà ta mỉm cười dịu dàng, thái độ rất tự nhiên, như thể những mâu thuẫn trước đây với Tần Nhạc chưa từng tồn tại.

Đôi lúc Tần Nhạc không khỏi khâm phục kiểu người như Lan Uẩn, khả năng che đậy sự thật của bà ta quả thực rất đáng kinh ngạc.

"Đúng là rất trùng hợp, đã lâu không gặp." Nói xong, Tần Nhạc nhìn sang Vưu Điềm Điềm, ngụ ý sâu xa: "Chưa chúc mừng cô đính hôn nữa nhỉ."

Vưu Điềm Điềm hơi cứng đờ. Cô ta vẫn chưa quên chuyện xảy ra vào ngày đính hôn.

Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh: "Cảm ơn. Chúng tôi sắp tổ chức hôn lễ rồi. Nếu hôm đó có thể gặp chị ở buổi lễ thì thật tuyệt."

"Rất tiếc, có lẽ tôi không thể dành thời gian tham dự hôn lễ của cô." Dù Vưu Điềm Điềm chưa nói ngày cưới.

"Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ gửi quà cưới đúng giờ." Tần Nhạc mỉm cười đầy ẩn ý: "Giống như ngày cô đính hôn vậy."

Tần Nhạc cảm thấy giờ trông cô chẳng khác gì nhân vật phản diện.

"Tần Nhạc!" Vưu Điềm Điềm chưa kịp nói gì, Lan Uẩn đã lên tiếng trước, giọng đầy căm ghét: "Sao con lại biến thành như bây giờ! Đó là buổi lễ đính hôn của Điềm Điềm."

Tần Nhạc thả tay khỏi cánh tay đang khoác của Kiều Dư Vi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

Kiều Dư Vi thấy cô "chiến đấu" giỏi như vậy thì cũng không làm phiền, quay sang dẫn nhân viên bán hàng đi chọn đồ.

"Thành thế nào? Không phải mọi người đã nói với truyền thông rằng rất lo lắng cho sự an toàn của con cơ mà? Vậy nên sau khi sống sót trở về, con đã đặc biệt công khai thông tin, chỉ sợ mọi người không thấy mặt con thôi đó."

Cô nhìn thẳng vào mắt Lan Uẩn, ánh mắt không hề có tí cảm xúc nào: "Có phải mẹ rất thất vọng không, vì con còn sống trở về nên mẹ không thể thừa kế tài sản của con nữa?"

Lan Uẩn hít một hơi thật sâu: "Mẹ chưa bao giờ nghĩ như vậy."

"Hy vọng mẹ chưa từng nghĩ vậy, vì dù có nghĩ thì nó cũng sẽ không thuộc về mẹ đâu."

Sắc mặt Lan Uẩn thay đổi vài lần. Rõ ràng bà ta từng nghĩ tới, ai có thể vô cảm trước một khối tài sản khổng lồ như vậy? Nhưng đáng tiếc, lời của Tần Nhạc hôm nay hoàn toàn dập tắt mọi hy vọng của bà ta.

Khi cô con gái này trở nên tàn nhẫn thì đúng là không nể tình thân.

Chỉ trong thời gian nói vài câu, Kiều Dư Vi đã đi một vòng rồi quay lại, không cần nói cũng biết, chắc chắn lại mua sạch một cửa hàng.

Cô ấy mỉm cười hỏi Lan Uẩn: "Dì có thích bộ nào không? Cháu tặng dì nhé?"

Lan Uẩn giữ vẻ mặt lạnh lùng từ chối: "Không cần, chúng tôi sẽ đi ngay."

Nói xong, bà ta quay trở lại phòng thay đồ để thay bộ quần áo mình vừa thử.

Trong lúc chờ Lan Uẩn, Vưu Điềm Điềm bất ngờ lên tiếng: "Nghe nói hai người hợp tác mở một công ty?"

"Tin tức cũng nhạy đấy, có phải rảnh rỗi quá nên ngày nào cũng theo dõi bọn tôi không?" Kiều Dư Vi trả lời hờ hững.

Vưu Điềm Điềm hừ một tiếng, sau đó quay sang Tần Nhạc: "Chị phải cẩn thận đấy, nhà họ Kiều rất giỏi rút ruột đối tác."

"Chẳng phải nhà họ Vưu cũng rất giỏi việc đó mà?" Tần Nhạc vẫn thản nhiên trước lời khiêu khích của cô ta.

Tần Nhạc và Kiều Dư Vi không muốn lãng phí thời gian kiểm nghiệm lòng người, cũng chẳng ai có thể đảm bảo suy nghĩ của mình trong tương lai sẽ không thay đổi. Vì vậy, ngay từ khi bắt đầu hợp tác, họ đã giải quyết tất cả các khả năng xung đột lợi ích bằng hợp đồng.

Nhưng trong lòng Vưu Điềm Điềm, có lẽ Tần Nhạc vẫn chỉ là một đứa trẻ đến từ vùng sao xa xôi, không biết gì về giới thượng lưu.

Lan Uẩn nhanh chóng bước ra khỏi phòng thay đồ, bà ta đưa bộ váy vừa thử cho nhân viên bán hàng, liếc nhìn Tần Nhạc một cách sâu sắc rồi mới nói: "Điềm Điềm, chúng ta đi thôi."

"Khoan đã." Kiều Dư Vi quay sang nhân viên bán hàng, khẽ gật đầu: "Gói bộ váy mà dì vừa thử lại, coi như món quà gặp mặt của cháu tặng dì."

"Không cần đâu." Lan Uẩn từ chối.

"Hay là bà Vưu đang có ý kiến gì với nhà họ Kiều?" Kiều Dư Vi bất ngờ thay đổi cách xưng hô, khiến Lan Uẩn khựng lại trong giây lát.

"Vậy thì cảm ơn cô Kiều."

Cho đến khi hai người họ vội vã rời đi, Tần Nhạc mới quay sang hỏi Kiều Dư Vi: "Sao tự nhiên lại tặng bà ta một bộ váy thế?"

"Tôi vừa nghe được một chuyện thú vị." Kiều Dư Vi ghé sát tai Tần Nhạc thì thầm: "Nhân viên bán hàng nói với tôi rằng đây là lần thứ hai bà ta đến thử bộ váy này."

Tần Nhạc nhướn mày: "Bộ váy đó đắt lắm à?"

"Cũng tạm, hơn ba trăm ngàn."

Rõ ràng giá này không hề rẻ, nhưng với Lan Uẩn thì không phải không mua nổi.

"Vậy điều này có ý nghĩa gì?"

"Có nghĩa là tin đồn gần đây tôi nghe được có lẽ là thật." Kiều Dư Vi ghé sát tai Tần Nhạc thì thầm: "Tôi nghe nói nhà họ Vưu và nhà họ Tạ hợp tác phát triển bản quyền phim mới. Ba dượng của cậu đã dốc hết gia tài vào dự án này."

"Một bộ váy đổi lấy một tin tức. Không hổ danh là cậu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK