• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, khi trở về công ty, Lâm Dật lại biến thành một giám đốc hô mưa gọi gió trên thương trường, ai cũng phải kính sợ.

“Lâm tổng, anh tìm tôi?” Điền Kỳ Kỳ thấp tha thấp thỏm đi vào phòng giám đốc. Nhớ đến câu nói mờ ám hôm qua của anh, đầu óc cô cực kì hỗn loạn.

Hít sâu một hơi, trấn an lại tinh thần, cô mới mở cửa phòng bước vào.

“Cô Điền, mời ngồi.” Lâm Dật rất nghiêm túc, không đùa với cô như trước. Điền Kỳ Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy kiểu cách lúc làm việc của anh, phân biệt rạch ròi giữa việc công và việc tư. Đúng là giám đốc trong truyện thuyết! Nhưng mà anh ta muốn làm cái gì? Cứ lúc thế này lúc thế kia thì làm sao cô có thể thích ứng kịp!

Lâm Dật đưa cho cô một tập tài liệu “Đây là đơn đặt hàng của bạn ba tôi. Họ rất thích thiết kế kia của cô nên muốn cô thiết kế riêng cho bọn họ.”

Tập đoàn Điền Lâm là một công ty có quy mô rất lớn, ngoại trừ buôn bán bên ngoài thì cũng sẽ nhận làm một số đơn hàng thiết kế của những khách quen hoặc có địa vị.

“A.” Nếu là chuyện công việc thì cô cũng không lo lắng gì nữa. Có lẽ những lời hôm qua là anh chọc cô thôi.

“Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.” Điền Kỳ Kỳ chớp chớp mắt. Cô cảm nhận được hôm nay anh có chút khác lạ nhưng chẳng biết khác cái gì.

Chắc là cô nghĩ nhiều.

Lâm Dật cũng không nói gì, chỉ gật gật đầu ý bảo cô có thể rời đi.

________

Phạm Thiên Du suy nghĩ một đêm. Mặc dù tính tình Lâm Dật vẫn luôn không nóng không lạnh nhưng anh ấy lại rất bao dung, cưng chiều cô. Vậy nên cô ta nghĩ chuyện lần này chắc là do anh hiểu lầm chuyện gì đó. Ngày hôm qua, anh đột nhiên nói lời chia tay khiến cô không kịp phản ứng. Trải qua một ngày một đêm, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng quyết định đến công ty anh. Cô nhất định phải làm cho anh thay đổi ý định.

Nhưng mà vừa mới bước chân ra khỏi thang máy, Phạm Thiên Du liền nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ từ trong văn phòng Lâm Dật đi ra. Tâm trạng đang thoải mái của Phạm Thiên Du lập tức biến mất. Phạm Thiên Du trừng mắt nhìn Điền Kỳ Kỳ. Tại sao lại để cô bắt gặp cảnh mày cơ chứ. Con nhỏ Điền Kỳ Kỳ thì có gì tốt chứ. Vì nó mà Lâm Dật nỡ chia ray với cô ư? Không! Cô nhất định không cho phép chuyện như vậy có thể xảy ra!

Phạm Thiên Du cao ngạo bước tới trước mặt Điền Kỳ Kỳ. Điền Kỳ Kỳ cũng nhìn thấy cô ta, liền nhớ đến bữa tiệc sinh nhật của ông Lâm trước kia, Phạm Thiên Du vô cớ gây sự với Điền Bảo Bảo. Cô có chút không thích Phạm Thiên Du dù cô ta xinh đẹp thật.

Nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ có vẻ ghét mình, Phạm Thiên Du lạnh lùng cười khinh một tiếng. Đúng là nực cười! Kìm nén cơn giận trong lòng, Phạm Thiên Du nở một nụ cười giả tạo: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Nói chuyện? Điền Kỳ Kỳ ngạc nhiên, hôm nay mặt trời mọc phía Tây sao? Bọn họ thì có gì để nói với nhau? Cô ta muốn bôi nhọ con mình, nói con mình vô lễ, hay là muốn vênh mặt khuyên mình nên dạy con thật tốt?

“Cô Phạm, tôi không nghĩ chúng ta có chuyện để nói. Với lại bây giờ đang là giờ hành chính, tôi phải làm việc.” Điền Kỳ Kỳ lạnh lùng từ chối. Cô thật sự không muốn phải tốn thời gian với cô ta.

“Cô không cần lo, chuyện đó không phải là vấn đề. Tôi sẽ nói với Dật một tiếng, anh ấy sẽ không phạt cô đâu.” Phạm Thiên Du cố ý gọi tên Lâm Dật một cách thân mật, cô muốn cho tất cả mọi người trên thế giới này đều biết được quan hệ giữa cô với Lâm Dật.

Điền Kỳ Kỳ chỉ thấy mắc cười. Hoá ra Lâm Dật lại yêu một người có nhan sắc mà lại không có não. Cô càng thêm chán ghét cô gái trước mặt mình.

“Thật xin lỗi, công việc của tôi không phải là nói chuyện với cô. Mời cô đi tìm người khác.”

Điền Kỳ Kỳ không thèm quan tâm biểu cảm hung tợn trên gương mặt xinh đẹp của Phạm Thiên Du. Cô đi vòng qua cô ta, bước vào thang máy. Cô không muốn dính dáng gì đến người phụ nữ này.

Phạm Thiên Du tức giận nhìn theo bóng dáng Điền Kỳ Kỳ. Cô ta kiềm chế cảm xúc. Lúc quay đầu chuẩn bị bước vào phòng giám đốc, trên mặt cô ta đã trở nên ngây thơ, ngọt ngào và đơn thuần.

“Dật…. ” Đột nhiên Lâm Dật bước ra từ trong phòng, Phạm Thiên Du liền nhẹ nhàng kêu một tiếng.

“Sao em lại tới đây?” Lâm Dật ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta. Mặc dù hai người đã qua lại rất lâu rồi nhưng anh không hề yêu Phạm Thiên Du, bởi vì cô ta mãi mãi không phải là Y Ninh. Hơn nữa, ba của anh cũng không thích cô. Vậy nên anh không thể ở bên Phạm Thiên Du cả đời.

Lâm Dật chỉ lạnh lùng hỏi một câu, trái tim Phạm Thiên Du bỗng chốc lạnh giá. Cô nhìn khuôn mặt vô cảm của Lâm Dật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Em mang đồ ăn mà anh thích nhất, anh…….”

“Anh sắp họp.” Không chờ cô nói xong, Lâm Dật đã từ chối ngay, trái tim Phạm Thiên Du vỡ thành từng mảnh vụn nhỏ.

Thư ký của Lâm Dật và trợ lý Alan đứng bên cạnh nhìn thấy tất cả mọi việc, nhận ra có chút khác thường. Hai người này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Bọn họ vốn không thích cô gái cao ngạo, tự cao tự đại này. Nhưng mà Lâm tổng đã ngầm đồng ý cho cô ta ra vào tự do, cũng mắt nhắm mắt mở đối với mấy hành động quá lố của Phạm Thiên Du, cho nên bọn họ cũng đành nhịn. Tuy nhiên hôm nay lại khác, thấy Lâm tổng lạnh lùng cự tuyệt cô ta như thế, bọn họ rất ngạc nhiên. Xem ra quan hệ của hai người đang gặp trục trặc, hahaha, trù cho họ chia tay……

Thật sự bọn họ vẫn luôn thắc mắc, tính tình của Lâm Dật như thế, đào hoa cũng là chuyện hiển nhiên. Nhưng mà anh ta lại yêu Phạm Thiên Du lâu như

vậy, ai cũng khó tin. Người phụ nữ chỉ ham vật chất như Phạm Thiên Du có rất nhiều, xinh đẹp như cô ta cũng có rất nhiều…… Chẳng lẽ bây giờ Lâm

tổng đã tỉnh ngộ, nhìn thấu bản chất của cô ta, hoặc là anh ấy đã chán cô ta rồi.

“Em…….em có thể chờ anh họp xong. ” Phạm Thiên Du cắn răng, cô biết giờ phút này bản thân rất chật vật. Cô ta cũng biết Lâm Đạt và Alan cũng

cảm thấy cô thật hèn mọn, nhưng cô không quan tâm. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, tất cả cô đều không quan tâm.

“Tùy em.” Đã đến giờ họp, Lâm Dật không muốn cãi nhau với Phạm Thiên Du. Anh quăng lại một câu rồi bước về phía phòng họp.

Nghe từng tiếng giày của Lâm Dật lộp cộp vào nền gạch, Phạm Thiên Du cảm thấy bầu trời thật u ám. Anh cứ như vậy, từng bước từng bước rời xa cô. Không, anh là của cô, là niềm kiêu ngạo của cô, cô tuyệt đối sẽ không chịu thua. Cô nhất định sẽ không buông tay!

Mở cửa bước vào phòng giám đốc, cô sẽ ở đây chờ anh về. Cô sẽ làm cho anh đổi ý. Trong lòng Phạm Thiên Du vẫn thắc mắc vì sao anh lại chia tay với cô. Chẳng lẽ là vì chuyện xảy ra ở buổi tiệc mừng thọ kia sao? Ngón tay thon dài nắm chặt lại, phát ra một tiếng giòn vang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK