• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc họp diễn ra đến lúc trời tối. Phạm Thiên Du chờ đợi trong sự vô vọng.

“Em chưa đi sao?” Lâm Dật vất vả lắm mới kết thúc xong cuộc họp. Lúc anh trở lại văn phòng, phát hiện ra Phạm Thiên Du vẫn chưa đi, trong lòng không khỏi khó chịu.

Vốn dĩ anh không muốn kết thúc mối quan hệ với cô bằng cách dùng người thứ ba.

Nhưng mà bây giờ, xem ra chỉ còn cách đó mới khiến cô hoàn toàn buông tay.

“Dật! Em vẫn đợi anh.” Tâm tình đang phiền chán của Phạm Thiên Du vì Lâm Dật xuất hiện nên liền hứng khởi trở lại. Cô ta cắn cắn môi. Do phải ngồi một tư thế quá lâu nên lúc đứng dậy, Phạm Thiên Du có chút mất thăng bằng.

“Đi thôi.” Lâm Dật nhàn nhạt nói ra một câu, làm cho người nghe không đoán ra được tâm trạng hiện tại của anh. Đặt tài liệu xuống bàn, anh cầm áo khoác, bước ra khỏi căn phòng.

Phạm Thiên Du sửng sốt, anh đây là…… Chẳng lẽ anh đã tha thứ cho cô rồi sao? Khóe mắt xẹt qua một tia sung sướng.

Cô ta bất chấp hai chân còn đang tê rần, vội vàng xách túi đuổi theo anh. Cô từ từ đi sau anh, không dám vượt qua, cũng chẳng dám nói gì.

“Em tự lái xe tới đúng không? Cái này em cầm đi, sau này chúng ta không còn quan hệ gì nữa.” Tới bãi đỗ xe, Lâm Dật nói ngay vào vấn đề. Tâm trạng của Phạm Thiên Du như đống tro tàn.

“Anh…… anh nói cái gì?” Phạm Thiên Du nhìn chiếc lắc trong tay anh, cảm thấy hết sức choáng váng. Giờ phút này, cô vô cùng hối hận, vì sao hôm nay

mình lại lái xe tới? Nếu cô không lái xe tới thì chắc có lẽ anh sẽ đưa cô về nhà rồi. Anh cũng sẽ không tuyệt tình như vậy!

Phạm Thiên Du cảm thấy bản thân đang rơi vào vực sâu vô đáy, đau đớn thấu tận tim gan.

“Chúng ta chia tay vui vẻ đi.” Thấy cô không nói gì, Lâm Dật trực tiếp đặt chiếc lắc tay số lượng có hạn lần trước lên xe thể thao của cô. “Sau này em cũng đừng tới công ty nữa, nhân viên lễ tân sẽ không cho em vào đâu.”

Lâm Dật vô tình nói, từ trước đến nay anh đã quyết việc gì thì không ai có thể đổi được. Nếu anh đã quyết định muốn chia tay, thì cho dù trời sập đất lở, anh cũng sẽ không thay đổi quyết định. Lâm Dật đã lãng phí rất nhiều thời gian với người phụ nữ này rồi, anh không có hứng thú chơi đùa với cô nữa.

“Rốt cuộc vì sao? Tại sao anh lại muốn chia tay với em? Chẳng lẽ vì con nhỏ Điền Kỳ Kỳ và thằng oắt con của cô ta sao? Cô ta cùng lắm cũng chỉ là con đàn bà đã cũ, cô ta có cái gì tốt cơ chứ? Trước kia em quậy phá, em gây rối, anh đều tha thứ cho em. Nhưng bây giờ sao anh lại nỡ..…”

Lâm Dật không còn kiên nhẫn để nghe cô ta nói tiếp. Anh bước vòng qua cô, mở cửa xe, vừa ngồi vào trong liền dẫm chân ga rời đi. Để lại Phạm Thiên Du vừa rơi lệ vừa ngơ ngác nhìn theo.

************

Sau khi từ bãi đỗ xe đi ra, Lâm Dật liền nhìn thấy Điền Kỳ Kỳ đang đứng cùng một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da ở trước cửa công ty. Tuy không thấy rõ mặt của người đàn ông đó, nhưng nhìn chiếc xe BMW đang đậu bên cạnh cũng biết, đây hẳn không phải là một người tầm thường.

Sắc mặt Lâm Dật trầm xuống. Anh đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước Dịch Thần cũng tới công ty tìm Điền Kỳ Kỳ….

Thì ra, cô gái Điền Kỳ Kỳ này hóa ra chẳng hề giống với vẻ bề ngoài ngây thơ vô tội, mà lại nhiều thủ đoạn đến thế. Dù mới về nước chưa được nửa năm nữa mà lại có nhiều đàn ông theo đuổi như vậy. Lâm Dật lạnh lùng hừ một tiếng, rồi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK