• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm tổng, ý của anh là…” Mấy giây sau, Điền Kỳ Kỳ mới phản ứng lại, hai lúm đồng tiền mê người lại lần nữa xuất hiện ở trên má, ánh mắt hưng phấn. Không nghĩ tới anh thế nhưng không có đả kích cô. Tâm trạng ủ rũ lập tức biến mất, Điền Kỳ Kỳ hất tóc, thẹn thùng giống như một thiếu nữ mới mười bảy, mười tám tuổi.

“Tôi phải suy nghĩ kĩ mới được.”

“Không được nghĩ quá lâu.” Lâm Dật nhìn bộ dáng tham lam tính toán của người nào đó, không chút do dự đánh gãy ý định của cô. Gió đêm mát mẻ thổi, như một bàn tay ôn nhu vuốt nhẹ gò má, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.

“Nhưng mà hiện tại tôi chưa nghĩ ra.” Điền Kỳ Kỳ không vui mà bĩu môi, anh ta chính là giám đốc keo kiệt nhất trên thế giới.

“Không bằng…… Tôi giúp cô…… Tìm cha của Điền Bảo Bảo được không?” Lâm Dật kề sát vào tai cô, thấp giọng nói, làm thần kinh của cô rung

động không thôi. Điền Kỳ Kỳ phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, kinh ngạc mà nhìn bộ dáng phóng đãng, tà khí mang theo một loại trí mạng của anh.

“Anh…. Chuyện này…… Không cần phiền toái Lâm tổng.” Điền Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, cô thấp hèn, vội vàng bước về phía trước.

Kéo dài khoảng cách với anh, trong lòng lại bắt đầu lo lắng Lâm Dật có phải hay không đã biết hoặc là đã có chút đoán được, nên anh đang thử cô?

Lâm Dật tinh mắt quan sát, phản ứng của Điền Kỳ Kỳ quả nhiên đúng với suy đoán của anh, Điền Kỳ Kỳ rất sợ người đàn ông kia xuất hiện. Nhìn bóng dáng hậm hực rời đi của Điền Kỳ Kỳ, khiến cho trong lòng Lâm Dật bỗng chốc hoảng hốt. Mình làm sao vậy? Dù gì đây cũng là việc riêng Điền Kỳ Kỳ, có quan hệ gì với mình đâu. Vì sao mình đột nhiên lại thích xen vào việc của người khác như vậy? Anh vội vàng đuổi theo Điền Kỳ Kỳ, cùng về khách sạn. Không đề cập tới cập việc này nữa.

Trước hôm diễn ra triển lãm châu báu một ngày, ở trước khách sạn Lâm Dật lại đụng phải một vị khách không mời mà đến.

Phạm Thiên Du xuất hiện làm cho Lâm Dật thật bất ngờ.

Ngày diễn ra buổi triển lãm.

Những người khác vì có việc nên đều đã đến hội trường nửa giờ trước, Điền Kỳ Kỳ vì phải đợi Rebecca trở về cho nên đã đến muộn một chút. Nhưng mà lại không ngờ lại gặp phải Phạm Thiên Du.

Điền Kỳ Kỳ đang đi gọi Lâm Dật, báo anh rằng Rebecca đã trở lại, có thể xuất phát rồi. Lại trông thấy một cô gái đứng trước cửa phòng Lâm Dật. Điền Kỳ Kỳ đoán cô gái xinh đẹp này chắc đang chờ Lâm Dật đi. Cô đang nghĩ ngợi xem có nên tiến đến không thì cô gái kia đã gọi tên cô.

“Điền Kỳ Kỳ, sao cô cũng ở chỗ này?” Phạm Thiên Du chậm rãi tháo kính râm xuống, giọng nói mang theo một tia thẩm vấn, chất vấn Điền Kỳ Kỳ.

Nghiễm nhiên là một bộ dáng tự cho mình còn là bạn gái của Lâm Dật.

“Phạm…… Phạm tiểu thư, cô……” Làm ơn, vấn đề này cô cũng đang muốn hỏi đây. Điền Kỳ Kỳ không biết nên nói gì, chỉ biết lễ phép cười. Cô ta

không phải đã chia tay với Lâm Dật sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ là hai người họ đã làm hòa?

“Không nghĩ tới sẽ gặp Điền tiểu thư ở đây. Thế nào, mới sáng sớm đã gấp không chờ nổi mà tới tìm Dật sao?” Phạm Thiên Du khẩu khí rõ ràng mang theo một tia khiêu khích nói. Điền Kỳ Kỳ lười để ý đến cô ta. Vốn dĩ cô muốn tránh đi để cho bọn họ có không gian riêng. Nhưng mà bây giờ Điền Kỳ Kỳ cảm thấy không cần phải như vậy, thẳng tiến đến trước cửa phòng Lâm Dật, gõ cửa. Không chút nào để ý đến Phạm Thiên Du đang đứng ở bên cạnh dùng đôi mắt tức giận như có thể phun ra lửa nhìn mình.

Lâm Dật mở cửa liền nhìn thấy hai cô gái chắn ở trước cửa phòng mình.

“Cô tới làm cái gì?” ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Phạm Thiên Du, giọng nói không hề có một tia tình cảm.

Phạm Thiên Du vẻ mặt tươi cười nhìn Lâm Dật, nụ cười kia giống như một bông hoa hồng nở rộ xinh đẹp, tản ra hương thơm mê hoặc người. Mà ánh mắt Lâm Dật cũng dừng trên mặt cô ta. Bốn mắt đối diện nhau, Lâm Dật lại càng thêm khẳng định hai người vĩnh viễn cũng không có khả năng ở bên nhau.

“Em…… Em có thể đi vào được không?” Phạm Thiên Du ngữ khí lập tức mềm xuống, một bộ dáng ủy khuất. Điền Kỳ Kỳ kinh ngạc mà nhìn cô ta,

không thể liên tưởng được người vừa rồi còn hùng hổ khiêu khích cô và người trước mặt là một. Phạm Thiên Du ra vẻ vô tội, mái tóc dài mềm mại rũ xuống vai, đôi mắt trong suốt, khiến cho cô tưởng tượng Phạm Thiên Du yếu đuối đến mức nếu người khác lạnh lùng với cô ta một chút xíu thôi, giây tiếp theo nước mắt của cô ta liền rơi xuống. Bộ váy màu lam nhạt bao lấy dáng người mị hoặc của cô, nhìn thiết kế độc đáo liền biết đây hẳn là một bộ váy đắt giá, số lượng có hạn. Giơ tay nhấc chân đều rất mị hoặc, đều là vì lấy lòng Lâm Dật mà làm. Khiến cho Điền Kỳ Kỳ đứng xem một bên cảm thấy vô cùng khinh bỉ.

“Lâm tổng, thời gian không còn sớm, tôi tới là để nhắc nhở anh chúng ta cần phải đi.” Điền Kỳ Kỳ nhắc nhở xong liền muốn rời đi, xem kịch vui như vậy cũng đủ rồi. Xem nữa có khi cô dị ứng mất.

Nhưng mà Lâm Dật lại giữ cô lại “Không cần, chúng ta bây giờ liền đi.” Lâm Dật vốn dĩ cho rằng hai người đã không còn quan hệ gì, không ngờ bây giờ Phạm Thiên Du vẫn lì lợm bám theo anh. Điều này làm cho Lâm Dật cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Nếu có thể quay ngược thời gian, anh chắc chắn sẽ không xuất hiện vào buổi tiệc tối hôm ấy. Trước đây đối với Phạm Thiên Du, anh không hề keo kiệt. Thứ cô muốn, điều cô muốn làm, anh đều đáp ứng cô. Tất cả đều là vì xem cô như Y Ninh. Nhưng mà hiện tại, trò chơi đã kết thúc, anh không muốn tiếp tục nữa.

Lâm Dật hờ hững, làm cho tâm tình đang ở trên thiên đường của Phạm Thiên Du lập tức ngã xuống địa ngục. Cô thật vất vả mới biết được hành trình của anh, không ngại xa xôi đuổi tới. Trong lòng luôn hy vọng Lâm Dật có thể làm hòa với cô, hai người có thể ở Milan một lần nữa bắt đầu. Không ngờ ngay một cơ hội anh cũng không cho, tàn nhẫn dập tắt hi vọng của cô.

“Có phải anh vì Điền Kỳ Kỳ nên mới……?” Phạm Thiên Du vẫn không chịu rời đi, cô vẫn như cũ không cam lòng. Vì sao lại là cô ta? Vì sao lại là Điền

Kỳ Kỳ? Bại bởi cô ta, cô vĩnh viễn cũng không cam lòng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK