• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô không biết ánh mắt của cô như vậy rất là mất lịch sự sao?” Rebecca thật sự nhìn không được, chắn trước mặt Điền Kỳ Kỳ, kín đáo chỉ trích Phạm Thiên Du.

Rebecca rất hiểu tính cách của Phạm Thiên Du, từ nhỏ đã bị chiều hư, cô ta muốn cái gì thì nhất định phải có được cái đó. Nhưng mà đây là Lâm Dật, không phải là một người bình thường mà Phạm Thiên Du thích là được. Bên cạnh anh có rất nhiều người phụ nữ đẹp, cho dù Phạm Thiên Du có xuất sắc thế nào, anh cũng sẽ không để vào mắt.

Nếu đã đánh cuộc, thì phải có gan chịu thua.

“Không phải chuyện của cô!” Phạm Thiên Du hùng hổ, gầm nhẹ nói.“Thiên Du, đủ rồi. Rebecca là chị cô.” Lâm Dật nhíu mày, Phạm Thiên Du không màng hình tượng làm anh cho anh có chút tức giận. Bộ dạng hùng hổ, chua ngoa kia làm mất đi vẻ đáng yêu. Lúc này đây, anh cảm thấy mình đúng là đã nhìn lầm người rồi. Dù cho cô ấy và Y Ninh giống nhau đến 3 phần, nhưng mà Y Ninh rộng lượng và thiện lương, trái ngược hoàn toàn với tính cách của Phạm Thiên Du.

“Em hỏi anh, không phải anh nói Tạc Nhật Chi Lệ đã tặng cho bạn sao? Vì sao lại ở trên cổ cô ta?” Phạm Thiên Du chỉ vào sợi dây chuyền giá trị liên thành trên cổ Điền Kỳ Kỳ, tức giận chưa giảm đã bắt đầu cuồng loạn lên. Sao cô có thể bại bởi Điền Kỳ Kỳ chứ? Một người không có dáng người cũng không có sắc đẹp, lại còn mang theo đứa con của chồng trước. Tại sao cô lại thua bởi cô ta? Tại sao? Đây đối với cô tuyệt đối là một sự vũ nhục!

Phạm Thiên Du nói xong, mọi người đều sửng sốt. Rebecca lúc này mới chú ý tới trang sức đặc biệt mà Điền Kỳ Kỳ mang lại là Tạc Nhật Chi Lệ.

Điền Kỳ Kỳ cũng vô cùng kinh ngạc, Phạm Thiên Du phẫn nộ thế nhưng là do Tạc Nhật Chi Lệ sao. Nhưng mà vòng cổ này và Lâm Dật có quan hệ gì? Đây là Điền Bảo Bảo dùng một chiếc xe mới tinh đổi lấy. Chẳng lẽ…… Người cùng Điền Bảo Bảo làm trao đổi chính là Lâm Dật! Trong đầu nổ tung, Điền Kỳ Kỳ trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, sự tình tới quá mức đột ngột, làm cho cô quả thực rất khó có thể tiếp thu.

Lâm Dật lại không cho là đúng, không bỏ chút tâm tư nào để ý.

“Việc này cùng cô không có quan hệ.” Thanh âm ảm đạm một chút cũng không giống như đang bàn luận trang sức hiếm có mà giống như đang bàn luận thời tiết hôm nay sao đẹp quá.

“Lâm Dật, anh thật quá đáng.” Phạm Thiên Du bởi vì cực hạn phẫn nộ và oán hận, nước mắt đã mất khống chế rơi xuống, làm nhòe lớp trang điểm, khiến khuôn mặt trở nên có chút đáng sợ.

Rebecca lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Thiên Du khóc đến chật vật như vậy, muốn đi qua an ủi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, hy vọng qua chuyện này cô ấy có thể hiểu được, không còn tùy hứng và cuồng vọng như vậy nữa.

Lâm Dật vẫn như cũ bất động thanh sắc, Phạm Thiên Du thống khổ, nước mắt rơi đầm đìa giống như đang tự mình biểu diễn cho mình xem, buồn cười cực kỳ. Đến khi cửa thang máy mở ra, Lâm Dật mới gọi 1 cuộc điện thoại

“Chuẩn bị một vé về nước 1 tiếng sau. Đưa Phạm tiểu thư trở về.”Từ đầu đến cuối, Điền Kỳ Kỳ đều im lặng theo dõi tất cả. Hóa ra đây là lai lịch của Tạc Nhật Chi Lệ sao. Cô mờ mịt nhìn người đàn ông trước mặt, anh thật giống như đế vương vô tình, lúc để ý thì cưng chiều, bao dung. Khi không thích nữa thì dù cô có làm gì cũng là sai, sự tồn tại của cô chính là sai lầm.

Rebecca kéo Điền Kỳ Kỳ lên xe, không quan tâm đến Lâm Dật và Phạm Thiên Du nữa.

Ngoài cửa sổ xe, nhìn Phạm Thiên Du bộ dáng đau khổ giãy giụa, khiến Điền Kỳ Kỳ cảm thấy có chút khó chịu, cô ấy cũng chỉ là quá yêu mà thôi, chung quy vẫn rất tội nghiệp.

“Dật, vì sao anh đối xử với em như vậy? Em thật lòng yêu anh, em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chúng ta sẽ phải tách ra, em chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh sẽ không cần em nữa……” Phạm Thiên Du gắt gao mà ôm lấy eo Lâm Dật, dùng hết sức lực giữ lại, thậm chí dùng cả sinh mệnh để

vãn hồi một đoạn tình cảm, vãn hồi một ánh mắt của anh. “Chẳng lẽ anh thật sự vì Điền Kỳ Kỳ mà không cần em sao? Cô ta có gì tốt? Nếu không phải em, anh cũng sẽ không biết cô ta. Cô ta hao tổn tâm cơ tiếp cận anh như vậy, sao anh có thể bị cô ta lừa gạt chứ? Một ngày nào đó em sẽ khiến cô ta thân bại danh liệt……” Khóc không thành tiếng, Phạm Thiên Du nói chuyện có chút không lựa lời nữa.

“Cô biết cô đang nói gì không? Cô càng như vậy, sẽ làm tôi càng chán ghét cô hơn!” Lâm Dật không chút lưu tình mà trách cứ. Tâm tình đang tốt vì sự xuất hiện của cô mà biến mất không còn gì.

“Đây là kết cục của việc yêu lầm người. Kỳ Kỳ, cô ta cũng rất đáng thương, đúng không?” Rebecca dừng tầm mắt ở trên người Phạm Thiên Du, nhìn bộ dáng chật vật kia âm thanh lãnh đạm có chút châm chọc nói.“Nói thật, từ lúc nó vừa xuất hiện tôi liền ghét nó. Là mẹ nó phá hủy gia đình hạnh phúc của tôi. Nhưng mà dù cho căm ghét thế nào, tôi vẫn không thể thay đổi được gì. Dưới sự cưng chiều của mọi người, tính tình nó ngày càng bất thường, càng ngày càng ngạo mạn, dần dần không đem ai để vào mắt. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó thấp hèn, ti tiện như vậy. Quả thực khiến cho tôi cho rằng là một giấc mộng……”

“Lâm tổng, tôi quen biết anh ấy nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ tính cách của anh ấy. Anh ấy không phải là đối tượng để thích. Kỳ Kỳ, cô hiểu không?” Rebecca khe khẽ thở dài, khi Lâm Dật lên xe, đóng cửa, tiếng nói cũng đột nhiên dừng lại.

Phạm Thiên Du đã bị đuổi về nước, Lâm Dật lái xe như bay đến địa điểm tổ chức triển lãm. Trong xe yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng động cơ vang. Mà lời nói kia của Rebecca vẫn quanh quẩn bên tai Điền Kỳ Kỳ, thật lâu cũng không tiêu tán, khiến cho tim cô đập nhanh. Lời nói của chị ấy nghe qua thì có vẻ đang cảm khái nhưng lại giống như đang nhắc nhở mình điều gì. Khuyên mình không nên thích Lâm Dật sao? Điền Kỳ Kỳ xùy một tiếng, sao có thể có chuyện đó được. Cô sợ anh ta như vậy, trốn còn không kịp, làm sao có thể thích anh ta được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK