“Chuyện người lớn trẻ con đừng quản.” Điền Kỳ Kỳ trừng mắt liếc nhìn bé một cái, yên lặng chôn đầu vào ly kem có chút phát ngán của cô.
“Mami, con là quan tâm người. Nếu người không chịu nói, vậy con liền đi hỏi chú Lâm, dựa vào cái gì chú ấy khiến mami chậm trễ chuyến bay trở về.” Điền Bảo Bảo rất bình tĩnh nói, không bỏ uy hiếp của Điền Kỳ Kỳ vào trong mắt.
Điền Kỳ Kỳ càng thêm quẫn bách, hình ảnh ngày đó lại xuất hiện ở trong đầu, làm cô vừa xấu hổ lại tức giận. Đã mấy ngày rồi, cô đều không nói một câu với Lâm Dật, mỗi lần nhìn thấy anh ở xa xa, cô đều sẽ trốn đến rất xa, để tránh hai người sinh ra giao thoa mà xấu hổ.
Mà trên thực tế, cảm thấy xấu hổ cũng chỉ là Điền Kỳ Kỳ thôi, Lâm Dật sớm đã không để chuyện ngày đó ở trong lòng. Gần đây lại vội vàng bàn bạc với vương thất Tây Ban Nha, tranh thủ cơ hội hợp tác cuối cùng.
“Con!” Điền Kỳ Kỳ bỗng nhiên phát hiện cô lại không có một chút biện pháp với đứa con trai 7 tuổi này, ngược lại bị bé ăn đến gắt gao. Chợt cảm giác cuộc đời thất bại.
“Mami, người vẫn là thành thành thật thật khai báo thỏa mãn lòng hiếu kỳ của con đi. Miễn cho con lại muốn đi quấy rầy chú Lâm.” Điền Bảo Bảo chớp động đôi mắt đen thiên chân vô tà, đôi mắt trêu chọc người kia cực kỳ giống bóng dáng người nào đó. Điền Kỳ Kỳ nhất thời nghẹn lời, nói cũng không đượ, không nói cũng không được.
“Con trai, không phải con muốn đi công viên giải trí sao? Đợi chút ăn xong kem ly mami liền mang con đi được không?” Điền Kỳ Kỳ vẻ mặt lấy lòng nhìn Điền Bảo Bảo, con ngươi lưu ly xinh đẹp như đào hoa, đối diện đôi mắt đen bóng của Điền Bảo Bảo, nhấp nháy nhấp nháy, mắt lớn trừng mắt nhỏ.