“Nếu như vậy con liền an tâm rồi. Mami con có ổn không? Lúc những người đó chụp bà ấy có phải thực khẩn trương hay không?” Mấy ngày không gặp, Điền Bảo Bảo rất nhớ Điền Kỳ Kỳ. Tuy rằng món ăn dì làm thì mami đều không biết làm, mami của mình nấu cơm cũng không có tay nghề tốt bằng chính mình, nhưng hiện tại mami không ở đây, bé liền muốn ăn một chút đồ mami làm…… Điền Bảo Bảo có thể tưởng tượng ra vẻ kinh hỉ chân tay luống cuống lúc ấy của Điền Kỳ Kỳ, chỉ là bé không ở bên người, mami có thể bởi vì thiếu ý kiến cùng ủng hộ của bé, mà cảm thấy mờ mịt không biết làm sao không.
“Muốn ta đưa điện thoại cho mami con nghe không?”
“A? Chú ở cùng với mami con?”
“Chúng ta ở bên ngoài chơi.”
“Chú và mami con chơi ở bên ngoài?”
“Còn có những người khác.”
“À, không cần. Con đi học đây, chú Lâm, tạm biệt!”
Rõ ràng cảm nhận được Điền Bảo Bảo không cao hứng, Lâm Dật chỉ cảm thấy có chút không hiểu ra sao. Trong điện thoại truyền đến âm thanh đô đô, Lâm Dật cố ý vô tình đi tìm bóng dáng Điền Kỳ Kỳ, lại là không có kết quả.
“Soái ca, em có thể ngồi nơi này không?” Mỹ nữ eo như rắn nước đã qua lại trong quán bar thật lâu, đến nơi hẻo lánh đều không buông tha, cuối cùng để cô ta tìm được một người đàn ông có chút chứa vàng rồi. Giọng nói vũ mị bén nhọn đến mức tận cùng, làm Lâm Dật lạnh đến không nhịn được đánh rùng mình. Lại không cho bất kỳ đáp lại gì, mắt lạnh đảo qua dáng người cô ta, ở nơi lạnh như vậy mà cô ta gần như “Áo rách quần mỏng”, chỉ ưu nhã cầm ly rượu của mình, bất động thanh sắc uống một mình.
Người phụ nữ tự cảm giác không thú vị, bĩu môi, hậm hực rời đi.