Nhưng cô không dám hỏi, cô không dám đánh cuộc.
Cho dù giờ phút này anh liền đứng ở trước mặt cô, cô vẫn không dám thản nhiên nhìn thẳng anh, giờ phút này, cô mới biết được, hóa ra cô là yếu đuối như vậy?
Đến dũng khí đối mặt chân tướng đều không có! Đến dũng khí đòi một đáp án cũng không có!
Lâm Dật liền mất tinh thần mà dựa vào trên mặt tường thang máy như vậy, thẳng đến thang máy dừng lại chậm rãi mở cửa ra, một chân Điền Kỳ Kỳ bước ra thang máy, lại không thấy Lâm Dật đi ra theo.
“Lâm tổng, tới rồi.” Nhìn anh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, Điền Kỳ Kỳ tốt bụng nhắc nhở anh.
Lâm Dật phản ứng một chút, mới trì độn mà đỡ thang máy, nghiêng ngả lảo đảo đi ra. Bộ dạng này của anh, làm Điền Kỳ Kỳ lập tức hoảng sợ, anh rõ ràng chính là có việc! “Lâm tổng, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Trong giọng nói Điền Kỳ Kỳ đều mang theo vài phần nôn nóng.
“Đừng ồn. Tôi hẳn là phát sốt.” Nghe được cô ồn ào, Lâm Dật có chút không kiên nhẫn. Nhưng mà giây tiếp theo lại không hề cố kỵ mà đặt một tay lên vai cô, “Phiền toái đỡ tôi đến phòng.” Dưới chân thật sự có chút vô lực, Lâm Dật không thể không xin giúp đỡ với cô. Anh cũng không biết vì sao, chính mình đã nhiều năm chưa sinh bệnh, gần đây chỉ là sự tình nhiều một chút, sao lập tức lại bị bệnh chứ? Thật sự là bệnh tới như núi đổ.