mím chặt, tưởng chừng chỉ cần âm thanh từ hai cánh môi ấy phát ra có thể khiến bao người đổ gục dưới chân anh. Còn có cái bông tai trên lỗ tai anh, một phần vĩnh hằng điệu thấp xa hoa, có vẻ như vậy hàm ý sâu xa, xuyên thấu qua kia một chút tia sáng, tựa hồ có thể hiểu rõ ra một câu chuyện tình yêu ý vị thâm trường.
“Vẽ xấu thì tôi thực xin lỗi khuôn mặt của anh được chưa. Nhưng mà anh có thể đừng xụ mặt như vậy được không? Giống như trong đám ma vậy. Lâm tổng có thể làm ơn bố thí cho tôi một nụ cười được không?” Điền Kỳ Kỳ lấy thân thử nghiệm, khóe miệng kia cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, cười đến say lòng người.
Lâm Dật vốn dĩ không vui. Dựa vào cái gì muốn anh hy sinh bản thân mình như vậy? Nhưng vẻ mặt tươi cười kia của Điền Kỳ Kỳ đã đánh thẳng vào lòng anh. Hừ lạnh một tiếng, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Thấy có hiệu quả như vậy, trong lòng Điền Kỳ Kỳ rất vui.
“Đầu nghiêng sang bên trái một chút”
“Mi cong lên chút!”
“Mở to mắt ra nào!”
……
Điền Kỳ Kỳ khiến cho Lâm Dật bày ra các loại biểu tình khác nhau.
“Điền Kỳ Kỳ, cô đủ chưa?” Lâm Dật bị cô hành hạ dần dần mất đi kiên nhẫn.
“Năm phút đồng hồ sau phải kết thúc!” Lâm Dật ra tối hậu thư, đã bị cô hành hạ nửa giờ, anh dám cá cô gái này là cố ý chỉnh anh. Mình đúng là nhàn rỗi đến sinh bệnh, thế nhưng lại đáp ứng yêu cầu ngu ngốc của cô. Giờ phút này Lâm Dật hối hận vô cùng.
“Năm phút? Sao có thể?” Điền Kỳ Kỳ khẩn trương, tay run lên, thiếu chút nữa phá hủy bức tranh.
“Cho tôi thêm chút thời gian đi mà. Tôi sẽ cố gắng nâng cao tốc độ mà.” Điền Kỳ Kỳ biết anh sẽ không ngoan ngoãn phối hợp mà, cố gắng vẽ nhanh hơn.
“Chẳng lẽ cô muốn vẽ đến sáng luôn sao?”
“Lại thúc giục thì một hồi đừng trách sao tôi vẽ mặt anh xấu nha.” Điền Kỳ Kỳ nhỏ giọng kháng nghị. Em là không cẩn thận lớn tiếng sẽ làm anh tức giận.
“Vẽ nhanh lên!” Lâm Dật gấp không chờ nổi muốn nhìn bức vẽ, không kiên nhẫn mà thúc giục.
“Sắp xong rồi.” Điền Kỳ Kỳ đáp ứng cho có, để có thể kéo dài thêm chút thời gian.
Điền Kỳ Kỳ cuối cùng cũng không đoạt giải, vẻ mặt ủ rũ cúi đầu, bộ dáng chỉ sợ đã quên mất ý định ban đầu là chỉ thi vì thích. Trong máu vẫn có ý định muốn phân tranh. Có lẽ là bởi vì không muốn Lâm Dật nhìn thấy bộ dáng thất bại của mình đi. Từ khi nào cô bắt đầu để ý hình tượng của mình trước mặt anh như vậy?
“Đưa tôi coi, nếu tôi thấy đẹp cô sẽ được thưởng.” Hai người dạo bước rời đi, Lâm Dật đưa ra mệnh lệnh, ánh mắt tinh thâm dừng ở bàn tay đang gắt gao cầm tờ giấy.
Thấy ánh mắt dọa người của anh, Điền Kỳ Kỳ thấp thỏm cầm lấy tờ vẽ, cẩn thận mà đưa cho anh
“Kỳ thật tôi vẫn cảm thấy không tồi.” Điền Kỳ Kỳ không quên tự luyến, mở to đôi mắt xinh đẹp, hy vọng Lâm Dật có thể khen một tiếng để cô có thể tìm về một chút tự tin. Trước mắt ngọn đèn dầu lộng lẫy rơi hết vào đáy mắt cô, không chút nào thua với tuyệt thế thắng cảnh kia.
Lâm Dật mặt vô biểu tình mà nhận lấy, anh nhìn bức chân dung của chính mình, hiện lên với xa hoa truỵ lạc, đôi mắt vốn dĩ ảm đạm của Lâm Dật sáng lên. Anh quả thực nghi ngờ ánh mắt của ban giám khảo. Không thể ngờ được trong thời gian ngắn mà Điền Kỳ Kỳ có thể vẽ ra một bức tranh đẹp như vậy. Tuy rằng nét vẽ xử lý vẫn chưa tốt lắm, chi tiết cũng không đủ tinh tế, nhưng mà sáng và tối đối lập rõ ràng, hư thật kết hợp tăng cường thấu vào cảm xúc. Quan trọng nhất chính là cô vẽ giống đến bảy, tám phần. Lâm Dật không khỏi phải lau mắt mà nhìn. Nếu không phải anh theo dõi cô từ đầu đến cuối thì anh không thể tin được đây là do cô vẽ ra.
Mãi vẫn không thấy Lâm Dật nói gì làm cho Điền Kỳ Kỳ không khỏi có chút nản lòng.
“Lâm tổng, tệ lắm sao?” Điền Kỳ Kỳ nhìn anh nghiêm mặt xem bức tranh, tuy rằng biết xưa giờ tiêu chuẩn của anh rất cao, không nên suy nghĩ nhiều nhưng mà vẫn có chút buồn lòng.
“Cái này tôi sẽ giữ lấy. Nói đi, cô muốn cái gì?” Lâm Dật thật cẩn thận gấp bức tranh lại, cất vào ví. Tâm tình sung sướng mà nhìn Điền Kỳ Kỳ, tựa như một hoàng thượng ban đại xá. m thanh hơi lạnh lẽo xâm nhập vào tâm người khác, khiến cho người ta cảm thấy một chút đạm mạc, một chút quyến rũ không nói rõ được.