• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy còn anh?” Điền Kỳ Kỳ nhìn anh cũng là một bộ dáng gà rớt vào nồi canh, lại là vẻ chật vật chưa bao giờ có, nhưng mà ngay cả như vậy, phần tôn quý và cao ngạo kia của anh vẫn không thể thay thế được, cho dù là sa sút, với anh mà nói, cũng có một loại cảm giác tốt đẹp khiến người động dung. Điền Kỳ Kỳ nghĩ, cô nhất định là điên rồi? Hoặc là cô nhất định là hôn mê, say choáng, bằng không chính là cảm mạo phát sốt mơ hồ. Nếu không sao cô sẽ cảm thấy anh xuất sắc, hoàn mỹ như vậy chứ?

“Tôi không có việc gì.” Lâm Dật thuận miệng nhàn nhạt mà trở về một câu.

Điền Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy tâm mình nhảy thình thích, như muốn nhảy ra ngực. Xong rồi xong rồi, sao chính mình lại cảm thấy anh soái đến không có thuốc nào cứu được chứ?

Cuối cùng là mệt mỏi, Lâm Dật điên đảo chúng sinh cũng không thể làm Điền Kỳ Kỳ kiên trì bao lâu. Không đến một lát, cô liền nặng nề ngủ đi.

Thẳng đến trở lại khách sạn Milan, Điền Kỳ Kỳ vẫn còn ngủ thật sự say. Nhìn bộ dáng ngủ say kia của cô, Lâm Dật đều có chút không đành lòng đánh thức cô. Chỉ là anh thật sự rấy khó chịu, đầu nặng chân nhẹ, toàn bộ thân mình đều giống như muốn thiêu cháy.

“Điền Kỳ Kỳ, tỉnh tỉnh, tới rồi. Về phòng ngủ tiếp.” Lâm Dật cảm thấy yết hầu khô ráo đến muốn bốc hỏa, anh cởi đai an toàn của mình ra lại đi cởi của Điền Kỳ Kỳ, vỗ vỗ mặt cô, khăng khăng muốn đánh thức cô.

“A? Tới rồi sao?” Điền Kỳ Kỳ đánh ngáp, chậm rãi mở mắt nước ra. Mưa ngoài cửa sổ không đánh vào cửa sổ xe không nhẹ chút nào, phát ra từng trận tiếng vang có tiết tấu, cô ngượng ngùng kéo kéo môi mỏng, chính mình lại ngủ mất.

Vào khách sạn, nương ánh sáng đèn đuốc sáng trưng của khách sạn, ý thức của Điền Kỳ Kỳ mới hoàn toàn bị đánh thức. Con ngươi thủy linh của cô lơ đãng đảo qua ở trên người Lâm Dật, lại phát hiện sắc mặt anh một mảnh đỏ bừng. Mà biểu tình của anh cũng không lạnh nhạt giống như ngày xưa, ngược lại có vẻ thực rối rắm. Lông mày đen dày đặc đều muốn chẹn lại một chỗ, giống như đang cực lực ẩn nhẫn thứ gì đó.

“Lâm tổng, anh không sao chứ?” Thẳng đến đi vào thang máy, thang máy chỉ còn lại có hai người, Điền Kỳ Kỳ mới nhịn không được mở miệng, thử dò hỏi một câu. Bộ dáng này của anh khiến người ta không khỏi có chút lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK