• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vậy là cuối cùng tiểu Băng đã trở lại với gia đình của cô ấy, Trần Thành Đạt buồn không tả nổi rảnh là đi uống rượu cho hết buồn.

Trong nhà không ai biết nguyên nhân vì sao hết, Trần Quang Đạt thì biết rồi chỉ có Lệ Băng mới có thể làm anh hai của anh ra nông nỗi này.

Mà dạo này anh và cô gái nhỏ của anh rất hạnh phúc, anh cảm thấy lúc trước thật ngu ngốc mới không chấp nhận tình cảm của cô.

Buổi tối hai người hẹn hò đi chơi với nhau, Trần Quang Đạt nắm tay Tuệ Nhiên đi dạo và hỏi:

- Em định giấu đến khi nào đây? Tại sao lại không công khai?

- À, em định sắp tới chọn ngày nào đó đẹp đẹp công khai để làm kỷ niệm luôn, được không anh?

- Được rồi anh chiều em hết.

Như nhớ ra đều gì đó anh hỏi:

- À, hôm nay em không về nhà được không? Anh muốn đưa em đến một nơi.

- Dạ được.

Nói rồi anh và cô lên xe chở cô đi đến một ngọn núi ngoài ngoại ô, Trần Quang Đạt chạy xe thẳng lên đến đỉnh núi.

Hôm nay thời tiết chỉ mát thôi không có lạnh nên ở trên đây rất thoải mái, đến nơi anh nắm tay cô đi ra ngoài.

Đứng ở ban công anh nói với cô:

- Em nhìn kìa.

Tuệ Nhiên nhìn theo hướng tay anh thì thấy thành phố cô đang sống được thu nhỏ ở phía trước, cô vui vẻ nói:

- Wow, ở đây đẹp quá làm sao mà anh biết được nơi này vậy?

Trần Quang Đạt ôm cô từ phía sau và kéo áo mình bao bọc cô lại, anh sợ sương xuống sẽ làm cô cảm, lúc này anh mới nói vào tay cô:

- Anh biết được nơi này khi mà anh biết anh hai của anh thích em, lúc đó anh quá buồn muốn tìm một nơi yên tĩnh anh đã đi không có phương hướng.

Hôn nhẹ lên má cô một cái anh tiếp tục nói:

- Khi đến đây anh đã đứng rất lâu, anh suy nghĩ mãi ước gì người anh hai thích là người khác ước gì chỉ có một mình anh yêu em thôi.

- Anh ngốc.

- Đúng vậy anh ngốc nên từ lần đầu tiên gặp em anh đã đặt em trong tim mình, anh ngốc nên luôn phải đấu tranh nên buông tay em ra hay là cạnh tranh với anh hai dành lấy em.

Lý Tuệ Nhiên mỉm cười xoay người lại và ôm eo anh nói:

- Anh biết khoảng thời gian đó em đã đau khổ như thế nào không? Em không thích ở Mỹ nhưng em không dám về nước vì em sợ gặp được anh.

Trần Quang Đạt cuối xuống hôn lên môi cô một cái, hai chóp mũi cọ vào nhau anh nói:

- Anh xin lỗi, anh đã quá yếu đuối không đối diện với tình cảm của mình, anh thậm chí không mạnh mẽ bằng em, dám yêu em như cách em luôn làm với anh.

- Không sao, bây giờ anh đã ở bên cạnh em rồi chỉ cần nhìn về phía trước còn quá khứ đừng nhớ đến nữa.

- Tuệ Nhiên em là tình đầu cũng sẽ là tình cuối của anh, anh yêu em.

- Em cũng yêu anh.

Và rồi Trần Quang Đạt cuối xuống trao cho cô một nụ hôn say đắm, ở giữa núi rừng hai người hôn nhau.

Hôn một lúc đến khi khuôn mặt của cô đỏ hết lên cần dưỡng khí anh mới buông ra, ôm eo cô anh đặt cô ngồi trên lan can.

Hai tay ôm lấy eo Tuệ Nhiên anh nói:

- Tuệ Nhiên phải làm sao đây? Càng ngày anh càng nghiện em rồi?

Ôm anh lại, bởi vì anh rất cao nên cho dù cô ngồi trên lan can cũng chỉ ngan tầm mắt của anh, hôn lên môi anh cô nói:

- Anh thật dẻo miệng, từ khi nào mà một người lạnh lùng lại trở nên dẻo miệng như vậy hả?

- Thì từ khi anh yêu em đấy.

Lý Tuệ Nhiên mỉm cười vì không thể trả lời lại anh, nhưng cô cũng rất vui vẻ vì hiện tại anh rất yêu cô và chỉ một mình cô thôi.

Ôm nhau một lúc Trần Quang Đạt sợ Tuệ Nhiên cảm lạnh vì không quen ở ngoài ban đêm, hai người đã lên ghế sau ngồi.

Anh bật chế độ sưởi ấm lên khoá cửa xe và hai người ôm nhau ở trong xe ngủ một đêm.

Sáng ra Trần Quang Đạt thức dậy trước, thấy cô gái nhỏ còn ngủ ngon anh không động đậy sợ cô thức dậy.

Ai ngờ không bao lâu cô gái nhỏ cũng thức và ngốc đầu lên hỏi:

- Anh thức rồi à? Anh ngủ ngon không?

- Ôm em thì anh lúc nào cũng ngủ ngon hết.

- Dẻo miệng.

Trần Quang Đạt mỉm cười xoa tóc cô nói:

- Được rồi em tỉnh rồi vậy ra ngoài thôi.

Hai người bước xuống xe đi đến ban công đứng, vì sáng sớm còn sương mù nên Trần Quang Đạt cởi áo khoác ra chùm lên người cô.

Đứng một lúc thì bình minh cũng lên, Tuệ Nhiên vui vẻ vừa nói vừa chỉ với anh:

- Anh xem ở đây thấy được mặt trời mọc luôn kìa, đẹp quá anh ơi.

Trần Quang Đạt cuối xuống nói bên tai cô:

- Mặt trời mọc rất đẹp, nhưng cũng không đẹp bằng em.

Lý Tuệ Nhiên vui vẻ mỉm cười quay qua hôn nhẹ lên má anh một cái rồi tiếp tục ngắm cảnh đẹp sáng sớm.

Hiện tại ở đây đã có vài người lội bộ lên núi vào buổi sáng để tập thể dục, thấy hai người ở trên này họ cũng hơi ngạc nhiên.

Còn hai người trẻ khi thấy có người lên núi rồi cũng ra xe trở về nhà, bởi vì hai người còn phải đi làm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK