Mục lục
Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696

Nhưng hôm nay là ngày anh ấy nhìn thấy Tô Kim Thư cười nhiều nhất, cũng là ngày khóc thảm nhất.

Anh ấy hiểu bây giờ cô có bao nhiêu hạnh phúc, bao nhiêu vui vẻ.

Thấy Tô Duy Nam vẫn trâm mặc không nói, Âu Mỹ Lệ tiếp tục mở miệng: “Vậy chuyện anh tính đưa Mộ Mẫn Loan quay về Mỹ cũng không nói cho chị ấy biết sao?”

“Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ nói cho em ấy, nhưng không phải bây giờ.”

Âu Mỹ Lệ rất thông minh, mà thứ cô ấy thông minh nhất chính là biết chừng mực.

Lúc trước Tô Duy Nam từng từ chối cô ấy một lần, từ ngôn ngữ và hành động của anh ấy đủ để cô ấy nhìn ra anh ấy rất quyết tuyệt.

Cho nên cô ấy rất thức thời đưa mình về vị trí bạn bè của anh ấy.

Người phụ nữ rộng lượng, điềm tĩnh, biết một vừa hai phải, đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất Tô Duy Nam cho cô ấy làm đồng bọn của mình Buổi tối nay, Tô Kim Thư đã sớm bị hạnh phúc làm cho choáng váng.

Khi du thuyền bắt đầu sôi động lên, Tô Kim Thư ngồi trên đỉnh du thuyền, trái tim chậm rãi lắng đọng lại.

Cô rúc vào ngực Lệ Hữu Tuấn, nghe âm thanh lãng mạn bên tai, nhìn khung cảnh ca hát nhảy múa sôi động bên dưới. Cho dù bình thường cô không thích những nơi quá ồn ào như vậy thì bây giờ cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc mãnh liệt.

“Thật giống như đang mơ vậy, nếu đây chỉ là một giấc mộng, em hy vọng vĩnh viễn không cần tỉnh giấc”

Tô Kim Thư nép vào lòng Lệ Hữu Tuấn thì thào tự nói.

€ô cúi đầu nhìn ánh sáng lóa mắt từ chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay, khóe miệng cong lên độ cong vui vẻ.

“Đồ ngốc”

Lệ Hữu Tuấn trả lời, ánh mắt rất đỗi dịu dàng Tô Kim Thư ngấng đầu nhìn anh, khẽ hôn lên khóe miệng: “Ngài Lệ này, làm sao bây giờ?”

“Hả?”

“Em phát hiện bây giờ em hoàn toàn không thể rời khỏi anh được nữa, là anh khiến em trở nên tùy hứng như vậy. Nếu sau này anh không cần em nữa thì em phải làm thế nào bây giờ?”

“Cho nên, trong mấy ngày anh rời đi này, có người nghĩ răng mình bị bỏ rơi, rầu rĩ không vui đến nỗi khiến cho bản thân gầy hẳn đi đúng không?”

Bị Lệ Hữu Tuấn vạch trần, cả mặt Tô Kim Thư liền đỏ bừng.

Nhưng cô rất nhanh chóng bình tĩnh lại, lúc nhìn Lệ Hữu Tuấn cũng trở nên nghiêm túc hẳn: “Em biết, có lẽ anh không muốn em nhắc lại về Lục Anh Khoa, nhưng em nhất định phải chân thành xin lỗi anh”

Vừa nghe đến tên của Lục Anh Khoa, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh đi một giây.

Nhưng nhìn đến dáng vẻ nghiêm túc của Tô Kim Thư, anh đành áp chế sự nóng nảy trong lòng, kiên nhẫn lắng nghe.

“Ban đầu quả thật em rất giận anh, vì sao không nói cho em biết trước chuyện có liên quan đến anh trai. Có lẽ do bất bình chồng chất nên sau khi em ở chung với anh rồi, trong lòng vẫn có chút đề phòng. Lúc trước em yêu cầu anh không được giấu em bất cứ bí mật nào nhưng chính bản thân em lại không làm được…

Tô Kim Thư nói thực sự nghiêm túc, Lệ Hữu Tuấn cũng thực sự cẩn thận lắng nghe, bởi vì khó có được nhóc con kia tình nguyện mở rộng cửa lòng để trò chuyện cùng anh như hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK