Mục lục
Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 705

Lâm Thúy Vân quay đầu, thay đổi vẻ yếu ớt ở trong vòng tay của Lục Mặc Thâm, hung hãng quát lên: “Cút mẹ mày đi, ai bảo vừa nấy anh muốn *** mông nhỏ! Nếu không phải người đàn ông của tôi ngăn lại, một đá vừa nấy của tôi đã băm nát trứng của anh rồi!”

Cả người Hàng Thụy Châu run lên, chỉ cảm thấy trứng của mình đau kinh khủng.

“Lâm Thúy Vân, nếu em còn nói mấy lời thô tục nữa, có tin anh đánh em ở chỗ này luôn không!”

Mặc dù biết cô nhóc ngang ngược này uống nhiều rồi, thế nhưng nghe thấy miệng cô ấy đầy trứng và rằm, Lục Mặc Thâm vẫn không nhịn được nhíu mày, nâng tay lên vỗ mạnh vào mông nhỏ của cô ấy.

Sau một tiếng “Bốp” giòn giã vang lên, Lâm Thúy Vân rõ ràng sửng sốt vài giây, đột nhiên tủi thân bĩu môi, mắt thấy sắp khó.

“Hu hu hu, anh là đồ đáng ghét, người ta đã bị bắt nạt rồi mà anh còn đánh em!”

Lục Mặc Thâm chỉ cảm thấy lúc này Lâm Thúy Vân thực sự là vừa đáng yêu vừa bất lực.

Tuy nhiên chỉ cần vừa nghĩ tới vừa nãy có người đàn ông dám ngấp nghé người phụ nữ của mình, anh ta cảm thấy buồn nôn giống như vừa nuốt phải con ruồi vậy.

Đặc biệt Lâm Thúy Vân nói người đàn ông này còn muốn sờ mông nhỏ của cô ấy, nhất định không thể tha thứ!

Lục Mặc Thâm xoay người, đặt Lâm Thúy Vân ở một bên trên sân thượng.

Anh ta cởi áo khoác của bộ âu phục ra trùm lên trên đùi của cô ấy, cái chân dài này của cô ấy thật sự quá gây chú ý, một mình anh ta nhìn là được rồi.

Lâm Thúy Vân ngồi trên sân thượng thấy Lục Mặc Thâm xoay người muốn đi, vội vã kéo anh ta lại “Anh Lục, anh muốn đi đâu y?

Mặc Thâm quay đầu thấy dảng vẻ kia giống như con mèo nhỏ sắp bị vứt bỏ vậy, gương mặt tủi thân.

Trái tim của anh ta không khỏi mền nhũn, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy lên, khẽ hôm một cái trên khóe miệng cô ấy: “Ngoan, anh đi chỉnh người vừa nãy bắt nạt em, sẽ xong ngay thôi, nhé?”

“Ừ, vậy anh phải nhanh lên nhé, nơi này đen thùi lùi, bé rất sợ hãi rất sợ hãi đấy!”

“Đã biết”

Hàng Thụy Châu: “..”

Có phải hai người này có hơi quá đáng không, đã đánh mình thành cái dạng này thì thôi đi, lại còn thể hiện tình cảm ở trước mặt mình chứ.

Lúc Lục Mặc Thâm đi đến trước mặt anh 1a, nhiều lần Hàng Thụy Châu muốn thử đứng lên.

Nhưng mà vừa nấy Lâm Thúy Vân uống nhiều, một cú kia chứa sức mạnh một trăm phần trăm, hoàn toàn không giảm chút lực nào, khiến cho anh ta đau đến nỗi không đứng dậy được.

Anh ta vô cùng đề phòng nhìn chăm chăm Lục Mặc Thâm, bởi vì ba người ở trong bóng tối, cho nên anh ta không thể thấy nhìn rõ Lục Mặc Thâm rốt cuộc là ai: “Quý ông này, anh nghe tôi giải thích”

Vừa nhìn thấy Lục Mặc Thâm hùng hổ đi đến, trên mặt Hàng Thụy Châu lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ: “Đầu tiên tôi không biết cô ta có người đàn ông, thứ hai tôi… Tôi ra giá với cô ta, là do cô ta chủ động đi theo tôi..”

“Vậy à?”

Lục Mặc Thâm cười nham hiểm, khiến cho người ta sởn gai ốc.

Hàng Thụy Châu lập tức sợ hãi: “Anh muốn làm gì, tôi nói cho anh biết, mấy người biết tôi là ai không? Tôi nhưng là cậu chủ nhỏ của tập đoàn Hàng thị đấy, tôi cảnh cáo anh biết điều một chút, mau cút đi, hôm nay nếu anh dám đụng vào tôi, ngày mai tôi sẽ khiến anh biến mất ở thành phố Ninh Giang!”

“Khiến tôi biến mất?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK