Mục lục
Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 703

Người phụ nữ nọ sợ tới mức hét lớn, vội ôm lấy đầu ngồi bệt xuống đất.

Lục Mặc Thâm lạnh lùng liếc các cô một cái: “Người đó đi đâu rồi?”

Từ lúc lên thuyền đến giờ, anh ta phát hiện không có ai rời đi cả. Cho nên Lâm Thúy Vân và cái tên Hàng Thụy Châu kia hẳn vẫn còn ở trên thuyền.

Tưởng tượng đến cảnh Lâm Thúy Vân uống rượu quá chén bị người khác lừa đi, mặt mũi Lục Mặc Thâm như bị đóng băng, hận không thể xé cái cậu ấm khốn nạn kia ra thành từng mảnh.

“Cậu cả Lục tha mạng, chúng tôi… Chúng tôi cũng không biết mà!”

Chỉ nghe đến chữ “mà”, một sấp tiền cực dày đã ném vào mặt các cô.

Đôi mắt của hai người phụ nữ kia sáng lên, cuống quít chỉ vào chỗ tối phía bên kia khoang thuyền.

“Ở bên kia, tôi chỉ nhìn thấy hai người bọn họ đi về hướng bên kia, còn cụ thể đi chỗ nào thì tôi thật sự không biế Lục Mặc Thâm lạnh lùng xoay người sang chỗ khác, hướng đến chỗ bọn họ chỉ nhìn thoáng qua.

Anh ta bỏ tiền lại, sau đó bồi thêm một câu: “Đừng để cho tôi nghe được các người khoa tay múa chân về chuyện của cô ấy, mấy người không có tư cách đó”

Ném lại những lời này, Lục Mặc Thâm vác theo một thân nồng đậm tàn bạo hướng đi đến khoảng trống bên kia.

Càng đến gần, sự tàn bạo quanh thân anh †a càng dày đặc, cho đến tận khi…

“Rầm!”

“Bịch!”

Trong khoảng trống tối tắm liên tiếp vang lên vài tiếng động, đột nhiên vang lên vài tiếng rên, giống như có một vật nặng va đập vào giường.

Ánh mắt Lục Mặc Thâm chợt lạnh, vọt thẳng vào trong.

Nhưng ngay khi anh ta vừa đặt chân vào trong thì cảnh tượng trước mắt khiến bước chân anh ta chững lại.

Nét lo lắng còn đang tràn ngập trên mặt biến thành vẻ mặt như bị táo bón, một lời khó nói hết.

Anh ta đang thấy cái gì đây?

Chỉ thấy hai miếng thịt trên miệng của tên biến thái cậu cả Hàng đã biến dạng, cả người ngã chỏng vó nẵm trên mặt đất.

Anh ta dùng hai tay ôm vùng bụng dưới, sắc mặt trắc bệnh khổ sở vô cùng, người sáng suốt đều nhìn ra được vừa rồi chắc chẳn anh ta trúng một cú đạp đoạn tử tuyệt tôn.

Bởi vì cùng là đàn ông nên Lục Mặc Thâm chỉ cần nhìn biểu cảm và động tác của Hàng Thụy Châu là đủ biết gã đau đớn bao nhiêu.

Anh ta quay đầu lại thì thấy bộ váy lễ phục của Lâm Thúy Vân đã bị xé rách tới đùi chân phải thon dài đang dùng một tư thế dẫm đạp người khác đứng trên khoang thuyền.

Cả người cô ấy thẳng tắp, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, tay vẫn còn đang giữ tư thế nghênh địch.

Rất rõ ràng, những tiếng động vừa nấy đều do cô gây ra.

Chỉ có điều Lục Mặc Thâm lo lắng vô ích rồi, bởi vì người bị thương không phải Lâm Thúy Vân mà là cái gã ghê tởm Hàng Thụy.

Châu Hình như Lâm Thúy Vân chưa nhận ra Lục Mặc Thâm đã đến dây, cô lạnh lùng nhìn Hàng.

Thụy Châu nằm trên đất muốn kêu cũng không kêu nổi “Hôm nay tâm tình bà đây không tốt, anh cứ cố tình muốn chọc vào bà. Vậy thật ngại quá, bà đây uống hơi nhiều, ra tay không có chừng mực, xin hãy tha thứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK