Mục lục
Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 959

Bà ta đang chột dạ, dù sao thì bà ta cũng là người đã ăn trộm mất con của Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư.

“Cậu Lệ, sao cô Tô lại không đi tham gia tiệc từ thiện này với cậu thế? Hay là cậu Lệ lại thích trong nước đi với một người còn ở nước ngoài lại đi với người khác?”

Phạm Thiên Tứ đánh giá Mộ Mẫn Loan từ trên xuống dưới, hiển nhiên là ông ta đang hiểu nhầm rãng Lệ Hữu Tuấn ra nước ngoài là để ngoại tình với Mộ Mẫn Loan rồi Dù sao thì Mộ Mẫn Loan và Tô Kim Thư cũng là hai kiểu người hoàn toàn trái ngược nhau, một người thì trong sáng, trẻ trung, còn người bên cạnh Lệ Hữu Tuấn bây giờ thì lại lạnh lùng, kiêu ngạo.

Mỗi người lại đẹp theo một nét riêng, nhưng kể ra thì mắt thảm mỹ của Lệ Hữu Tuấn cũng không tệ, vì cả hai người này đều rất xinh đẹp.

Lệ Hữu Tuấn chỉ bình tĩnh nhìn Phạm Thiên Tứ đang mỉa mai mình, đúng lúc mọi người tưởng rẵng anh sẽ nổi giận, lỡ miệng nói gì đó thì anh lại lên tiếng hỏi “Xin hỏi, ông là ai vậy?”

“Phìt Nghe câu đó, dù vẫn luôn quen với việc duy trì hình tượng lạnh lùng cao ngạo nhưng Mộ Mãn Loan cũng không nhịn được mà suýt thì cười phá lên.

Tên Lệ Hữu Tuấn này cũng độc miệng đấy.

Nghe giọng điệu của Phạm Thiên Tứ thì có vẻ như hai người quen biết nhau, thậm chí còn có vẻ như thù oán lẫn nhau gì đó.

Bây giờ Phạm Thiên Tứ chủ động đến để bới móc, nhưng Lệ Hữu Tuấn lại chỉ hỏi ngược lại rằng đối phương là ai.

Thế này chứng tỏ rằng anh không hề coi đối phương ra gì.

Quả nhiên, nghe xong câu hỏi đó thì vẻ mặt của Phạm Thiên Tứ cũng đen xì lại.

Gương mặt nhăn nhó như bị táo bón đó khiến người xung quanh cảm thấy rất buồn cười Bà Smith đứng bên cạnh cũng đen mặt lại Lệ Hữu Tuấn, bây giờ anh đủ lông đủ cánh rồi hả!

Sở dĩ bây giờ anh có thể đắc chí như vậy, cũng chỉ vì anh không biết răng con của anh.

và Tô Kim Thư đã bị tôi âm thầm đánh tráo rồi thôi.

Con cũng mất rồi, để xem hai người còn có thể cười đến bao giờ nữa.

Lệ Hữu Tuấn hỏi xong thì quay mặt sang, nhìn thẳng vào bà Smith.

Ánh mắt anh cực kỳ sắc bén, giống như vừa nhìn là đã có thể nhìn thấu tâm can người khác rồi.

Bà Smith bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy rất chột dạ, giống như tất cả những gì bà ta giấu trong lòng đều bị anh nhìn thấu hết rồi vậy.

“Phạm, người này đã không biết anh rồi thì có khi anh nhận nhầm người rồi cũng nên, chúng ta đi vào trước đi, đừng để cho chủ buổi tiệc đợi lâu”

Bà Smith hơi gượng gạo nhìn đi chỗ khác, còn Phạm Thiên Tứ lúc này thì đang giận điên lên.

Ông ta biết chắc răng mình sẽ chẳng thể chiếm hời được gì từ chỗ Lệ Hữu Tuấn, nên đành dứt khoát quay người đi về phía Asius.

“Chúng ta đi”

“Vâng thưa thầy”

Asius đưa tay ra, ý muốn Mộ Vấn An khoác tay mình, nhưng cô ta vẫn đang cúi thấp đầu xuống, cô ta giả vờ như mình đang bận bịu, dùng tay để kéo lấy phần chân váy của mình lên rồi đi thẳng về phía trước.

Asius không để ý lắm, anh ta nhìn chäm chằm Lệ Hữu Tuấn một lúc, sau đó cũng cất bước đuổi theo.

Đúng lúc này, Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ cũng xuống khỏi du thuyền, Tô Duy Nam nhìn theo bóng lưng của Asius.

“Người quen à?”

Lệ Hữu Tuấn nhàm chán nhún vai: “Không quen”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK