Mục lục
Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 697

Anh thà rằng cô cứ phát giận với mình, chứ không hề muốn cô chôn giấu tất cả mọi thứ trong lòng, sau đó lại hờn dỗi với anh.

Lệ Hữu Tuấn đăm chiêu nhìn cô: “Cho nên?”

Mặt Tô Kim Thư hơi phiếm hồng, đưa tay ôm lấy cổ Lệ Hữu Tuấn: “Cho nên từ giờ trở đi, em cam đoan tuyệt đối không có bí mật gì giấu anh nữa”

Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn khẽ cong, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Kim Thư, anh đột nhiên cảm thấy vất vả mười ngày của mình dường như đã được đền đáp rồi.

Anh đưa tay đỡ eo Tô Kim Thư, gật đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chỉ chứa đựng hình bóng đối phương.

Lệ Hữu Tuấn ôm cô ngày càng chặt, Tô Kim Thư lại như một bé thỏ trắng nép vào ngực anh, hai môi áp sát vào nhau, như thể trên đời này không còn gì tồn tại nữa.

Lúc này, gân quầy bar bên dưới du thuyền, Lâm Thúy Vân đang bưng một ly rượu, buồn chán đi tới mép boong tàu.

Cô ấy tựa vào lan can hưởng làn gió biển mát rượi, nhìn vào màn đêm dày đặc thở dài một hơi: “Haiz.

Tiếng thở dài này thật sự quá dài khiến cho đám người mẹ Lâm đứng cách đó không xa đều nghe được rõ ràng.

Mẹ Lâm hiểu rất rõ tính tình của con gái mình, trời sinh theo trường phái lạc quan, nếu có thể khiến con bé thở dài một hơi dài như rồi vậy chắc chắn có chuyệt Mẹ Lâm lập tức đi đến: Thúy Vân, làm sao vậy?”

Lâm Thúy Vân lắc đầu, cô ấy còn chưa kịp.

mở miệng giải thích thì Lâm An Nguyên đã xấu xa nói trước: “Còn vì gì nữa? Lúc trước giáo sư Lục đã tuyên bố sẽ tham gia buổi tiệc này cùng chị ấy, kết quả nửa đường đột nhiên cho chị ấy leo cây. Đương nhiên tâm trạng không tốt rồi”

Không cẩn thận bị chọc trúng tâm sự, Lâm Thúy Vân lạnh mặt, hung dữ nhìn chằm chằm.

Lâm An Nguyên “Thằng nhóc thối em nói cái gì hả?”

“Nhìn xem, mỗi lần bị em nói trúng chị đều cố ý biểu hiện bộ dạng hung ác này”

“Tên nhãi con em bớt nói hưu nói vượn đi.

Ai nói chị bị cho leo cây? Chị là người trời sinh đoan chính gặp khó không lùi, xưa nay chỉ có chị cho người khác leo cây, làm gì có vụ người khác cho chị leo cậy chứ. Bớt ăn nói vớ vẩn đi!”

“Vậy chị nói xem tại sao hôm nay giáo sư Lục lại không đến đây? Chị có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý không?”

“Cái này đương nhiên là… thì là bởi vì chị từ chối anh ấy! Lúc trước nam thần của chị mời chị đi, chị sợ anh ấy buồn nên mới thuận miệng đồng ý. Sau đó chị lại cảm thấy anh ấy không thiếu người tán gẫu nên đương nhiên không dẫn anh ấy theo nữa”

Đúng lúc này Lâm Thúy Vân đột nhiên tỉnh táo lại: “Nhưng nhãi con em làm gì có tư cách mà cười nhạo chị hả? Nếu em có năng lực như vậy sao không thấy em đưa bạn gái đến giới thiệu với chị. Xem ra em còn chưa nắm chắc được cô ấy!”

Lâm Thúy Vân chỉ thuận miệng nói đùa một câu lại chọt trúng tim đen của Lâm An Nguyên.

Kể từ bữa tối cuối cùng đó, cái người phụ nữ Mộ Văn An kia tựa như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Lâm An Nguyên dùng tất cả mọi biện pháp vẫn không thể tìm được cô ta.

Kỳ thật hai bọn họ cũng xem như có quan hệ qua lại, nhưng chỉ đến lúc Lâm An Nguyên muốn đi tìm cô ta mới phát hiện trừ việc biết tên cô ta là Mộ Vấn An, tất cả những chuyện khác của cô ta, cậu ta chẳng biết một chút gì Cậu ta không biết bây giờ cô ta ở đâu, cũng không biết cô ta làm việc gì, thậm chí ngay cả một người bạn bè của cô ta cũng không biết Trong nháy mắt, sảc mặt của Lâm An Nguyên cực kỳ khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK